Lưu Phong nghe vậy thì vô thức nhìn về phía Thi Thanh Nghiên, Dạ Ly Thần đã nhận quà của người khác rồi, nhưng Dạ Ly Thần lại không nhận món quà ông ta tặng, sau khi về nước, ông ta sẽ không thể nào ăn nói với chưởng môn được.
Chỉ là lúc này Thi Thanh Nghiên lại dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn Lưu Phong lấy một cái, giống như là hoàn toàn không quen biết Lưu Phong vậy, đối với Thi Thanh Nghiên mà nói, Lưu Phong chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào cũng được.
Lưu Phong lúc này cũng nhận ra điều đó, chỉ có thể khổ sở nói: “Thần tôn đại nhân bớt giận, là do tiểu nhân suy nghĩ chưa chu toàn, tiểu nhân sẽ đưa cô bé này đi ngay bây giờ.”
Nói xong, Lưu Phong vội vàng kéo Thanh Liên cất bước đi nhanh, những người khác thấy vậy đều lộ ra vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Sự việc đến đây cũng xem như là đã kết thúc rồi.
Ngay khi Dạ Ly Thần chuẩn bị tuyên bố khai mạc yến tiệc, Tô Tử Mạch đột nhiên đứng lên và nói: “Thần tôn đại nhân, ba nãy cuộc so tài giữa Bảo Bảo và Thanh Liên không thú vị lắm.
Ta có một đề xuất mới.”
“Ồ, phu nhân có chuyện muốn nói thì cứ nói ra không sao cả.”
Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch đột nhiên nói như vậy thì không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ, còn Tô Tử Mạch thì nhìn về phía Thi Thanh Nghiên và nói: “Ta nghe nói tu vi của Thanh Nghiên muội muội cũng rất khá, cho nên hay là để ta và Thanh Nghiên muội muội đấu với nhau một trận, cứ xem như là đang góp vui cho mọi người, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Khi Tô Tử Mạch nói ra những lời này, đám đông đương nhiên sẽ không bác bỏ, bây giờ ai mà không biết Tô Tử Mạch là phu nhân của Dạ Ly Thần, phu nhân của thần tôn đã đích thân lên tiếng rồi bọn họ làm gì dám không đồng ý nữa chứ.
Nên mọi người đều gật đầu đồng ý ngay lập tức, Tô Tử Mạch liếc nhìn về phía Thi Thanh Nghiên bằng ánh mắt rực lửa, trong mắt nàng có chút ý khiêu khích.
Thi Thanh Nghiên này đã đứng sau lưng xúi giục người khác tặng một bé gái đến để làm nàng khó chịu, có vẻ như lời cảnh cáo trước đó nàng ta hoàn toàn không hề nghe lọt lỗ tai, nếu đã như vậy, thì phải dạy cho nàng ta một bài học mới được.
Thi Thanh Nghiên cũng đứng lên trong sự chú ý của mọi người, nhưng giọng điệu lại có chút yếu ớt: “Tử Mạch tỷ tỷ, tu vi của tỷ cao như vậy, làm sao ta có thể là đối thủ của tỷ được? Nếu tỷ nhất định muốn để ta so tài với tỷ, vậy thì không phải là đang bắt nạt ta hay sao.”
Thi Thanh Nghiên nói đến cuối cùng giọng nói của nàng ta thậm chí còn có lờ mờ xuất hiện sự nghẹn ngào, có thể nói rằng nàng ta đã dùng thủ đoạn giả vờ yếu đuối này đến cực điểm.
làm như vậy ngược lại khiến cho Tô Tử Mạch trở thành một kẻ xấu xa thất đức.
Tuy nhiên, Tô Tử Mạch đã dự đoán được Thi Thanh Nghiên sẽ phản ứng như vậy từ lâu rồi, lập tức nở nụ cười: “Thanh Nghiên muội muội, muội đừng có tự coi nhẹ mình như vậy, lát nữa đến lúc thi đấu ta sẽ che mắt mình lại, như vậy chắc sẽ không tính là đang bắt nạt muội đâu đúng không?”
Ngay khi Tô Tử Mạch nói ra những lời này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, nếu bị bịt mắt không nhìn thấy gì thì thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, cho dùu tu vi của Tô Tử Mạch cao hơn Thi Thanh Nghiên thì Tô Tử Mạch cũng có thể sẽ phải chịu khổ không ít đâu.
Thi Thanh Nghiên cũng không ngờ rằng Tô Tử Mạch vừa lên tiếng lại đưa ra một điều kiện như vậy, sau khi điều tra Thi Thanh Nghiên cũng biết được rằng tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch là linh vương cấp chín, còn bản thân nàng ta thì vừa được thăng cấp lên linh vương.
Khoảng cách thực lực giữa nàng ta và Tô Tử Mạch thật ra cũng không lớn lắm.
Bây giờ Tô Tử Mạch lại chủ động đề nghị bịt mắt của mình lại, như vậy ngược lại nàng ta sẽ chiếm được lợi thế, một chuyện hời như vậy mà không tóm lấy sẽ uổng lắm, nếu như có thể đánh bại Tô Tử Mạch trước mặt nhiều người như vậy, nhất định có thể giết chết hết uy phong của nàng.
Sau khi cân nhắc một hồi trong lòng xong, Thi Thanh Nghiên nhanh chóng có được quyết định, nàng ta giả vờ khó xử nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, như vậy không tốt lắm đâu nhỉ, như vậy có phải là ta đã chiếm ưu thế quá nhiều rồi không? Cho dù ta có may mắn thắng được tỷ thì e rằng thắng cũng không vẻ vang gì.”
Tô Tử Mạch nghe vậy không khỏi thầm cười trong lòng, Thi Thanh Nghiên quả thực đã mắc bẫy, xem ra có vẻ như nàng ta còn tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng rồi nữa kìa.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch cười nhạt: “Thanh Yên muội muội cứ yên tâm đi, nếu như ta đã tự mình đưa ra yêu cầu như vậy, chỉ cần muộ có thể thắng được ta thì đương nhiên ta sẽ giữ lời, ở đây có nhiều người như vậy, mọi người đều đã nghe thấy hết rồi, ta sẽ không lật lọng đâu, rốt cuộc là muội có muốn đấu hay không đây?”
“Được rồi, nếu Tử Mạch tỷ tỷ đã có hứng như vậy thì ta chỉ còn cách là đánh bạo thi đấu với tỷ thôi.”
Nói xong, Thi Thanh Nghiên chậm rãi đi đến giữa đại điện, Tô Tử Mạch cũng đi tới đối diện, cách Thi Thanh Nghiên không xa lắm và đứng yên.
Nhìn thấy cuộc thi giữa hai người sắp bắt đầu, mọi người nhất thời đều tò mò vô cùng, muốn biết rốt cuộc là ai trong hai người sẽ xuất sắc hơn.
Ngược lại, Dạ Ly Thần lại lộ ra vẻ trầm ngâm, sau đó nhìn Bảo Bảo nói: “Bảo Bảo, con nói xem cuộc thi này ai sẽ là người thắng?”
“Hứ, đương nhiên là mẫu thân con thắng rồi.”
Bảo Bảo không cần suy nghĩ mà đã trả lời ngay lập tức, Dạ Ly Thần nghe xong liền cười nhẹ: “Ta cũng cảm thấy rằng mẫu thân của con sẽ thắng, nhưng mẫu thân của con lần này lại chủ động yêu cầu thi đấu, chỉ sợ rằng không chỉ có thắng mà còn phải thắng không tầm thường, xem ra sắp có kịch hay để xem rồi.”
Dạ Ly Thần nói xong liền nhìn về phía sân đấu, Tô Tử Mạch lúc này lấy ra một mảnh vải đen, bịt chặt mắt của mình lại.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch thật sự đã bịt mắt của mình lại, Thi Thanh Nghiên vỡ òa trong sung sướng, nhưng thay vì tấn công Tô Tử Mạch ngay lập tức, nàng ta lại giả vờ tiến lên trước hai bước để thăm dò thử phản ứng của Tô Tử Mạch.
Trong khi Thi Thanh Nghiên bước về phía trước, Tô Tử Mạch lại đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, như thể nàng hoàn toàn không hề phát giác ra chuyển động của Thi Thanh Nghiên vậy.
Điều này càng khiến Thi Thanh Nghiên hưng phấn hơn.
Theo quan điểm của Thi Thanh Nghiên, đôi mắt của Tô Tử Mạch đã bị bịt kín rồi, nàng chỉ có thể dựa vào thính giác để phát hiện cử động của nàng ta.
Chỉ cần nàng ta di chuyển ít, cố gắng không phát ra tiếng động, thì nàng ta đã có thể dễ dàng tấn công được Tô Tử Mạch.
Chỉ nhìn thấy Thi Thanh Nghiên nắm chặt tay, nhẹ nhàng di chuyển bước chân của nàng ta vòng qua phía sau Tô Tử Mạch, rồi từ từ đi về phía Tô Tử Mạch, khi nàng chỉ còn cách Tô Tử Mạch một bước, lúc này Thi Thanh Nghiên mới giơ nắm đấm lên và đập mạnh vào sau đầu Tô Tử Mạch.
Thi Thanh Nghiên này bình thường lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt là vậy, nhưng bây giờ cú đấm này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hơn nữa còn nhắm vào ngay chỗ hiểm phía sau đầu của Tô Tử Mạch.
Nếu như Tô Tử Mạch thật sự bị đánh trúng thì e rằng sẽ bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thấy vạy, mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho Tô Tử Mạch, còn lông mày của Dạ Ly Thần lúc này đã nhíu chặt lại.
Thi Thanh Nghiên ra tay với Tô Tử Mạch tàn độc như vậy khiến Dạ Ly Thần cảm thấy hơi bất mãn, nhưng Dạ Ly Thần không có ý ra tay ngăn cản, bởi vì hắn biết rất rõ rằng cú đấm này của Thi Thanh Nghiên tuyệt đối sẽ không thể nào đánh trúng Tô Tử Mạch.
Quả nhiên, khi nắm đấm của Thi Thanh Nghiên chỉ còn cách Tô Tử Mạch trong gang tấc, dường như sau lưng Tô Tử Mạch có đôi mắt vậy, nàng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu xuống một cái là đã có thể dễ dàng tránh được cú đấm của Thi Thanh Nghiên.
Điều này khiến cho Thi Thanh Nghiên bị kinh hoàng, ban nãy nàng ta rõ ràng đi đi chậm lại, không hề phát ra chút tiếng động nào, Tô Tử Mạch làm sao có thể phản ứng lại nhanh như vậy được, chẳng lẽ nàng ta sự có đôi mắt sau lưng hay sao thế?.