Vô Minh đang ở trong một tiệm rèn binh khí ở góc phía đông của Lạc Dương thành, ở thời đại này không có việc nghiêm cấm mang vũ khí trên người.
Nhưng khi ngươi sở hữu một số lượng lớn đao kiếm thì là một chuyện khác.
Hắn đang lựa chọn một trường thương để phòng ngừa vài tình huống bất ngờ, bất ngờ ở đây là đột nhiên phát hiện kẻ địch mà không có vũ khí trên tay.
Đừng hiểu lầm, với tình trạng hiện giờ của hắn việc mang theo vũ khí là điều hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng ai nói là cầm thương là phải múa may đâm chém đâu, thương có thể bay từ nơi này sang nơi khác mà, một vũ khí tầm xa đầy hiệu quả.
Hắn đã từ bỏ ý nghĩ dùng cung nỏ, vì đơn giản bọn chúng bị giới hạn bởi tốc độ và lực bắn.
Vô Minh chọn lấy một cây thương với mũi thương hẹp với mục đích tạo ra là để đâm.
Hắn trả tiền và mang theo cây thương đi ra khỏi cửa tiệm, sau đó hắn tìm một góc đường nào đó và đem cây thương vừa mới mua ra để chỉnh sửa.
Hắn nhổ toàn bộ phần lông đỏ trang trí ở phía dưới mũi thương đi và ước lượng chiều dài của cán.
Khi đã tìm thấy chiều dài thích hợp hắn dùng hai tay cầm lên và nhẹ nhàng bẻ cây thương ra làm đôi.
Hắn ném phần kia đi và cuối cùng hắn cũng có một cây lao.
Hắn chọn chiều dài khá hợp vì thế hắn trở lại cửa tiệm mua một cái hộp nhỏ dài, bỏ vào đó và treo trên người.
Khi hắn vừa đi ra cửa tiệm thì có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua trước mặt hắn.
Vô Minh nghi ngờ nhìn lấy xe ngựa đó, hắn cảm thấy khá là quen mắt.
Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra đó là chiếc xe ngựa mà hắn đã giúp lúc trên đường tới đây.
Hắn vẫn còn nhớ lũ dị hợm mặc đồ thích khách giữa trời trưa nắng, và con hổ con với nhiệm vụ xẻ thịt kia.
Nhớ lại điều đó xong, hắn không để ý cho lắm mà đi về trung tâm của Lạc Dương thành.
Hai ngày nữa là đến Lễ Tiết Hội gì đó, hắn cũng mới vừa biết cái tên đó vào hôm trước.
Xem ra lễ hội này rất lớn khi toàn bộ dân chúng đang bắt đầu trang trí lại nhà của mình.
Hắn nghĩ đây có thể là ngày lễ chào mừng năm mới giống ở trái đất hay gì đó.
...
Thiên Vệ điều khiển xe ngựa không quay đầu cung kính hỏi: "Công chúa, chúng ta về phủ công chúa hay vào kinh thành?."
Lương Tiếu Di không do dự nói: "Vào kinh thành đi, ta phải thỉnh an phụ vương."
Thiên Vệ: "Vâng."
Nghi Cấm Điện là nơi mà hoàng đế của Đại Lương nghỉ ngơi, nhưng lúc này nó đã là phòng bệnh với đầy mùi thuốc y dược khắp mọi nơi.
Lương Tiếu Di bỏ lại những người khác đơn phương hướng về Nghi Cấm Điện.
Khi nàng tới trước cửa, một thái giám tuổi cao xuất hiện ở trước cửa nói: "Công chúa điện hạ, xin dừng bước."
Lương Tiếu Di không ngạc nhiên cho lắm nàng nhìn về phía cửa lo lắng nói: "Thái công công, bẩm báo với phụ vương là ta tới thỉnh an."
Thái công công lắc đầu nói: "Bình An công chúa thứ lỗi, bệ hạ đã ra lệnh cho thần là không cho bất cứ ai quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi."
Lương Tiếu Di nói: "Nhưng mà..."
Khi nàng chưa kịp nói gì thì một giọng nói yếu ớt từ trong căn phòng vang lên: "Cho nàng vào đi."
Nghe thế Thái công công quay người về căn phòng khom người một cái rồi đứng qua một bên nhường đường cho nàng vào.
Lương Tiếu Di không chần chừ đi vào khi đi ngang hắn, nàng nói: "Đa tạ Thái công công."
...
Nàng mở cửa nhẹ nhàng bước vào nơi mà lúc nhỏ nàng rất thích đi đến, nơi này là nơi mà phụ vương thường mang văn án đến đây phê duyệt.
Và nàng thì lại rất thích đến đây quấy rầy phụ vương phê duyệt tấu chương.
Nhưng giờ đây nó đã không còn vẻ uy nghi của ngày xưa nữa mà là tràn đầy sự u ám và mùi của y dược.
Nàng nhìn xem thân ảnh đang mệt mỏi ngồi ở giường ngọc kia và bước đến.
Nàng không hành lễ hay gì cả mà đến bên giường nói: "Phụ vương, nữ nhi trở về."
Thân ảnh già nua yếu ớt kia nhìn nàng nhẹ nhàng nói: "Cực khổ cho con rồi."
Lương Tiếu Di lắc đầu nói: "Không cực khổ, đó là bổn phận của nữ nhi."
Hoàng đế Lương Tri Ân nhìn nàng từ ái nhưng ở sâu trong đáy mắt của hắn có một sự thất vọng lóe lên rồi biến mất.
Nàng không nhận ra được điều đó.
Hắn nhắm mắt lại nói: "Trở lại là tốt rồi, đi xem thử đệ đệ ngươi đi, ta cần nghỉ ngơi."
Lương Tiếu Di còn có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng phụ vương đã ra lệnh nàng không thể không nghe.
Nàng đứng lên cáo từ nói: "Nữ nhi cáo lui."
Nàng quay người đi ra khỏi Nghi Cấm Điện, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi nàng đã đoán được phần nào thời gian còn lại của phụ vương.
Thời gian còn lại của nàng còn quá ít.
Nếu đã như vậy, mình phải hạ bệ bọn họ trước khi bọn họ kịp hành động.
Nếu không gian sơn của nhà họ Lương sẽ vĩnh viễn chìm trong cát bụi của lịch sử.
Khi vừa ra khỏi khu vực của Nghi Cấm Điện thì một lão già gần tuổi đang đi về phía nàng.
Lương Tiếu Di ánh mắt co rút lại khi nhìn thấy hắn, đó là Tể Tướng Xử Lý Chính một trong những kẻ thù của nàng.
Khi đi ngang qua nhau Xử Lý Chính khóe miệng cười nói: "Chúc mừng công chúa đã bình an trở về." Nói xong hắn không dừng lại mà hướng về Nghi Cấm Điện đi đến.
Lương Tiếu Di khẽ quay đầu nhìn hắn một mắt rồi bước đi tiếp.
Một lúc sau nàng trở về xe ngựa nói với Thiên Vệ: "Trở về phủ công chúa."
Thiên Vệ: "Vâng." Rồi điều khiển xe ngựa quay đầu hướng về phía tây đi đến.
Lúc này A Nhu lên tiếng hỏi: "Tiểu thư không đi thăm tiểu đệ đệ của mình sao?."
Lương Tiếu Di lắc đầu nói: "Ngươi còn không biết tính tình của hắn?."
A Nhu sững sờ rồi gật đầu một cái: "Cũng phải, chắc giờ này thái tử đang ở phủ công chúa rồi."
...
Vô Minh cầm hai cái bánh bao từ từ nhấm nháp và nhìn xem khung cảnh trước mắt.
Hai ngày nay hắn đã tìm được vài trò giải trí mới.
Như trước mắt hắn đây là đấu võ đài, tên như ý nghĩa đó là một võ đài đơn sơ được dựng lên để tỉ thí học hỏi lẫn nhau.
Vì chỉ tỉ thí học hỏi nên đến điểm là ngừng, sẽ không có thương vong hay bị thương nặng gì cả.
Mặc dù như thế nhìn cũng khá là có tính giải trí.
Bây giờ hắn đang đi xung quanh du ngoạn, hết ăn rồi lại uống.
Hắn đã đi gần hết cái thành Lạc Dương này rồi, nhưng dù như thế hắn vẫn không gặp bất cứ trường hợp máu chó nào cả.
Giống như khi đi vào một tửu lâu vừa ngồi vào bàn thì có một tên ất ơ nào đó đi lại và bảo đó là bàn của hắn.
Hoặc đơn giản là một tên công tử ca có địa vị siêu lớn nào đó khi đi ngang qua hắn thì nỗi máu điên lên và gọi hắn lại kiếm chuyện.
Hai trường hợp kể trên sẽ tạo ra một tình huống trang bức hoàn hảo, tiếc rằng những trường hợp đó chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn.
Vô Minh nâng cằm ngẫm nghĩ: "Hay là do y phục của mình nhỉ? Mình có nên đổi thành màu sáng hơn như màu trắng không nhỉ.?".
"Oài ý kiến hay đấy, nếu được mình sẽ kiếm vài bộ y phục nỗi nỗi một chút, lúc đó có khi hào quang nhân vật chính mới chiếu xuống?!."