Lữ Thiết Nhan chậm rãi đi xuống lầu, lúc nãy cô đã nhìn thấy Bội Châu Anh đang ngồi, tấm lưng mảnh mai đối diện mắt cô, nhưng có cảm giác thật cô độc.
Cô nhớ mỗi khi Bội Châu Anh đến đều náo nhiệt, phải nói là miệng của cô nàng tía lia tía lịa, bất kể ai bên cạnh cũng không tránh khỏi bật cười, chợt nhiên hôm nay lại ngồi một góc im lặng đến lạ thường.
Lữ Thiết Nhan vừa suy nghĩ vừa vỗ nhẹ vai Bội Châu Anh: "Đợi mình có lâu không?"
Bội Châu Anh không nói gì, lúc quay lại nhìn thì Lữ Thiết Nhan thấy hai mắt của cô nàng đỏ chạch, dường như mới khóc.
Thấy vậy Lữ Thiết Nhan mới lên tiếng quan tâm hỏi chuyện: "Sao vậy? Cậu đang khóc hả?"
Câu hỏi của cô như đúng với tâm trạng hiện tại của Bội Châu Anh, cô nàng thút thít giang rộng đôi tay ôm chầm lấy Lữ Thiết Nhan, bao nhiêu tâm tư buồn rầu đều nói ra hết: "Hôm qua mẹ của mình đến tìm Diệp Phi, còn bắt anh ấy phải rời xa mình.
Bà ấy uy hiếp Diệp Phi nếu ngoan cố không chia tay sẽ bắt mình gả cho người khác.
Mình thật sự buồn lắm Yết Hỷ, mình vô cùng khó xử trong chuyện này."
Lữ Thiết Nhan khôn khéo hỏi: "Vậy cậu và Diệp Phi hiện tại thế nào?"
"Tụi mình chia tay rồi."
"Là Diệp Phi đề nghị sao?"
Bội Châu Anh lắc đầu chứng tỏ câu nói của cô không đúng: "Mình là người đã đề nghị, lúc anh ấy nghe anh ấy đã vô cùng đau khổ.
Khóc rất nhiều, nhưng mình căn bản hết cách.
Nếu như cứ mãi tiếp diễn chuyện này, mình thậm chí sẽ mất ba và mẹ."
"Mình hiểu mà, đến cuối cùng cũng vì chữ hiếu mà thôi."
Tính ra thì chuyện tình của Châu Anh và cô y hệt nhau, nếu không phải gì gia đình cấm cản thì cũng do một người thứ ba xuất hiện xen vào.
Cô và Bội Châu Anh thân thiết vô cùng, cô hiểu rõ phần nào tính cách của cô ấy, mặc dù yêu Diệu Phi rất nhiều nhưng căn bản cô nàng là người con rất có hiếu, từ nhỏ đã làm theo lời ba mẹ của cô răn dạy.
Chỉ trừ trường hợp bí bách quá mới cãi quấy lại mà thôi.
"Mình không nỡ nhìn thấy Diệp Phi đau khổ, tất nhiên cũng không muốn cãi lời ba mẹ."
"Vậy cậu định sẽ từ bỏ mối tình mấy năm này sao?"
"Mình..."
Đinh Thiên Ân đứng từ nãy giờ nghe toàn bộ câu chuyện, Diệp Phi là bạn của anh hơn ai hết anh rất hiểu tính khí của bạn mình.
Với Bội Châu Anh mà nói, Diệp Phi đặt cô nàng lên trên hết, phải nói là yêu rất nhiều: "Cậu ấy yêu cô là thật.
Tôi biết cô khó xử trong chuyện này, nhưng biết trong tình yêu phải có chút sóng gió thì mới đi đến hạnh phúc.
Chưa gì đã muốn buông tay, biết đến bao giờ mới vẹn tròn."
Bội Châu Anh khẽ nhìn Đinh Thiên Ân, những lời mà anh nói cô nàng đều để vào tai.
Đúng vậy, có lẽ đây là thử thách cho cô và Diệp Phi, hai người có thể yêu xa mấy năm, bây giờ đã được gần nhau liền muốn từ bỏ, như vậy thì không đúng!
Bội Châu Anh dường như thông suốt, cô nàng lấy tay lau sạch nước mắt: "Mình biết nên làm gì rồi."
Lữ Thiết Nhan nhìn theo bóng dáng đang dần khuất dạng phía sau cánh cửa lớn của Bội Châu Anh bất giác mỉm cười, có lẽ cô đoán được phần nào cô nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Bội Châu Anh lái xe thật nhanh đến nhà tìm Diệp Phi nhưng không có ai ở nhà.
Cô nàng hỏi mấy thuộc hạ của hắn, ai nấy cũng lắc đầu.
Bội Châu Anh chỉ đành rời đi, theo vô thức cô nàng lái xe đến một bãi đất trống, điều đáng nói ở đây có rất nhiều hoa, mùa hoa nở nhìn xung quanh đều là những màu sắc sặc sỡ vô cùng đẹp.
Nơi này có rất nhiều kỉ niệm của cô và Diệp Phi, trước khi cô sang nước ngoài du học, lần cuối hai người đến đây để thề non hẹn biển với nhau.
Bội Châu Anh cũng không hiểu vì lại đến đây, tựa như có một điều gì đó thúc đẩy cô.
Đúng lúc này, một bóng dáng hết sức quen thuộc đập vào mắt cô nàng.
Theo bản năng Bội Châu Anh chạy thật nhanh về hướng đó, Diệp Phi đang đứng ngắm hoa bất chợt cảm nhận được có một người đang ôm lấy mình.
Ban đầu muốn xô đẩy ra nhưng có một điều đặc biệt làm hắn phải dừng lại, mùi hương nước hoa quen thuộc xộc lên mũi, Diệp Phi sững sờ mấy giây, khẽ lên tiếng: "Em đến đây làm gì?"
Ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng Bội Châu Anh hiểu rõ trong lòng Diệp Phi đau như dao cắt, cô cũng vậy chứ không thua kém gì.
Hai trái tim đau đến xé lòng.
Bội Châu Anh siết chặt cái ôm như không muốn rời xa người đàn ông này: "Em xin lỗi, tha lỗi cho em nha..Em nhận ra mình không thể xa anh."
"..."
"Em thật sự rất yêu anh."
Bội Châu Anh không thấy Diệp Phi lên tiếng, cô nàng trở nên lúng túng, nhanh trí kéo Diệp Phi đối diện mình, thẳng thắn nói chuyện: "Anh có muốn cùng em vượt thử thách lần này."
Diệp Phi cười nhưng thực chất nụ cười không hề vui.
Hắn đưa tay lên vuốt ve gò má của cô: "Em có biết anh khổ sở thế nào khi em nói chia tay không?"
"Em hiểu, em hiểu."
"Từ nay đừng nói thêm lần nào nữa có được không?"
Bội Châu Anh gật đầu một cách chắc nịch.
Diệp Phi cảm thấy lúc này mới được nhẹ lòng, từ hôm qua đến giờ hắn thật sự muốn chết đi để quên đi nỗi đau lòng và cả sự dày xéo con tim.
Một cú sốc quá lớn đối với hắn, mà bây giờ thì ổn rồi.
Cô đã quay về bên vòng tay của mình rồi..