Dạ Đông Thần không ngờ Tô Tử Mạch chịu chơi như vậy, ông ta lấy lại tinh thần rồi gật đầu nói: "Được rồi, nếu Tô cô nương đã quyết tâm như vậy thì lão phu cũng nên thành toàn giúp ngươi, như những gì ngươi nói lúc này, nếu ngươi không có cách nào đánh lùi được người của cung Phong Vân, lão phu sẽ dựa trên quy củ của điện Lăng Vân sao cho công bằng để tiến hành trừng phạt.”
Lúc này Dạ Đông Thần còn nằng nặc phản đối việc cho Tô Tử Mạch ra ngoài giao chiến với đám người cung Phong Vân, thế mà vừa mới nghe thấy nàng đòi lập quân lệnh xuống đã đồng ý ngay tức khác, nhanh chóng thay đổi thái độ, thật đáng kinh ngạc mà.
Tuy nhiên, trong thâm tâm Tô Tử Mạch biết rất rõ rằng Dạ Đông Thần chắc chắn rằng nàng không phải đối thủ của đám người cung Phong Vân vì vậy mà ông ta mới đồng ý một cách vui vẻ như này, tất nhiên mục đích cuối cùng của ông ta cũng chỉ là vì muốn trừng phạt nàng thôi.
Trong khi Dạ Đông Thần vẫn còn vui mừng, Tô Tử Mạch nhanh chóng nói: "Đại trưởng lão, đừng vội vàng như vậy, ta đã hạ quân lệnh xuống và sẵn sàng nhận hình phạt nếu thua, vì vậy nếu ta thành công trong việc đánh bại đám người của cung Phong Vân, thì đại trưởng lão đây cũng phải có cái gì đó coi như để chứng tỏ không nhỉ? "
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Dạ Đông Thần cau mày và nói: " Lời này của ngươi đang đang ngụ ý muốn lão phu đây làm cái gì? "
"Cái gọi là có công tất có thưởng, còn có tội tất phải phạt.
Nếu ta thật sự đuổi được đám người của cung Phong Vân đi, vậy thì mong Đại trưởng lão có ban thưởng cho ta cái vòng ngọc trên tay ngài, không biết đại trưởng lão có đồng tình với yêu cầu này không.”
Nghe những gì Tô Tử Mạch mới nói, vẻ mặt của Dạ Đông Thần không khỏi thay đổi, đồng thời trong tiềm thức ông ta cũng vô thức nhìn về chiếc ngọc bội trên cổ tay vòng tay.
Vòng tay ngọc bích của ông ta không phải là một chiếc vòng tay bình thường, nó được luyện từ loại ngọc thạch cực kỳ trân quý từ Đông Hải, nó chính là một siêu cấp pháp bảo, có thể khiến người ta tu luyện tĩnh tâm tránh tẩu hỏa nhập ma, nó đã đồng hành cùng ông ta trong mọi cuộc tu luyện cho đến khi đã đạt tới cảnh giới như bây giờ, thế nên suy cho cùng nó có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Dạ Đông Thần.
Nhưng bây giờ Tô Tử Mạch lại đưa ra yêu cầu muốn có được chiếc vòng tay này của Dạ Đông Thần.
Có vẻ như Tô Tử Mạch đã tìm hiểu trước và biết tầm quan trọng của chiếc vòng tay ngọc bội này đối với ông ta nên mới đưa ra yêu cầu này.
Trong lòng Dạ Đông Thần có chút rối rắm, ông ta sẽ phải bất đắc dĩ phải đưa chiếc vòng tay ngọc bội này cho Tô Tử Mạch, nhưng nếu ông ta không đồng ý yêu cầu này của Tô Tử Mạch, cũng có nghĩa ông ta để vụt mất cơ hội trừng phạt nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút do dự của Dạ Đông Thần, Tô Tử Mạch không khỏi mỉm cười nói: "Chẳng lẽ là Đại trưởng lão không nỡ sao? Nếu như vậy thì ta cũng không cần ban quân lệnh xuống nữa."
"Chờ một chút, không phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao? Lão phu này hứa với ngươi, nếu ngươi thật sự có thể đuổi người của cung Phong Vân đi, lão phu sẽ cho ngươi chiếc vòng tay này."
Trước sự bức xúc của Tô Tử Mạch, Dạ Đông Thần đành đồng ý đánh cược với nàng, Tô Tử Mạch cười ranh mãnh nói: "Quả thực là đại trưởng lão, lời này của đại trưởng lão đều đã bị mọi người nghe thấy và họ sẽ là người giám chứng, hy vọng đến lúc đó đại trưởng lão đây không hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình."
Nói xong, Tô Tử Mạch đi đầu bế Bảo Bảo bước ra ngoài, Dạ Ly Thần thấy vậy vội vàng đi theo, những người khác cũng theo sau họ.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần sánh vai với nhau đi đầu hàng ngũ, nhưng có điều Dạ Ly Thần không chịu chủ động bắt chuyện, Tô Tử Mạch đành chủ động nói: "Tại sao ngài không hỏi ta vì sao nằng nặc muốn ra ngoài? Ngài không sợ ta không đánh nổi đám người cung Phong Vân rồi thua cược sao? "
Trước câu hỏi của của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần bình tĩnh nói: “Phu nhân, nàng đã nói vậy, khẳng định là do nàng có lý do riêng, ngoài ra, cho dù phu nhân không phải đối thủ của đám người cung Phong Vân đi chăng nữa, thì tuyệt đối không có chuyện một người phu quân như ta đây lại để người cung Phong Vân đả thương phu nhân.”
Những lời nói chắc như đinh đóng cột này được phát ra từ miệng Dạ Ly Thần, mặc dù hắn không thể dễ dàng ra tay với nữ nhân, nhưng nếu những đám nữ tử đó đe dọa đến Tô Tử Mạch, thì hắn có thể làm mọi thứ để cứu nàng.
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy có phần ấm áp, nàng thẳng thắn hỏi: "Vậy thì nguồn gốc của những người trong cung Phong Vân là gì, tại sao tất cả người trong đó đều là nữ nhân, rốt cuộc giữa cung Phong Vân và điện Lăng Vân đã xảy ra xích mích gì vậy?”
Mặc dù vừa rồi Tô Tử Mạch tỏ ra tự tin trước mặt Dạ Đông Thần và những người khác, nhưng Tô Tử Mạch không phải loại người mù quáng tự kiêu tự đại, lúc này nhanh chóng tranh thủ hỏi Dạ Ly Thần một chút thông tin về cung Phong Vân, cái gọi là "biết mình, biết ta" có thể giúp người ta trăm trận trăm thắng, bây giờ muốn biết thêm về cung cung Phong Vân không phải là sai.
Dạ Ly Thần nghe thấy thế, chậm rãi nói: "Cung Phong Vân này cũng giống như điện Lăng Vân chúng ta, đều là một đại môn phái kế thừa qua nhiều năm, lúc ban đầu, tổ sư gia của cung Phong Vân và tổ sư gia của cung Lăng Vân chúng ta vốn là một Cặp đôi bất tử, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà hai người đột ngột không lời từ biệt, nhưng vì yêu vì hận mà mối thù giữa cung Phong Vân và điện Lăng Vân được bén rễ từ đó, những người từ cung Phong Vân thỉnh thoảng sẽ phái người đến gây rối trước cửa đại điện của điện Lăng Vân chúng ta.”
Nghe Dạ Ly Thần nói như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thán nói: "Ôi, thật sự là không thể tưởng tượng được điện Lăng Vân và cung Phong Vân bọn họ còn có một quá khứ sâu xa như này, đợi lát nữa ta trò chuyện hoà hợp với mấy nữ nhân kia một chút, giờ giảng đạo lý khuyên ngăn mấy nàng ấy liệu có phải tốt hơn không."
"Phu nhân, sao nàng có thể ngây thơ đến như vậy, lần này chỉ huy cả đội của cung Phong Vân chính là đại trưởng lão Phong Bà Bà, tu vi của bà ta rất cao cường, còn chưa kể tình tính cực kỳ kỳ quái, ngay cả đệ tử trong cung cung Phong Vân phải kính nể.
Thử nghĩ xem, bà ta mà chịu nghe lời khuyên từ nàng hả."
"Dù sao cũng phải thử mọi chuyện trước thì mới biết được chứ, nếu thật sự không được cùng lắm thì trực tiếp giao đấu với bà ta, trong khoảng thời gian này tu vi của ta cũng tăng lên không ít, hiện tại đã đạt tới Linh Vương cấp năm cách Linh Đế chỉ có một bước nữa thôi, đối mặt với Linh Đế cũng không phải là không có thực lực để đánh một trận ra hồn."
Lời nói này của Tô Tử Mạch lộ ra rõ sự tự tin, chẳng trách vừa rồi Tô Tử Mạch lại dám nói những lời độc mồm như vậy, hóa ra là tu vi của nàng không biết từ bao giờ đã tăng lên đến Linh Vương cấp năm.
Lúc này Dạ Ly Thần cũng yên tâm được phần nào, mặc dù với tu vi của Tô Tử Mạch chắc hẳn không phải đối thủ của Phong Bà Bà, nhưng chí ít nàng có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Ngay khi hai người nói chuyện, đoàn người rốt cuộc cũng đi tới ngoài cửa điện Lăng Vân tự bao giờ, mà Tô Tử Mạch liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy lúc này có bảy tám nữ tử đang canh giữ bên ngoài điện Lăng Vân, trong đó có một lão bà tóc bạc trắng nổi bật nhất trong đám đông.
Ngay khi đám người Dạ Thần Thần đang đi tới, mấy nữ tử kia cũng chú ý đến đám người Dạ Thần Thần, lão thái bà cầm đầu trừng mắt nhìn về phía Dạ Ly Thần.
"Dạ Ly Thần, cuối cùng thì nhà ngươi cũng chịu ló mặt ra.
Ta còn nghĩ rằng người trong điện Lăng Vân các ngươi đều là đám rùa rụt cổ." Phong Bà Bà tức giận nói.
Ngược lại, Dạ Ly Thần lại rất bình tĩnh nói: "Phong Bà Bà cứ thích nói đùa.
Thời gian gần đây, bổn tôn có vài chuyện vướng mắc cần giải quyết nên không có thời gian đón tiếp.
Hiện tại mọi việc đã xong xuôi, ta tất nhiên phải tới nghênh đón rồi, ngài nói thử xem có đúng không Phong Bà Bà.
"
"Dạ Ly Thần, chớ có ở đấy mà nói nhảm nữa, nhà ngươi đường đường là một Đế Tôn luôn ra vẻ kinh thường với việc giao chiến cùng với đám nữ nhân cung Phong Vân chúng ta, đã vậy lão bà này sẽ đứng thủ tại đây, để ta xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.".