Xuyên Không: Bất Tử

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một lúc sau.

Vô Minh lật người lại nằm trên nền cỏ xanh nhìn bầu trời đầy sao của màn đêm tĩnh lặng.

"Biết ngay là mọi chuyện không suôn sẻ như vậy mà." Hắn tự nói.

Vô Minh dơ trái cây lên trước mặt, mặc dù trả giá bằng mạng sống nhưng có vẻ như cũng đáng.

Hắn không nghĩ ngợi trực tiếp há miệng cắn, một ngụm thanh ngọt tràn đầy khoan miệng nhanh chóng tan đi tiến vào cơ thể.

Tiếp theo hắn ngồi dậy, xếp bằng trên cỏ ý đồ hấp thu dược liệu, nhưng một điều không ngờ tới.

Dòng thanh khí lúc đầu rất êm dịu nhưng khi vừa đến đan điền nó bắt đầu cuồng bạo.

Dòng thanh khí hóa thành vô số thanh kiếm xoắn nát đan điền của hắn và lan ra toàn cơ thể.

Vô Minh xem xét hai tay đã nát bấy của mình buồn bực mắng: "Chết tiệt!!?" Vừa dứt lời vô số mũi kiếm thoát ra khỏi cơ thể hắn.

Và tất nhiên cơ thể hắn bị biến thành vài ngàn mảnh vụn rơi lả tả trên nền cỏ.

Chết thương tâm.

Giản Tử đang ngồi xếp bằng trên nền cỏ, ánh mắt hậm hực nhìn phía trước.

Phía trước hắn hai dặm là một bông hoa đang phấp phơi trước gió, hoa có màu vàng óng ánh, thân cây hoa không có lá chỉ một bông hoa đơn độc.

Nhưng xung quanh chu vi một dặm xung quanh bông hoa lại là một vùng đất cằn cỗi, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy xương của vài loại động vật.

Lúc đầu khi vừa nhìn thấy bông hoa này hắn đã rất hưng phấn, mặc dù hắn không biết bông hoa này là gì vì khác thế giới, nhưng nhìn nguồn linh khí ba động mạnh mẽ toát ra từ bông hoa, đây tất nhiên là đồ tốt.

Nhưng khi Giản Tử càng tiến lại gần, hắn càng cảm thấy bất an.

Khi tiến lại gần phạm vi hai dặm hắn dừng chân lại, hắn biết cảm giác bất an của mình là gì.

Hắn là yêu tộc, giác quan của hắn mạnh mẽ gấp nhiều lần con người và ánh mắt cũng không lừa gạt hắn.

Giản Tử nhìn vùng đất cằn cỗi phía trước hắn không thể bước tiếp được nữa.

Hắn đã từng là Nguyên Anh tu sĩ, mặc dù bây giờ chỉ có Khai Mạch hậu kỳ nhưng những cảm nhận về linh khí không phải Khai Mạch cảnh có thể so sánh.

Nếu lấy tu vi hiện tại xông lên phía trước, cho dù giở hết thủ đoạn hắn cũng sẽ không đi được hai bước trong lĩnh vực của bông hoa.

Nếu còn giữ tu vi nguyên anh hắn sẵn sàng thử một lần.

Hắn tức giận nghiến răng nhưng không thể làm được gì chỉ có thể đi vòng qua bông hoa.

Một năm này hắn vừa tu luyện vừa lang thang trên đồng bằng không biên giới này.

Một năm này hắn chỉ vừa mới đột phá hai tiểu cảnh giới, hắn tưởng rằng với tâm pháp của mình tốc độ sẽ bằng / trước kia.

Nhưng hắn đã lầm, thực tế tốc độ tu luyện chỉ bằng / lúc trước.

Tâm pháp của hắn là dựa vào linh khí trong cơ thể luyện hóa hoàn toàn dược lực của đan dược và thiên tài địa bảo.

Điểm yếu của tâm pháp này là tốc độ thu nạp linh khí tự nhiên rất chậm, chỉ hơn một chút những công pháp thông thường.

Và một điều nữa một năm này ngoại trừ nhìn thấy bông hoa này và một số động vật ra, thì khắp nơi hắn chỉ thấy cỏ và cỏ.

Vô Minh ngồi xếp bằng khoanh tay nhìn cái cây thân đen trước mắt, lúc này hắn nhìn kĩ lại mới nhận thấy, những chiếc lá kia mặc dù tung bay theo gió nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên quang mang giống như những lưỡi kiếm vậy.

Nhưng điều này không khiến hắn buồn bực, chỉ trách hắn không cẩn thận mà thôi.

Điều bực bội ở đây là: "Tại Sao Trái Cây Lại Cũng Có Lưỡi Kiếm!!!!!!".

Hắn hậm hực đi tới phía dưới gốc cây đá mạnh một cái khiến thân cây run nhè nhẹ.

Nhận ra hành động của mình, hắn vội vàng lấy tay che đầu, nếu nguyên đống lá rụng xuống thì kết quả sẽ là vạn kiếm phanh thây cái chủng loại kia.

Vài hơi thở sau.

Cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, hắn thả lỏng một hơi, mặc dù không chết được nhưng cảm giác hàng ngàn lưỡi kiếm chém qua da thịt không phải cảm giác tốt lành gì.

Hắn cuối đầu nhìn thân cây chỗ mình đã đá có một vết rạn ở đó, hắn nghi hoặc: "Vỏ cây?".

Hắn ngồi xổm người xuống xem xét, chỗ hắn đá có một chùm vết nứt như mạn nhện và vài mảnh nhỏ rớt ra ngoài.

Có vẻ như thân cây được bao phủ bởi một lớp vỏ bên ngoài.

Hắn dùng tay đấm mạnh vài cái làm cho lớp vỏ nứt, rớt ra để lộ thân cây bên trong.

Chỉ thấy thân cây bên trong có màu đen sáng bóng loáng, giống như một khối kim loại vậy.

Hắn dùng tay gõ gõ thân cây, những âm thanh phát ra y hệt như một khối kim loại vậy.

Vô Minh gãi gãi đầu, tìm được một khối kim loại là chuyện tốt, nhưng làm thế nào để làm binh khí a?.

Nung chảy ra? Lấy củi nhóm lửa chừng nào nó chảy ra a.

■□

■■

Ps: Tiếp theo phải suy nghĩ một hệ thống cấp bậc của công pháp nữa a. Chắc phải copy vài ý tưởng từ nguồn trên mạng thôi.

Cầu like để có động lực viết tiếp a các đạo hữu.

Truyện Chữ Hay