Vài ngày liên tiếp Lục Viên rong quầy đi bán, nhưng thường cao hứng khi đi mà buồn so khi về, việc buôn bán không tiến triển thuận lợi như mong đợi. Còn bên Diệp Khanh, một khi đã ẵm tiểu quỷ rồi thì cấm có thoát ra được, nhóc con ấy bám y chặt như sam, sáng ra vừa tỉnh mà không thấy Diệp Khanh đâu là quấy phá khóc nháo, làm Diệp Khanh – một người chưa một lần trông trẻ không biết phải xoay xở ra làm sao.
Hôm đó, Hoa Tử thấy Diệp Khanh đang ngồi dựa vào đầu giường lắc lư lắc lư ru tiểu Tô Tân ngủ, tóc y cột ngang rũ xuống vai, tiểu quỷ nắm lọn tóc nghịch ngợm, thỉnh thoảng bật cười khanh khách, hoạt bát lắm cơ.
“Tiểu tử này thiệt biết quấn người!” – Diệp Khanh bũi môi, tức anh ách chọt chọt cái má tròn hây hây của tiểu quỷ, tiểu Tô Tân chớp chớp đôi mắt tròn to sáng bóng, rồi toét miệng cười, Diệp Khanh nhăn nhó ôm nó vào lòng, niệm như niệm kinh: “Ngủ, ngủ, ngủ”
“Ngươi ru thế tiểu tiểu thiếu gia không ngủ đâu!” – Hoa Tử không nhịn nổi bật lời, đi tới bên giường bĩu môi với Diệp Khanh, ngồi xuống: “Ngươi ngồi lui vào trong đi.”
Diệp Khanh vốn đang trừng mắt với Hoa Tử, Hoa Tử lại bĩu môi với tiểu Tô Tân, Diệp Khanh liền đẩy tiểu quỷ cho hắn, vừa giơ ra đã bị cái nắm tay ụ thịt túm chặt áo, cúi đầu mới thấy đôi mắt tròn to của nhóc quỷ con úng nước, gần như chỉ cần y thoát khỏi tiểu quỷ là nó khóc liền
Bế tắc, lần này quả thực Diệp Khanh bế tắc. Y khó chịu hừ dài, vừa trút giận vào cái lườm nguýt dành cho Hoa Tử, vừa cởi giày lui vào bên trong giường. Hoa Tử đạt được ý nguyện cười toe, ngồi hẳn lên giường, nằm nghiêng thân, chăm chú nhìn Diệp Khanh.
“Không phải muốn dỗ nó ngủ sao? Nhìn ta làm cái gì?” – Diệp Khanh bắt đầu cáu kỉnh.
“Ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà khiến tiểu tiểu thiếu gia nhà ta quấn quít ngươi thế, nhưng càng nhìn càng thấy quả nhiên ngươi rất dễ coi.” – Hoa Tử cười, Diệp Khanh còn chưa kịp phát hỏa cậu chàng đã cúi đầu dỗ dành tiểu Tô Tân: “Ta bảo tiểu tiểu thiếu gia này, ánh mắt ngươi không tệ nha, nhưng ngươi là một tiểu ca nhi đấy, lại còn nhỏ thó nữa, nhìn cũng không thấy gì đâu, Diệp ca nhi này cứ giao cho Hoa Tử ta nhé!”
“Họ Hoa kia!”
“Diệp Khanh à, ngươi gào cái gì chứ, đừng có dọa tiểu tiểu thiếu gia nhà ta!” – Hoa Tử chỉ tiểu Tô Tân, Diệp Khanh lên cơn tức đợt hai, Hoa Tử chợt cười: “Tiểu tiểu thiếu gia ngoan, Hoa Tử hát cho ngươi một bài, ngươi phải ngủ ngoan nhá”
Nói là làm, Hoa Tử bất đầu ca hát, giai điệu mềm mại du dương từ một làn điệu dân ca, dịu dàng mà tươi mái khiến lòng người buông thả. Thời tiết ban trưa vốn oi bức, giọng Hoa Tử trong veo mà thư sướng, mơn man như làn gió, làm không khí cũng thoải mái lên không ngớt.
Dần dần, tiểu Tô Tân nhắm mắt an tĩnh ngủ, Diệp Khanh dựa bên thành giường cũng bắt đầu lim dim, mí trên đánh vào mí dưới.
“Ngươi còn đang phiền muộn vì chuyện cứu nạn dân thiên tai ư?” – Hoa Tử ngừng hát, nghiêng đầu nhìn Diệp Khanh.
Diệp Khanh mệt mỏi, đầu óc có chút hỗn loạn, tùy ý trả lời: “Là ta lỗ mãng rút dây động rừng. Hôm nay gã tham quan kia phát hiện có người trộm quan ngân đã đem số còn lại chuyển hết sang nơi khác rồi, không tìm được sẽ không có chứng cứ.”
“Vậy hiện giờ ngươi buồn phiền vì không biết quan ngân kia giấu ở đâu phải không?”
Diệp Khanh từ từ nhắm mắt, đáp “ừ”.
“Vậy thì có gì khó, chẳng phải chỉ cần tìm chỗ quan ngân đó thôi sao!” – Hoa Tử cười cười, đột nhiên thấy Diệp Khanh mở mắt trừng trừng nhìn mình, tiện hỏi thêm: “Ta đã nói có chuyện ta có thể giúp ngươi, ngươi tin không?”
Diệp Khanh không đáp, nhưng vẻ mặt lại biểu lộ rõ ý không tin.
Hoa Tử thở cái “phì”: – “Không tin thì thôi!”
“Cũng không phải không tin ngươi nói thử ta nghe xem?”
“Vậy là ngươi vẫn không tin, không thì ngươi cứ giao việc này cho ta, miễn là ngươi đồng ý nợ ta một món nợ “nhân tình” là được.”
Nom cái dáng cười tẩm ngẩm tầm ngầm của Hoa Tử rất chi là không yên tâm, Diệp Khanh cứ có cảm giác như có âm mưu gì đó, liền “hừ” một tiếng: “Vậy cứ chờ khi ngươi làm được đi đã!”
Hoa Tử vươn tay ra, nháy nháy mắt với Diệp Khanh: “Lời đã định, khi ta làm được, ngươi nợ ta một món nhân tình.”
“Ấu trĩ.” – Diệp Khanh hừ.
“Vậy không cần ta giúp chứ gì?” – Hoa Tử cười.
Diệp Khanh lườm Hoa Tử, hậm hực nói “biết rồi”, tay vừa vươn ra đã bị Hoa Tử chộp ngay lắp tự, sờ sờ nắn nắn.
Bệnh ~ – Diệp Khanh nghĩ.
Xúc cảm không tồi ~ – Hoa Tử nghĩ.
Mấy ngày nay Hoa Tử quả nhiên có tướng làm công chuyện có khác, ngày ngày chạy vào thành, tối về lại rất là thảnh thơi. Rốt cuộc, ba ngày sau, vừa trở về sau một chuyến chạy vào trong thành, Hoa Tử đi tìm Diệp Khanh ngay lập tức, nó đập cái đốp một tấm giấy lên mặt bàn trước mặt Diệp Khanh.
“Nơi cất giấu số quan ngân còn lại đều được viết trên đây!”
“Thật không?” – Diệp Khanh rõ ràng không tin tưởng.
“Không tin thì thôi!” – Hoa Tử hục hoặc túm tờ giấy cuộn tròn lại.
“Ngươi” – Diệp Khanh sửng sốt, y vùng tới toan giật mảnh giấy trong tay Hoa Tử thì bị Hoa Tử né được ném ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi!” – Diệp Khanh bực tức, giơ tay muốn đánh người. Hoa Tử lại chẳng mảy may sợ sệt, đã mấy ngày nay nó ở bên Diệp Khanh tất nhiên cũng lợi dụng mà bắt bài hết nhược điểm của người ta rồi, một người vừa tiến lên, hai cơ thể đã dính lại với nhau. Không ngoài sở liệu, khuôn mặt Diệp Khanh đỏ bừng, ngay khi còn đang chần chừ không biết làm sao đã bị Hoa Tử vung tay ôm ngang hông, nhéo một cái, cả người Diệp Khanh liền mềm nhũn.
“Ngươi” – Diệp Khanh tức giận đến đỏ gay, muốn trốn khỏi cánh tay Hoa Tử.
“Làm sao vậy, nói cũng không nói được sao?” – Hoa Tử cười hý hửng, quả nhiên phát hiện ra Diệp Khanh sợ nhột thiệt thú vị: “Kỳ thực, biện pháp của ta rất đơn giản. Trong thành có mấy cửa hàng thường xuyên mua rượu của Tô gia, ta lại quen đám tiểu nhị ở đó, chỉ cần tìm họ mượn mấy cái bếp lò dã ngoại, trong thành lại không thiếu ăn mày, xì ra ít tiền nhờ chúng nửa đêm đốt bếp quanh bờ tường nhà Huyện lệnh lão gia khoảng một canh giờ. Trong nhà Huyện lệnh thấy có khói cộng với việc có người hô hoán cháy đúng thời điểm, dù Huyện lệnh lão gia không tin hoàn toàn thì cũng bán tín bán nghi. Nếu như bình thường, chắc chắn ông ta sẽ bình tĩnh suy nghĩ, nhưng hiện tại trong đầu lão ta chỉ chăm chăm nghĩ đến nơi cất giấu bạc và ngân phiếu, đương nhiên sẽ bất an và khẩn trương. Ngươi nói xem, trong lúc hoảng hốt hoang mang, lão ta sẽ đi cứu thứ gì trước tiên? Đương nhiên là gian nhà giấu ngân lượng và chi phiếu rồi”
Hoa Tử vừa nói vừa kề miệng vào bên tai Diệp Khanh mà thủ thỉ: “Trong gian nhà phía tây của Huyện lệnh có một tiểu lâu hai tầng đúng ha, vậy đồ được giấu trên tầng hai ấy, ngươi có tin không?”
Diệp Khanh im lặng nhìn Hoa Tử, sau đấy đẩy người bỏ chạy ra ngoài, Hoa Tử nhăn nhó nhìn theo, không quên hô hào với theo lưng Diệp Khanh: “Này, ngươi đừng quên còn nợ ta một món nhân tình đấy nhá!”
Đêm đó Diệp Khanh vừa trở về đã thu dọn đồ đạc trong phòng, đang dọn dẹp thì nghe có tiếng người gõ cửa, vừa nhìn bóng người ngoài cửa đã biết là ai. Diệp Khanh kêu “Vào đi”, Hoa Tử lên tiếng rồi đẩy cửa vào.
“Thế nào, ta nói không sai chứ, ngươi định trả nợ ta thế nào đây Ơ? Ngươi dọn đồ làm gì thế?”
“Nhiệm vụ đại nhân giao cho ta đã hoàn thành, đêm nay đại nhân đã tới lục soát Tây sương của Huyện lão gia, khi sự tình xong xuôi ta sẽ trở lại bên đại nhân cùng người về kinh thành.” – Diệp Khanh mải chỉnh lý đồ đạc cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, thực tế, thời gian y ở Tô gia chẳng quá nửa tháng, cơ bản làm gì có nhiêu đồ đâu, chẳng qua lúc này đây, y không có dũng khí đối mặt với Hoa Tử.
“Đại nhân ngươi? Ngươi làm việc đổ bể thế mà đại nhân ngươi không sa thải ngươi sao?” – Hoa Tử nhăn nhó đi giữ lại bao đồ của Diệp Khanh: “Có mỗi tẹo đồ thế này thu gì lắm thế!”
Diệp Khanh không lấy lại túi đồ trong tay Hoa Tử, ngồi lên giường, ngẩng đầu nhìn nó: “Nhân lúc ta còn chưa đi thì trả luôn món nợ nhân tình cho ngươi. Ngươi nói đi, muốn ta làm gì?”
“Ngươi nghĩ sao?” – Hoa Tử cúi đầu nhìn Diệp Khanh, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
“Ta sao biết.” – Diệp Khanh nhỏ giọng, trả một cái nhìn khinh khỉnh.
“Diệp Khanh ơi là Diệp Khanh, ngươi sẽ không ngốc nghếch cho rằng ta giúp ngươi vì lòng tốt, một chút tư tâm cũng không có đó chứ?” – Hoa Tử khom người, đặt hai tay lên vai Diệp Khanh mà thầm nói.
Lần này Diệp Khanh không tránh né, cũng không tránh ánh mắt Hoa Tử, y ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vặn vẹo của cậu chàng, từ tốn: “Vậy Hoa Tử thì sao? Ngươi cũng không xuẩn ngốc đến mức cho rằng ta có thể đáp ứng được tư tâm của ngươi chứ?”
Bờ vai bị đôi tay Hoa Tử bóp phát đau, Diệp Khanh nhíu mày.
“Không đi có được không?”
“Ta đã nói ta là hộ vệ của đại nhân chưa? Ngươi nghĩ ta có thể bỏ mặc đại nhân mà ở lại cái thôn này được sao? Nếu ta bảo ngươi bỏ mặc thiếu gia nhà ngươi vào kinh thành sinh sống, liệu ngươi có đi không?”
“Ở lại thêm một ngày cũng không được ư?”
“Sớm muộn gì cũng phải đi, níu kéo thêm một ngày có ích gì?”
“Là ta cũng không giữ được ngươi sao?”
“Rốt cuộc đây là thứ nhân tình ngươi muốn ta trả ư? Nếu đúng là như thế thì ta nguyện giữ lại bên mình.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Hoa Tử đã xấu đến cực điểm, nó chằm chằm nhìn Diệp Khanh, thật lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi quả là một hộ vệ trung thành, lãnh huyết lại vô tình, còn chẳng có nhân tính nữa.”
Diệp Khanh sững sờ, muốn đánh một chưởng lại ngần ngừ không sao hạ thủ, cuối cùng y mỉm cười: “Những điều ngươi nói đều đúng cả.”
“Ngươi đi đi!” – một lúc sau rốt cuộc Hoa Tử cũng buông tay, nắm túi đồ ném vào lòng Diệp Khanh.
“Món nợ nhân tình thì sao?” – Diệp Khanh vẫn bất động.
“Muốn đi thì đi ngay đi, đứng đó làm Hoa gia ta nhìn cũng phiền.” – Hoa Tử không kiên nhẫn chỉ ra cửa.
Diệp Khanh nhăn nhíu, cầm bao đồ đứng dậy: “Thay ta cảm tạ Tô gia một tiếng.”
“Ta biết phải nói thế nào.”
“”
Lòng Diệp Khanh rối loạn, y mím môi, nhìn Hoa Tử lần cuối, xoay ngươi, đi tới cửa rồi lại chần chừ: “Đây có được coi như nhân tình trả cho ngươi không?”
Hoa Tử bật cười nức nở: “Ngươi còn nghĩ đến nó ư? Thứ ta muốn ngươi không trả nổi!”
Lòng chợt quặn thắt, Diệp Khanh khẽ cắn môi, hơi thở nặng nề trôi ra thườn thượt, cười: “Ngươi đã nói không trả nổi vậy cứ coi như không trả nổi đi.” – vừa dứt lời, phía sau đột nhiên ấm áp, là cái ôm của Hoa Tử, Diệp Khanh vừa quay đầu đã bị cánh môi Hoa Tử đổ ập tới, y lảo đảo, lưng bị dồn vào cửa kêu thành tiếng.
Cái hôn kịch liệt, chiếm hữu trong bất an rồi kết thúc ngay khi bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau, để rồi khi hai làn môi dời nhau chẳng còn lại gì ngoài sợi chỉ bạc ám muội, trên môi Diệp Khanh hãy còn giữ lại sắc đỏ.
“Xong chưa?” – Diệp Khanh mấp máy, huyết sắc đã bị che bớt, đầu lưỡi nếm vị ngọt tanh: “Ta đi đây.”
Hoa Tử im lặng, Diệp Khanh quay người đẩy cửa mà đi.
Đêm đã về khuya, cửa gỗ vang những tiếng “kẽo kẹt”, gió đêm len lỏi vào phòng, lạnh thấu tâm.
Bịch ——
Cánh cổng vừa đóng lại, Diệp Khanh đã vô lực tựa lên phiến cửa, trút một hơi thở nặng nề.
Ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt, lòng quặn thắt đến khó chịu, Diệp Khanh sờ tay lên cánh môi vừa bị gã tồi tệ nào đó tàn phá cắn chảy máu, đau quá ngực đau, và một nơi nào đó cũng bắt đầu cộng hưởng theo.
Quả thật dạo gần đây y không được bình thường, sao lại lưu luyến được cơ chứ?
Chẳng lẽ rằng cơ thể này đã bắt đầu sợ lạnh mà hướng tới những nơi ấm nóng rồi hay chăng? Cảm nhận được cuộc sống an nhàn thoải mái mà dừng chân, dù bị thứ ấm nồng ấy hun chìm cũng không biết chạy trốn ư?
Trò đùa gì vậy chứ!
Diệp Khanh y thiên tính lạnh lùng, là một người nhàn tản tự do tự tại, sao có thể bị nhốt trong một gia đình nông thôn được?
Đi thôi! Đi nhanh thôi! Phải mau mau lên mới tốt!
Trút một hơi nặng nhọc, Diệp Khanh cất bước, cuối cùng hòa vào đêm đen mất dạng.