Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy, liền vô thức gật đầu, dù gì thì cũng là chuyện liên quan đến sự an toàn của Tô Tử Mạch, cẩn thận một chút quả thật cũng không sai.
Thấy Dạ Ly Thần gật đầu, Tô Tử Mạch không nhịn được cười nói: “Nếu như ngài đã không có ý kiến gì, vậy thì để không làm lộ, sau này ngày hãy nhớ gọi ta là bà bà mới được.
Nhân tiện, hay là bây giờ thử gọi trước một tiếng làm quen đi nào?”
Nói xong Tô Tử Mạch đầy mong đợi nhìn Dạ Ly Thần, nghĩ đến việc Dạ Ly Thần sắp gọi mình là bà bà, trong lòng Tô Tử Mạch không nhịn được mà thầm vui sướng.
Dạ Ly Thần hít một hơi thật sâu và nói nhỏ với Tô Tử Mạch: “Bà bà, phu nhân, như vậy nàng đã hài lòng chưa.”
“Ha ha cũng không tệ, lát nữa phải gọi ta như vậy đấy, tuyệt đối đừng có mà làm lộ ra.”
Sau khi nghe Dạ Ly Thần gọi bà bà, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy sung sướng, đã quen biết Dạ Ly Thần lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng chiếm ưu thế trước Dạ Ly Thần.
Sau đó cả nhóm trở về khách điếm, sau khi thay đổi diện mạo, Tô Tử Mạch đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bây giờ sẽ không còn ai nhận ra nàng nữa.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị đưa Bảo Bảo về phòng nghỉ ngơi, trong đầu Tô Tử Mạch đột nhiên lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đây là bản năng trực giác đối với sự nguy hiểm.
Khi Tô Tử Mạch định né tránh, thì Dạ Ly Thần đã sải bước đến chặn trước mặt nàng, chỉ nhìn thấy một luồng sáng đột nhiên lao thẳng về phía mình, Dạ Ly Thần liền giơ tay chặn ánh sáng đó.
Khi Dạ Ly Thần buông tay ra, Tô Tử Mạch có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay của Dạ Ly Thần là một phi đao màu xanh lam, hơn nữa sau khi phi đao bị Dạ Ly Thần tóm lấy nó bắt đầu chậm chậm tan chảy ra, có vẻ như phi đao này là do băng lạnh ngưng tụ mà thành.
Nhìn thấy điều này, Tô Tử Mạch không khỏi cau mày nói: “Ta đã cải trang thành như thế này rồi, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể nhận ra sao? Thật là quá đáng mà.”
Để tránh việc Tô Tử Mạch bị người ta ám sát lần nữa, nàng đã cố tình cải trang rồi, nhưng giờ đây nàng vẫn bị tính kế, điều này khiến Tô Tử Mạch cảm thấy vừa tức giận vừa lo lắng.
Dạ Ly Thần đột nhiên lắc đầu nói: “Phu nhân, nàng nói sai rồi.
Vụ ám sát này không phải nhằm vào nàng mà là nhằm vào vi phu.”
Vừa nói, ánh mắt Dạ Ly Thần không ngừng nhìn ngó xung quanh, như muốn tìm cho ra tên sát thủ đang ẩn náu trong bóng tối.
Sau khi nghe Dạ Ly Thần nói, vẻ mặt của Tô Tử Mạch cũng có chút kinh ngạc: “Ngài nói lần này có người muốn ám sát ngài sao? Ngài đường đường là thần tôn tu vi đứng đầu thiên hạ, kẻ nào đã ăn gan hùm mật gấu lại dám đến đây ám sát ngài, có phải là đã chán sống rồi không?”
Tô Tử Mạch hoàn toàn không thể tin nổi những lời mà vừa Dạ Ly Thần nói, thân phận của Dạ Ly Thần vốn dĩ đã rất cao quý, tu vi lại rất cao mạnh, làm sao lại có thể có người muốn ám sát hắn được.
Nhưng ngay sau đó trong đầu của Dạ Ly Thần lại xuất hiện một người, nếu như nói trong Thiên Huyền Đại Lục còn có ai có động cơ và khả năng ám sát Dạ Ly Thần, thì ngoại trừ đại bá của Dạ Ly Thần, Dạ Đông Thần ra, Dạ Ly Thần thực sự không thể nghĩ ra được còn có ai nữa.
“Phu nhân, trước tiên nàng hãy đưa Bảo Bảo và Tiểu Á trở về phòng đi, vi phu đi một chút rồi sẽ về.”
Dạ Ly Thần nói xong, hắn nhanh chóng đi về một hướng, tuy rằng Tô Tử Mạch rất muốn đi theo Dạ Ly Thần để giúp đỡ, nhưng nàng cũng biết với thực lực của Dạ Ly Thần hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của nàng.
Hơn nữa, Bảo Bảo và Trương Tiểu Á còn cần nàng chăm sóc, vì vậy Tô Tử Mạch lúc này chỉ có thể đưa Bảo Bảo và Trương Tiểu Á trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Tô Tử Mạch vừa chờ đợi tin tức của Dạ Ly Thần, trong lòng vừa không ngừng tính toán, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà đã liên tiếp bị ám sát hai lần, một lần là nhắm vào nàng, còn một khác là nhằm vào Dạ Ly Thần, chuyến đi mừng sinh nhật Bảo Bảo này là thực sự không bình yên.
Cũng may Tô Tử Mạch không đợi quá lâu, Dạ Ly Thần đã nhanh chóng trở về phòng.
Nhìn thấy Dạ Ly Thần trở lại, Tô Tử Mạch vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào? Có có tìm được người ban nãy đã ném ám khí không?”
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần gật đầu nói: “Tìm được rồi.
Tên gia hỏa đó rất giỏi ẩn nấp, nhưng đương nhiên là không thể nào trốn thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của vi phu.
Hiện tại hắn đã chết rồi.”
Vẻ mặt của Dạ Ly Thần khi nói chuyện vẫn còn nặng nề, Tô Tử Mạch thấy biểu hiện của Dạ Ly Thần không đúng lắm, liền vội vàng hỏi: “Nếu như đã giải quyết xong cái tên sát thủ đó rồi, tại sao trông ngài vẫn còn lo lắng như vậy?”
Dạ Ly Thần nghe xong cười gượng và nói: “Thật sự không thể giấu diếm phu nhân chuyện gì.
Cái tên gia hỏa ra tay vừa rồi có tu vi không tồi, cũng chỉ có vi phu là có thể lôi hắn ra.
Nếu đổi lại là một người bình thường thì hoàn toàn không thể nhìn ra được, vi phu lo lắng rằng không chỉ có một tên sát thủ như vậy, sau này có khả năng là vẫn còn nguy hiểm, hay là chúng ta quay về trước đi.”
Dạ Ly Thần vừa nói câu này xong, Tô Tử Mạch đã lắc đầu, đáp lại: “Không được, đã nói rõ rồi, lần này chúng ta ra ngoài là để chúc mừng sinh nhật của Bảo Bảo.
Chỉ còn hai ngày nữa là sinh nhật của Bảo Bảo, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, chán nản quay về như vậy được.”
“Nhưng nếu tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu, e rằng sẽ gặp thêm phiền phức hơn nữa.
Vi phu cũng đang suy nghĩ cho sự an toàn của nàng và Bảo Bảo.”
Với tu vi của Dạ Ly Thần, đương nhiên là hắn không sợ những chuyện ám sát này, nhưng Tô Tử Mạch và Bảo Bảo ở bên cạnh hắn, điều này khiến cho hắn có chút lo lắng.
Dạ Ly Thần vừa nói xong, Bảo Bảo đã giành lên tiếng trước: “Phụ thân, con không sợ.
Có phụ thân và mẫu thân ở bên cạnh, con không sợ gì cả.
Nếu như có ai dám ra mặt giở trò xấu, chúng ta hãy dạy cho bọn chúng một bài học nhờ đời là được.”
Bảo Bảo nói xong, Tô Tử Mạch cũng gật đầu nói: “Lần này ta đứng về phía Bảo Bảo, hơn nữa những tên gia hỏa đó chỉ dám trốn trong bóng tối không dám lộ mặt.
Ta có cách có thể đối phó với bọn chúng.”
“Ồ, phu nhân nàng có cách gì, có thể nói ra cho vi phu nghe thử không?”
Dạ Ly Thần rất tò mò khi nghe Tô Tử Mạch nói rằng có cách, bây giờ hắn không thể nghĩ ra được một giải pháp tốt nào cho cục diện này, vậy mà Tô Tử Mạch lại nói rằng mình có cách, điều này khiến Dạ Ly Thần rất mong đợi.
Tô Tử Mạch cười ranh mãnh: “Hiện tại chúng ta đều đã biết có một nhóm người muốn giết ta, lại có một nhóm người khác muốn giết ngài, nếu chúng ta nghĩ cách để cho hai nhóm người này đụng mặt nhau rồi tự chém giết lẫn nhau, như vậy không chỉ có thể giải quyết được những rắc rối của chúng ta, mà chúng ta còn có thể thuận tiện xem được một màn kịch hay, đó không phải là toàn vẹn cả đôi đường sao?”
“Mẫu thân, đây là một cách hay đấy, và Bảo Bảo cũng muốn xem kịch.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Bảo Bảo liền vỗ tay tán thưởng, Dạ Ly Thần cũng vô thức gật gật đầu: “Đây quả thực là một cách, nhưng chúng ta phải làm gì mới có thể khiến cho hai nhóm người này tự chém giết lẫn nhau?”
Lúc này, Tô Tử Mạch tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính nói: “Trước đây không phải chúng ta đã tóm được vài người sao? Ta sẽ để cho bọn chúng đi theo chúng ta.
Mặc dù những người đó có tu vi bình thường, nhưng làm sát thủ nên cũng rất nhạy bén.
Nếu có ai đó muốn ra tay với ngài, bọn chúng ít nhiều cũng có thể nhận ra được, đến lúc lại bảo bọn chúng bí mật ra tay, dùng sát thủ để đối phó với sát thủ, nghĩ thôi đã thấy rất thú vị rồi.”.