Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

chương 135: 135: thay đổi thái độ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lữ Thiết Nhan sững người trước thái độ thay đổi 360 độ của Đinh Mẫn Nhu, vô thức cô có cảm giác chắc chắn cô gái này lại muốn làm gì đó, chứ làm sao có chuyện chấp nhận cúi đầu nói xin lỗi cô.

"Cứ vào vấn đề chính."

Đinh Mẫn Nhu sợ cô sẽ nói ra chuyện mà mình làm cho anh nghe, nói như vậy cô ta ắt sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Lại nói ba mẹ nuôi hiện tại cưng chiều yêu thương cô đến như vậy chắc chắn sẽ không tha cho mình, có khi còn đánh chết cũng nên, đối với một đứa con không máu mủ ruột rà như mình, căn bản không có chỗ đứng vững ở căn nhà này."

"Chị dâu, chị có thể chấp nhận lời xin lỗi của em được không? Em biết vừa rồi là do em sai, cũng vì em kích động quá nên mới có hành động sai trái."

Đinh Mẫn Nhu càng diễn càng thấy chân thật, từ khi Lữ Thiết Nhan mang thai cô giống như mất đi giác quan thứ sáu vậy, không tài nào phân được người tốt kẻ xấu, thậm chí giây phút này còn bị Đinh Mẫn Nhu qua mặt xem như là thật: "Không cần xin lỗi tôi đâu, tôi không trách cô."

"Còn một chuyện nữa là chỉ mong chị đừng nói với anh hai chuyện em xô đẩy chị, nếu anh ấy biết chắc sẽ giết chết em mất." Đinh Mẫn Nhu cầm lấy tay cô, ra sức xin lỗi cô, như thật như không vậy mà lừa được cô, ngoài mặt tỏ ra hối hận không ngừng vậy mà tận thâm tâm lại đắt chí vô cùng, còn cho rằng cô ngu ngốc nên mới tin tưởng mình.

Lữ Thiết Nhan cũng không muốn làm lớn chuyện này, dù gì thì nói mẹ con cô vẫn bình an vô sự.

Nhưng nếu con cô có chuyện gì hẳn là hôm nay cô nhất định không tha thứ cho Đinh Mẫn Nhu.

Sau khi xin lỗi xong, Đinh Thiên Ân giúp người hầu bưng cháo đem lên giúp cô, ý định đút cho cô ăn nhất thời nghĩ ra.

Lữ Thiết Nhan từ chối ngay, Đinh Mẫn Nhu cầm bát cháo đem xuống lầu, ánh mắt tôn trọng vừa rồi hiện thay vào là một cặp mặt độc địa đầy thâm hiểm, bóng lưng mảnh mai che đậy sự độc ác của cô ta.

Lữ Thiết Nhan đứng dậy đi qua chỗ cửa sổ, rồi ngồi xuống cái ghế bật lên bật xuống mà Đinh Thiên Ân chuẩn bị cô mỗi khi chán chường.

Ánh mắt cô nhìn về một hướng nhất định đầy xa xăm, ý thức nhất thời không biết đang nghĩ về chuyện gì.

Tính đến nay cũng gần hai tháng cô không về thăm ba, không biết ông ấy thế nào.

Lát anh về cô phải kêu anh chở cô về nhà một chuyến mới được.

Đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhiên điện thoại trên giường đổ chuông, cô chổi tay lên đùi đứng dậy một cách nặng nhọc, do hiện tại cô mang trên mình một sinh linh nên hình như cảm giác cứ trĩu trịt làm sao.

Là Tiểu Phỉ!

Lữ Thiết Nhan vuốt màn hình, đưa lên tai nhanh chóng nghe máy: "Có chuyện gì sao Tiểu Phỉ?"

Đầu dây bên kia nghe giọng nói của cô không sợ mà chăm chọc: "Cũng không có gì, chỉ là một tháng rồi không gặp nên nhớ tiểu thư đó mà."

"Có Thiên Ân ngồi cạnh tôi đó."

"Ơ...!vậy, vậy sao, Đinh tổng tôi không cố ý nói đâu, ngài đừng hiểu lầm tôi nha."

Lữ Thiết Nhan phì cười trước con người nhát gan của Tiểu Phỉ, không thể nói cậu ta thông minh thật, chỉ là nhát gan cực.

Nhớ lần đó nhà mất điện, cả căn biệt thự không có lấy một ánh sáng nào, Tiểu Phỉ sợ đến nỗi không mở khóa được điện thoại, cô vì biết cậu ta sợ ma nên mới đi qua phòng để xem tình hình, nào ngờ lại nhìn thấy Tiểu Phỉ ngồi vừa nhắm mắt vừa niệm Phật, căn bản nhìn không khác gì một tiểu hòa thượng cả.

Nhớ lại cô bỗng thấy buồn cười mà.

"Ơ...!tiểu thư tại sao cười tôi? Chẳng lẽ tiểu thư lừa tôi?"

"Đúng rồi, tôi biết cậu điện thoại cho tôi là có chuyện, cứ nói đi."

"Khì khì...!chỉ có tiểu thư mới hiểu tôi nhất." Tiểu Phỉ vừa cười đó vậy mà vào chuyện là trở về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày: "Vừa rồi tôi có nhận được một cuộc điện thoại lạ, người đó nói là một người làm ăn, nghe danh tiểu thư đã lâu nên muốn có cơ hội được hợp tác với cô ấy."

"Có biết tên là gì không?"

"Đó là vấn đề mà tôi muốn nói với tiểu thư." Tiểu Phỉ nhớ đến cuộc điện thoại với người thần thần bí bí kia, xoa cằm khó hiểu nói: "Tôi có hỏi tên nhưng người đó không nói, chỉ nói là vài ngày nữa sẽ đến thành phố."

"Vậy sao?" Chẳng hiểu sao khi nghe Tiểu Phỉ nói xong cô có cảm giác bất an vô cùng, tựa như sắp có biến cố nào đó ập đến.

"Được rồi, cứ thông báo lại với người đó tôi sẽ gặp."

Dù sao thì cũng là công việc, người ta đã muốn gặp chẳng lẽ cô lại từ chối.

Thôi thì gặp một lần, xem như mà phép lịch sự.

Tiểu Phỉ có chút đắn đo: "Hiện giờ Đinh tổng đi còn không cho cô đi, làm sao tiểu thư gặp mặt được? Hay là để tôi đi thay cô nha?"

"Người ta chỉ định là gặp tôi cứ để tôi đi, còn về phía Thiên Ân cậu không phải lo, anh ấy không cấm nổi chân tôi đi."

Phải công nhận một điều Đinh Thiên Ân thật sự sợ cô, đó là điều Tiểu Phỉ được chứng kiến rất rõ, cậu ta gật gù hiểu rõ rồi mới tắt máy.

Lữ Thiết Nhan ngồi ở nhà chờ anh về mà cảm giác như ngày dài đằng đẵng.

Đang xem tivi để giải trí thì vừa đúng lúc anh về, trên tay cầm một hộp quà màu đỏ có thắt nơ ở giữa.

Điều đầu tiên mỗi khi Đinh Thiên Ân về nhà chính là hôn lên trán cô, cô đã quá quen với điều này rồi, anh đưa cô món quà mình mới chuẩn bị nói: "Tặng em."

Lữ Thiết Nhan nhận lấy, tò mò hỏi: "Nhân dịp gì lại tặng quà cho em vậy?"

Đinh Thiên Ân đặt mông ngồi xuống, kéo cô vào lòng mà ôm, hít hà mùi hương thơm nức mũi toát ra từ da thịt của cô, bất giác nói: "Không nhân dịp cả, tặng quà cho vợ yêu giống như sở thích rồi."

Đúng là từ khi cô có thai Đinh Thiên Ân tặng quà cho cô cũng nhiều hẳn, cách anh đối xử với cô chính là cưng chiều và yêu thương, vì sợ cô buồn liền không màng là tổng tài nghiên lãnh hóa thân vào chú hề để chọc cười cô, còn hay mua hoa, mua quà.

Bây giờ nhìn vào sẽ thấy khu vườn kế vườn của ba chồng chính là vườn hoa của cô, tất cả hoa đó điều là hoa mà anh tặng.

"À mém tí thì quên, anh đưa em về nhà thăm ba được không?"

"Tất nhiên là được, đợi anh tắm rồi đưa hai mẹ con đi."

"Ừm, anh tắm đi."

Trước khi đi tắm, Đinh Thiên Ân chỉ tay vào mặt của mình, Lữ Thiết Nhan mỉm cười đặt môi hôn lên má anh một cái.

Sau khi thỏa mãn rồi Đinh Thiên Ân mới chịu đi tắm.

Sau bức tường, hình bóng mảnh mai của Đinh Mẫn Nhu đứng ở đó từ nãy đến giờ, trong mắt tràn ngập cảnh tượng tình cảm của đôi vợ chồng trẻ, cô ta không cam lòng, tay bấu chặt vào tường cào cấu lên đường đến nỗi tróc sơn.

"Đáng lẽ người ngồi ở đó là tôi mới đúng, cô là cái thá gì mà được yêu thương!".

Truyện Chữ Hay