Sáng sớm tinh mơ, bầu trời hôm nay trong xanh không gợn mây. Có lẽ thời tiết dần dần ấm hơn thay thế những đợt giá rét bằng tia nắng tinh khôi. Hôm nay đến ngày tác giả đi cắt bột, thân độc thế cô chỉ có mỗi chú Bình là người thân.
Hai chú cháu đón taxi dưới ánh nắng lấp lánh, hạt sương đọng trên các tán lá cây tựa như những viên ngọc long lanh khi ánh mặt trời chiếu rọi càng làm tinh thần nó khoan khoái.
Bệnh viện chấn thương chỉnh hình trung ương, nơi dành cho nạn nhân gãy xương. Tại đây, các bác sĩ ngắm nghía cục bột rồi đưa nó vào phòng dành riêng cho các chuyên gia cắt bột.
Thưa quý vị, tuy nghe cắt bột có thể quý vị nghĩ là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên, thực chất nó không hề đơn giản. Nếu bàn tay của bác ấy không chuẩn sát có thể cắt luôn phần chân đã lành.
Công việc cắt bột hoàn tất, tác giả nhà mình đã hồi phục chi phải nhưng phải cẩn thận và cần tập đi từng bước một.
Nói đi cũng phải nói lại, nhờ vụ gãy chân nó mới được diện váy lần đầu tiên. Nghe có vẻ nực cười, thật sự là vậy. Nó là người chưa bao giờ có chiếc váy nào trong tủ thời trang của mình.
Lần đầu tiên tiếp nhận chiếc váy do cô bạn Lưu Trinh tư vấn, nó đã vất vả lắm mới quen với cảm giác không có quần.
Bác sĩ dặn dò: " Chân này cũng may là tốc độ nối xương rất nhanh, cháu cố gắng tập đi nhẹ nhàng đều đặn là có thể phục hồi như bình thường. "
" Dạ cảm ơn bác sĩ! ". Nó chào tạm biệt ông bác sĩ già cỡ ông nội nó đón taxi về quán.
Tình cờ có một chiếc xe ferari màu trắng bạc xuất hiện, tài xế trông quen mặt cực.
Ôi thánh thần ơi! Là Du Vỹ Tường Sao lộ diện chốn thương binh này thế nhỉ?._ Nó mồm chữ O miệng chữ Ắ.
Đằng xa không chỉ có mỗi cậu ta, còn có sự hiện diện của cô nàng Hiểu Tinh.
" Hé lô! Hai người tới đây làm gì thế? " _ Nó chào.
" Bọn mình tới đón cậu này! Lên xe đi chú! "_ Hiểu Tinh lễ phép mời.
Lâm Tử và chú Bình an tọa trong xe, nó thở phào: " Hài... ya, tớ mong ngày lắm rồi giờ mới được tháo cái của nợ ra.... Ầy cha cha thật là dễ chịu! "
" Hừ hừ, hên cho cô! Không phải đi ba chân suốt đời. "
Vỹ Tường phát ngôn châm biếm.
Hiểu Tinh ngồi đằng trước chồm qua nhéo lỗ tai cậu ta cảnh cáo: " Anh thật là... chỉ nói được mỗi câu này thôi sao? "
" Hầy hầy, bỏ đi cậu ơi! Dù sao có người cho quá giang là mừng rồi! " _ Nó lên tiếng.
" Chà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Cô hôm nay khách sáo lạ thường nhỉ? " _ Cậu ta lấy làm lạ thái độ của nó.
" Hừ... dù có mưa cá chép thì tôi vẫn nói câu đó thôi, thật sự nay tôi định tu tâm một thời gian. " _ Nó lãnh đạm trả lời.
" Vâng, vậy mới phải chứ! Bớt tạo khẩu nghiệp đi! " _ Vỹ Tường vừa mở miệng vừa tập trung đảo tay lái lui xe ra ngoài.
Két.... xì, xe đã tới nhà chú Bình.
Hiểu Tinh lật đật phụ chú đỡ nó vào nhà, nó chân bước khập khiễng ịch mông vào ghế nghỉ mệt.
" À phải, lần trước cậu ra viện hình như lúc về có anh chàng Cổ Huyết gì đó bồng vào.... Hi hi bữa nay anh ta mất tích rồi không biết đang ở đâu nhỉ? " _ Hiểu Tinh tinh vi nhắc đến chuyện hôm nọ.
Vỹ Tường tung hứng theo: " Đúng òi, hay là hôm nay cô có muốn tôi bồng vào giống cậu ta? "
" Cám ơn nhiều! Tôi không có nhu cầu đó, haizzz mất công có người ghen. Còn nữa, tôi đây có tàn phế cũng cóc cần người khác ẵm bồng, cho nên đừng nhắc tới anh ta. "
Nó bỗng nghiêm túc đáp trả.
Chú Bình nãy giờ mới cất giọng: " Tụi con có muốn uống chút gì không? Chú mời, cảm ơn con nhe Vỹ Tường. "
"Dạ không có gì, chú cứ để tụi con tự nhiên. "
Cậu ta lịch sự nói.Hôm sau, nó chuẩn bị đồ phóng môtô đến trường, chú Bình tuy can ngăn nhưng nó cứ nhất mực muốn đi, chú bất lực bó tay.
Nhạc viện hôm nay đông nghẹt người, tất cả chỉ hướng về một hướng.
Nó, Hiểu Tinh gặp nhau rồi đi chung, hai đứa nó máu tọc mạch phát tác chen chân lách qua dòng người nhằm thỏa mãn cơn tò mò.
Hóa ra trung tâm của sự chú ý đó chẳng có gì đặc biệt ngoài ông thầy giảng viên đẹp trai mới về trường giảng dạy.
Vị lão sư này tầm xuân xanh, trẻ măng khiến nữ sinh bấn loạn.
Giới thiệu vị này đôi chút, lão này dạy bộ môn tâm lý học. Tuổi , theo lý lịch khi nộp đơn vào: " Từng là du học sinh ở canada.
Tên tuổi:
_ Hoàng Thiếu Hoa.
_ Độc thân.
Quê ở tỉnh Giang Tô Trung quốc. Bố mẹ mất sớm ở với ông bà.
Kết thúc phần giới thiệu.
Tình hình có vẻ hỗn loạn, nó, Hiểu Tinh tìm cách thoát khỏi đám đông.
Hai đứa vào hành lang ngồi tám chuyện:
Lâm Tử: " Hiểu Tinh nè, cậu thấy ông thầy thế nào? Không hiểu nỗi đám nữ sinh đó làm gì mà cuồng ông thầy đó dữ? "
Hiểu Tinh đồng suy nghĩ với nó phán: " Tớ cũng thấy vậy, có thể ổng biết nắm bắt tâm lý nữ giới chăng? "
Nó Lâm Tử gật đầu lia lịa: " Ừ... ừ phải ha? Nhưng mà so với gốc độ đẹp trai thì..... khách quan mà nói vẫn thua tam hoàng tử trường này một bật. "
" Chính vì ba con người đó quá thờ ơ với con gái, vậy mới khiến nữ sinh họ chuyển sang đối tượng có khả quan hơn. "
Lưu Trinh từ đâu lù lù xuất hiện tiếp câu.
Vào tiết học, lớp Hiểu Tinh loi nhoi rộn ràng hay tin ông thầy ấy sẽ qua lớp mình dạy.
Chào các bạn! Tôi là Hoàng Thiếu Hoa, đến từ Canada, hôm nay tôi phụ trách giảng môn Tâm lý học. Rất mong các bạn giúp đỡ! _Hoàng Lão Sư nở nụ cười thân thiện.
Đáp lại nụ cười chào thân thiện từ ông thầy, dân tình trong lớp rần rần hú lên.
Có bạn nữ bàn dưới mạnh dạn đặt câu hỏi:
" Hoàng Lão Sư ơi! Em muốn hỏi: " Thầy dạy môn này ắt hẳn thầy hiểu tâm lý phụ nữ lắm đúng không? "
Ông thầy trẻ tuổi lập tức trả lời câu chất vấn bằng thái độ hết sức bình thản:
" Chào em! Em hỏi rất hay! Thật ra phụ nữ là nhân tố khó hiểu nhất hành tinh. Để hiểu được, gánh đàn ông như tôi phải bỏ rất nhiều công sức tìm tòi, nếu nói tôi rất am hiểu cũng không phải. Thực tế, tâm lý học chỉ ra những bản tính đặc thù đại diện cho mỗi khía cạnh khác nhau. Còn ai muốn đặt câu hỏi nữa không? "
Thầy ơi! Thầy... có bạn gái chưa ạ?
Một bạn nữ giơ tay phát biểu.
Thầy lại cười ngại ngùng đáp: " Hì chính vì quá hiểu nhiều thứ nên tới giờ tôi vẫn còn độc thân đây!
Còn nữa, thầy năm nay bao nhiêu tuổi?
Hàng loạt câu hỏi nhắm về phía Hoàng Lão Sư khiến anh ta trả lời mệt nghỉ luôn.
Tan học, Hiểu Tinh, Lưu Trinh cặp kè nhau ra ngoài ăn tạp.
Hai cô nàng vô tư cười đùa làm sao để ý có người nhìn họ chăm chú.
Kẻ nhìn lén đó thật bất ngờ, không là ai mà là ông thầy ban nãy.
Anh ta là người rất thích quan sát người khác, thực chất lúc trong lớp anh thầy điển trai đã chú ý tới hai người nhưng để bụng không bộc lộ ra thôi.
Phát hiện có kẻ lén lút quan sát mình, Hiểu Tinh quay lại xem cô hãi hùng khi kẻ mà cô định hỏi tội là Hoàng Lão Sư, cô che miệng hết cả hồn thì thầm vào tai Lưu Trinh.
Hai nàng to nhỏ bên tai nhau, lại nhắc tới Du Vỹ Tường. Người khó chịu, bực bội nhất là cậu ta.
Vỹ Tường có ác cảm với ông thầy ngay từ lần đầu nhìn thấy, giờ lại càng gia tăng cái thành kiến ban đầu.
Cậu vùng mình tiến thẳng bàn hai người họ đống quân ở đấy không rời gây ảnh hưởng tới ánh mắt ông thầy, buộc anh ta phải dịch chuyển con ngươi sang hướng khác.
Rồi lần lượt hai anh kia cũng đồng quan điểm theo sát cô gái của họ uy hiếp kẻ địch phải rút lui. Ông thầy đó do bị ánh mắt hình viên đạn của ba anh chàng tăm tia đành lui quân biến đi nơi khác ngồi, anh ta lui cui bước do sơ ý va phải Lâm Tử. Nó cẩn thận nhặt sách vở rơi miệng nói đúng câu: " Oi, em xin lỗi thầy! "
" Oh, không sao? Thầy mới phải nói lời xin lỗi, em ok chứ? " _ Anh ta cúi xuống nhặt giúp nó.
Nó nhặt xong đống sách vở liền lạnh lùng bỏ đi phớt qua, cử chỉ của nó vô tình làm lão sư cảm thấy lạ lẫm. Tầng ngầng suy nghĩ hồi lão ấy nhanh chóng xuống hầm lấy xe về.
Lúc này nó phóng tới bàn có ba cặp uyên ương nhiều chuyện:
" Á nè nè các cậu! Sao nay tụ tập đầy đủ thế? À, mới thì tớ đụng phải ông thầy tâm lý. Trông ra vẻ người đàng hoàng nhưng chả biết thực hư ra sao?
" Thật hả? Lúc nãy ổng nhìn tụi này trân trân à, lạ thiệt ớ! " _Lưu Trinh vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Vỹ Tường chực sẵn cũng lên tiếng cảnh báo:
Con gái mấy cô phải cảnh giác với thằng cha đó đó! Theo kinh nghiệm nhìn người..... tôi nghĩ lão ta có vẻ mờ ám. Không phải hạng dễ xơi! "
" Nà... có phải con trai các anh đa nghi quá không? Hay là thấy người khác liếc bồ của mình rồi ghen tuông đăm ra ngờ vực người khác? "
Lưu Trinh trề môi phát biểu.
" Các cô tuyệt đối đừng vì vẻ trí thức tử tế ấy mà bị đánh lừa tâm lý nhé! " _ Lực Quân từ đâu nhảy vào.
Lâm Tử im lặng tự nhiên bật chế độ thám tử lừng danh Conan:
" Tớ thấy bọn con trai nói không phải không có căn cứ, tôi đồng ý cách nghĩ các anh.
Theo óc suy luận cộng thêm kinh nghiệm xương máu..... tôi nghĩ... lão sư này toát mùi khả nghi! % có vấn đề! "
Lập Tuyên cười nhạt: " Khừ.... cô là chó à? Đánh hơi hay nhỉ? "
Cả Tuyết Anh cũng đồng tình với ý kiến của nó gật đầu tán thành: " Chí lý! Tớ cùng cảm nghĩ với cậu ấy. Từ đầu tớ đã cảm thấy lão sư này sao sao á, đóng kịch với ai chứ... đối với tớ vô ích. "
"Ok... ok... tan học rồi còn ngồi đây tán dóc ba cái chuyện sặc mùi trinh thám, về thôi các cậu!" Lưu Trinh phẩy tay.
" Lâm Tử, chân cậu đỡ hơn chưa mà dám cưỡi mô tô thế? "_ Hiểu Tinh quan tâm hỏi.
Nó vui vẻ đáp: " A.... kha kha! Tớ đỡ hẳn rùi, yên tâm đi! "
" Haizz.... cậu này.. thật là... hết nói nổi! "
Cô thở dài với nó.
Căn biệt thự nguy nga lộng lẫy tại Du gia có vị thiếu gia họ Du đương đưa mình trên xích đu trầm tư nghĩ ngợi điều gì đó.
Khiết Tình đập vai cậu:
" Bịch... Tiểu Tường nè... làm gì ngồi đây mình vậy? Hửm? "
Cậu quay qua nhìn chị thở dài nặng nề tâm trạng: " Hừ.... m, em đang băn khoăn một điều... có nên hay không nên đây hở chị? "
Chị cậu khoát vai thằng em trai ngồi phệt cạnh cậu tiện chân đung đưa nói:
" Có phải là chuyện tình cảm? Với cô bé đó? "
" Uhm... sao cái gì chị cũng đoán được hết nhỉ? "Cậu nhìn lên trời hỏi vu vơ.
" Chị em mình cùng một gen mừ, tất nhiên thông minh giống nhau rồi, những gì nhóc nghĩ chị đều tự khắc thông hiểu. "
Khiết Tình nói.
À Tiểu Tình à! Trường em mới nhận giảng viên mới, gã thầy giáo này.... theo cảm tính thằng em trai của bà chị...... chắc chắn là có vấn đề, chị nghĩ sao? "
Cậu thuật lại chuyện ở trường với chị ấy.
"Uhm..... Ok.... để phục vụ cho nhu cầu điều tra nghi vấn của nhóc, chị sẽ tái xuất giang hồ. HeHe! " _ Chị ấy đột nhiên nghĩ ra ý tưởng táo bạo gì đấy khác thường.