Thạch Hà thôn là một thôn nhỏ, thịt heo bò đều rất quý, trong bữa ăn thường nhật của những hộ gia đình nhỏ đều không ăn nổi. Nhưng trong thôn lại có một cái hồ nhỏ, ngày ấm có thể bắt cá, trời lạnh có thể câu qua băng, hải sản ngược lại có hàng ngày. Trong nhà tích trữ thịt chủ yếu dành cho đêm , mồng Một ăn. Hôm nay mới có hai mấy Tết, Tô Hoài quyết định làm cá.
Chát —- Chát chát —- Chát —- Chát chát —–
Tại trù phòng, Tô Hoài cầm hai con dao băm cá, tay trái băm xuống một nhát, tay phải băm hai nhát, đao pháp này tên là vó ngựa, bởi âm thanh của nó rất giống tiếng vó ngựa chạy nện trên mặt đất. Miếng cá trắng như tuyết nháy mắt đã trở thành một mảng nát mịm, Tô Hoài đun một nồi nước trong, mắt liếc ngoài song cửa sổ.
Đúng lúc trời trưa, ánh nắng nhỏ vụn khúc xạ lớp tuyết đọng thành những giọt lóng lánh. Giữa sân là một mảng đất trống nhỏ, Lục Viên đang ngồi trên một chiếc ghế thấp nhỏ, trước mặt là một chậu nước, từng cọng giá đỗ bị y ngắt đầu bỏ đuôi rồi thả vào chậu.
Tô Hoài nói, ‘vặt đầu vàng với rễ xuống như thế ăn mới ngon, mà trông cũng đẹp mắt hơn.’
“Hắc hắc, tôi nhặt xong rồi!” đang cúi đầu ngắt ngắt, bỗng Lục Viên thấy một bóng đen chùm lên, vội vàng đưa chậu ra.
Lục Viên đối với việc ăn chơi nhảy múa từ trước đến nay không hề có bất cứ nguyên tắc nào, nay mỹ thực ngay trước mắt, chẳng việc gì y phải gây khó dễ cho chính đầu bếp của mình cả.
Trong tay Lục Viên giờ đang có một nhúm rau, hướng Tô Hoài híp mắt cười hỏi: “Loại rau này tôi chưa bao giờ nhìn thấy, gọi là gì vậy?”
Rau biêng biếc chỉ nhỉnh hơn ngón tay một chút, dai dai mềm mềm trông rất buồn cười, y như mấy chiếc lá sen nhỏ cuộn tròn lại. Lục Viên cầm thân nó, mới chọc chọc ngón tay vào chiếc lá tròn tròn, lá sen nhỏ đã run rẩy không ngừng.
“Đấy là rau nhút, nấu canh rất ngon.” Tô Hoài đoạt lấy cọng rau nhỏ trong tay Lục Viên, bê chậu nước mang vào bếp, Lục Viên cũng tò mò đi theo.
“Tô đại ca, cái gì đây?”
“Đây gọi là cá chép Thất Bảo, thịt heo, mộc nhĩ, nấm hương, măng khô, đậu xanh, thì là, trộn lại nhồi vào bụng cá, hấp ăn.”
“Ôi? Huynh xếp hết mấy thứ ta nhặt lên đĩa làm gì thế? Ăn được luôn hở?”
Ba —–
Một cái tát đập lên cái móng vuốt của ai đó đang cố vươn đến.
“Đừng động vào!”
Nhóm lớn lửa, một bát dầu ăn, một đĩa xếp đầy rau bình yên chui vào nồi, rưới một lớp nước sốt, Tô Hoài bê nồi lên lắc nhè nhẹ, nước sốt dần dính từng phần thức ăn lại, nghiêng nồi, tay trái kéo theo một chiếc đĩa, toàn bộ thức ăn trong nồi cứ thế nguyên vẹn đổ vào đĩa —– phương pháp này trớt rau.
Món này vốn gọi là hấp chay nguyên con, cần rất nhiều nguyên liệu các mùa hợp lại, nhưng đang là tháng Chạp rét mướt, không có điều kiện. Tô Hoài tiện có bí đao, cải trắng xắt thành những miếng dài nhỏ bằng nhau, thả vào giữa những cọng giá trắng ngần, nhỏ thêm một vài giọt nước sốt làm chúng càng trở nên sáng bóng. Lục Viên mới chỉ thấy lớp hơi nước trắng nhờ nhờ thì bụng đã bắt đầu biểu tình.
“Phần đầu đã xong.” – cầm vành đĩa, nấu một nồi nước, Tô Hoài bốc lên miếng thịt cá đã băm nhuyễn, dùng ngón trỏ với ngón cái nặn thành một viên thịt tròn tròn, lại dùng đầu ngón tay thả nhẹ vào nồi, viên thịt “tõm” một tiếng vào nước sôi, chỉ một tẹo sau đó một viên thịt mập mập trắng trắng đã nổi lên.
Một bên thả rau nhút với gia vị vào, bên kia cá Thất Bảo cũng đã hấp xong, Tô Hoài sai Lục Viên xắp bát đĩa ra trước, còn mình thì ra hậu viện, xách một vò rượu nhỏ ra.
“Tô đại ca! Ra là huynh còn tàng thứ tốt thế nha!” Lục Viên vốn đang chăm chăm nhìn mâm đồ ăn, từ lúc Tô Hoài vào thì đăm đăm vào tay hắn, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tô Hoài mở bình, một hương gạo ngào ngạt bay ra.
Té ra là rượu nếp!
Lục Viên vốn là tên ham rượu như mạng, tuy vò rượu bé bé có vẻ hơi keo kẹt, nhưng vẫn kích thích con ma men kia một cách dễ dàng. Tô Hoài mới rót đầy chén, y đã nhanh nhảu cướp lấy, một ngụm nuốt trọn xuống bụng.
Ngụm rượu hơi đục mới chảy tới họng, đã mang vị cay xè, một lúc sau lại thành một vị ngọt thanh thanh nhạt nhạt, hương nồng đậm hun người say. Mới một chén, ánh mắt Lục Viên đã mơ màng.
“Tô đại ca rượu nếp này thật bá cháy á! Ha ha ha” lưỡi bắt đầu không còn lưu loát nữa, Lục Viên gắp một miếng cá., gắp miếng thịt heo hấp trong bụng cá, nhét tất cả vào mồm, không nói đến vị tanh đã không còn, mà cá Thất Bảo kia cùng với hỗn hợp nhân trong bụng nó hòa quyện, ngấm vào nhau, hương vị phức tạp như từng bông đỗ quyên nở rộ trong miệng.
Thổi “phù phù” mấy miếng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Lục Viên nói: “Tay nghề Tô đại ca thật đỉnh nha!”
Đáng giá! Rất đáng giá! Y đã chịu đựng một bụng bức bối mấy ngày nay, bữa tiệc này, toàn bộ đều đáng giá!
Như không thể đợi thêm được nữa, Lục Viên hướng đũa vào đĩa cá hấp gắp lia lịa.
Mồm nhai “nhóp nhép nhóp nhép” vang đều đặn, giòn, trơn, thanh, mềm cứ phải gọi là khiến người ta khoan khoái hết cả người, nhưng miệng lại thấy hơi nhạt nhạt, Lục Viên híp mắt, cầm chén rượu nhỏ, ngây ngô cười với Tô Hoài, “Hắc hắc làm chén nữa nào”
Tô Hoài đang gỡ đũa dọc theo sống lưng cá, nghe xong cũng không nhìn Lục Viên, buông đũa, múc một muỗng canh trong bát canh.
“Ăn canh đi đã.”
“Tô đại ca” khuôn mặt nhỏ nhỏ của Lục Viên đã bắt đầu hây hây, từ tai xuống cổ đều hồng lên, đôi nhãn trong suốt đã có một lớp sương mỏng, miệng cũng chu lên, mũi nháy nháy, trưng một bộ ủy khuất tội nghiệp.
Thấy cục “Đại phiền phức” phụng phịu lấy đầu ngón tay gảy gảy đầu muỗng canh, vang lên những tiếng sứ chạm vào nhau lanh lảnh. Đầu thì gà gật nâng lên gục xuống, cái miệng nhỏ nhỏ gé vào cạnh bát, húp húp, liếm liếm môi, sau lại gắp một viên cá, nhai nhai, tiếp lại gắp một nhúm rau nhút, mồm nhóp nhóp mấy cái rồi nuốt
Tô Hoài biết “Đại phiền toái” say rồi ~~
Chỉ uống mất chén rượu, bình rượu nếp nhỏ đã chẳng còn lại mấy, Tô Hoài nhẹ đoạt lấy từ tay Lục Viên, mang vào trong rồi bưng hai bát cơm quay lại.
“Tô đại ca không có rượu! Huynh đi khai một bình nữa đi”
“Không có! Ăn cơm!”
“Tô đại ca hi hi cá Thất Bảo đúng là cực phẩm nhá! Ta hơn hai mươi năm rồi chưa từng nếm món cá nào ngon thế A! Còn cả cá viên nữa nào nào nào ta gắp cho huynh một viê”
Lục Viên cười tít mắt gắp viên cá tới miệng Tô Hoài, “Nào há mồm”
Cách —–
Hai chiếc đũa đụng vào nhau, viên cá rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa, dính một lớp bụi.
“Hắc hắc Mi dám chạy! Tao gắp viên khác”
Cứ thế lặp đi lặp lại năm sáu lần. Rốt cuộc Tô Hoài cũng không nhịn được nữa, cầm muôi canh múc hết viên cá vào bát mình, trừng mắt lườm Lục Viên, “Rồi, ngồi xuống ăn cơm!”
“Tô đại ca! Sao huynh múc hết cá viên đi rồi? Ta còn muốn ăn”
Tay bắt đầu giật, Tô Hoài vẫn đẩy bát cơm sang, đang muốn nói “cho ngươi tất” thì thấy Lục Viên chợt “Aaa” hô to lên rồi nhào vào người mình.
“Cho ngươi tất”
“A —–”
“Ngồi tử tế nào.”
“A —–”
“Húp thêm canh.”
“A —–”
“”
Một thìa cá viên đút vào miệng, Lục Viên vui vẻ nhai nhai: “Ngon ngon, miếng nữa.”
Tô Hoài sầm mặt, bả vai bắt đầu giật, lại đút một thìa nữa.
“Không được cắn thìa!”
“Ô ô”
“Há mồm!”
“Ô”
“Ngươi làm sao vậy?”
Tô Hoài còn chưa kịp nói gì, đã thấy sắc mặt Lục Viên tối sầm xuống, “Oa” một tiếng, ai đó rất ngoan ngoãn nghe lời há mồm ra. Chỉ có điều ói thôi mà!
“Qua đây!” mặt Tô Hoài cũng sầm lại, túm lấy cánh tay gầy gầy của Lục Viên lôi ra ngoài, Lục Viên vừa che miệng vừa lảo đảo bước theo, cuối cùng bị Tô Hoài lôi tới nhà xí, nôn thốc nôn tháo một trận.
Đợi Tô Hoài thu dọn đống hỗn loạn Lục Viên thải ra, lại đem toàn bộ thức ăn chẳng ăn được nữa cho lợn ăn. Khi quay trở lại nhà xí, Lục Viên đang níu vào cánh cửa tre, mặt mũi tái nhợt, hai chân run run đứng không vững.
“Tô đại ca ta khó chịu” mặt nhăn nhúm lại, tiếng Lục Viên thì thào rất nhỏ, một thân quần áo đều dơ bẩn, còn bốc một mũi rất quái.
Tô Hoài nom hắn nửa ngày, cuối cùng một câu tức giận cũng chẳng nói ra được, mặt lạnh lại, ngồi chồm hỗm xuống đưa lưng về phía Lục Viên, “Lên”
“Hả?”
Không kiên nhẫn thở dài một hơi, Tô Hoài nghiêng đầu bắt lấy cánh tay Lục Viên quàng lên cổ mình, tay kia ôm lấy đùi Lục Viên, cứ thế cõng người lên.
Cái cục phiền toái này trông gầy trơ xương, thế nào nặng thế! Hơn nữa hôi chết đi được!
“Tô đại ca cơm huynh làm ngon lắm lần sau ta còn muốn ăn nữa”
“Ừ!” – từ nay trở đi, chỉ cho ngươi húp cháo!
“Tô đại ca rượu nếp ta cũng muốn uống rượu nữa”
“Ừ!” – rồi rồi, không bao giờ cho ngươi động tới rượu nữa!
“Tô đại ca ta hôi quá! Ta muốn tắm”
“Ừ!” – ta thật muốn vứt ngươi đi cho xong!
“Tô đại ca ta ta muốn về nhà”
“” – cước bộ Tô Hoài khẽ khựng lại, rồi nhanh rảo bước tới cửa, “Ừ, về nhà”
Lục Viên mơ mơ màng màng ghé vào vai Tô Hoài, một lúc lâu sau, gật gù đắc ý cọ vào thái dương Tô Hoài, bên tai ngươi ta lẩm nhẩm một câu:
“Tô đại ca à kỳ thật huynh là một người rất tốt”
.
¤___________________
Miếng cao dính chó – Nguyên văn: 一块狗皮膏药: một khối cẩu bì cao dược – Một loại thuốc dính (gần như Salonpas ấy) giảm đau, rất dính, không có tác dụng phụ, vẫn dùng cho tới ngày nay. Ngoài ra còn có nghĩa là: Lăm Băm. Nhưng trong câu này mình thấy nghĩa Dính hợp hơn. Đây là chân dung của em nó:
Tay không đọ được với chân: Nguyên văn (胳膊拗不过大腿 = Ca bạc ảo bất quá đại thối = tay không lay được chân) : đại ý so sánh sự chênh lệch giữa yếu với mạnh.
Rau nhút: Tên khoa học: Brasenia Schreberi: là thực vật thân cỏ mọc trong môi trường nước. Rau trơn, tươi, ngon, mát. Rau nhút có chất nhớt như lòng trắng trứng, gluxit, chất béo, nhiều loại Vitamin và khoáng chất khác, thường dùng rau nhút vừa như thức ăn vừa như một loài thuốc, có tác dụng bồi bổ sức khỏe.