Qua tháng Giêng, trời cũng ấm dần lên. Nhân khi cái lạnh còn chưa tiêu hẳn là lúc nhưỡng rượu ngon nhất, trong cả năm thì ngoài vụ thu hoạch trái cây ủ rượu ra thì đây cũng là lúc Tô gia bận bịu nhất.
Mấy tửu điếm trên trấn toàn là do Tô gia cung cấp, tay nghề Tô lão gia đã truyền qua ba đời, nhưỡng ra loại rượu thơm ngào ngạt mà cực thuần, rất được mọi người hoan nghênh. Chỉ có điều người Tô gia không nhiều, nhận đơn đặt hàng đủ sống rồi thì không nhận thêm nữa, vì vậy mỗi năm sau Tết lại bận tối mắt tối mũi, không thể thiếu nam nhân và con cả của đại ca nhi đến giúp một tay. Năm nay Tô Hoài đã về nhà, mấy ngày liền bị Tô lão gia cứng đầu yêu cầu cũng đánh tiếng với hiệu thuốc ở nhà nhưỡng rượu.
Gian bếp nhà có hai gian, phòng nhỏ để nấu cơm hàng ngày, còn một phòng lớn thì làm hầm chuyên để chưng cất những chum rượu. Nhà bếp chuyên để chưng men rượu, hai cha con Hoa gia thì trộn men rượu, đại ca nhi thì đứng trông nồi chưng, chưng đến khi chín được non nửa thì mọi người đem nó rải lên một chiếc sàng gỗ vuông rồi đem ra ngoài phơi nắng đợi lên men. Sau nửa ngày sẽ lấy vào đổ lại vô chum rượu, đặt vào hầm rượu ủ nửa tháng. Cứ lặp đi lặp lại quy trình ấy cho đến khi hầm chật kín chum cũng phải tất bật từ ba đến năm ngày.
Khi còn sống cùng Tô Hoài trong Thạch Hà thôn, Lục Viên biết Tô Hoài thường ủ rượu, còn cứ nghĩ Tô Hoài sẽ nhân cơ hội này mà trổ tay nghề, dè đâu toàn bộ Tô gia đều tham gia ủ rượu, duy mỗi Tô Hoài lại thà đi nấu cơm, dọn dẹp chứ nhất quyết không ra làm cùng người trong nhà.
Lúc này, Lục Viên đang cùng Tô Hoài ngồi nhào bột mì, nghĩ nát óc vẫn thấy chuyện này thật kì lạ.
“Hoài Chi, không phải tay nghề nhưỡng rượu của huynh tốt lắm sao? Sao không ra hỗ trợ?” – nặn một mẩu bột mì xiêu vẹo, đặt vào lồng hấp, Lục Viên nhăn mặt nhăn mũi.
Tô Hoài đang làm là bánh nếp rượu, trên mặt lớp bột mì còn thoang thoảng mùi thơm rượu nếp ngây ngây, tuy mùi hương này cũng làm Lục Viên ngà ngà theo.
Lục Viên thèm đến nỗi hận không thể cạp luôn nó một miếng.
“Chiều nay chồng đại ca nhi sẽ đến hỗ trợ, hắn nói thương đội lần này sẽ ở lại trấn trên mấy bữa, trong hàng hóa họ mang theo cũng có cả bò dê, bảo buổi chiều sẽ dẫn chúng ta đi xem. Ngươi muốn dê cái có sữa thì nhân cơ hội này mua luôn dê đực về phối giống đi.” – Tô Hoài không ngẩng đầu chỉ nặn nhẹ mẩu bột mì, trơn trơn tròn tròn, đặt bên cạnh chiếc bánh của Lục Viên trông càng thêm xinh.
“Thật ư! Sao huynh không nói cho ta biết sớm!” – Lục Viên nghe xong thì vui mừng, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên, mẩu bột mì trong tay cũng bóp cái bẹp thành như chiếc bánh đường. Tô Hoài nhăn mặt nhíu mày, bắt lấy tay Lục Viên giật lại mẩu bột mì, vê vê nặn nặn.
“Người lần này trong thương đội là từ đâu đến, có nhiều dê không? Liệu có phương pháp dưỡng dê không nhỉ” – vừa đụng trúng chủ đề là cái máy hát của Lục Viên bắt đầu vận hàng, hỏi han không ngớt, Tô Hoài trả lời câu được câu không, nhất thời cũng quên mất tiêu mới nãy nói gì.
Tô Hoài này, lấy sự hiểu biết của Lục Viên thì tuyệt đối sẽ không khơi mào chủ đề như vậy. Ngươi không nói tiếng nào, hắn cũng sẽ im lặng, nếu ngươi nói, ba câu thì hắn sẽ đáp lại hai câu, một câu mà gần mười chữ đã có thể coi như không tệ. Vậy mà hôm nay Tô Hoài lại mở lời trước, Lục Viên cũng hiểu, vấn đề kia hắn không muốn trả lời, có khi nghe cũng chẳng nghe.
Tô Hoài thích nhưỡng rượu – đó là sự thật, không có nhiệt tâm chẳng ai nhưỡng được loại rượu ngon như vậy. Tô lão gia cũng không ngừng hết lần này đến lần khác muốn Tô Hoài kế thừa gia nghiệp, nhưng Tô Hoài không chỉ không đáp ứng, mà ngay cả rượu cũng không nhưỡng Lục Viên có cảm giác, chắc chắn bên trong có vấn đề, nói là không hợp, hay đúng hơn là có khúc mắc.
Lục Viên muốn giúp Tô Hoài cởi nút thắt ấy.
Chẳng mấy chốc, những chiếc bánh mập mạp trắng ngà đã chín, nóng hổi đặt trên lồng hấp bốc lên mùi thơm ngát, nhìn cái đã muốn ăn. Tô Hoài đón tầng hấp đầu tiên, thuận lợi đặt lên bàn, dặn dò: “Loại bánh nếp rượu này ngươi đừng ăn.” – nói xong thì đặt tầng hấp thứ hai xuống, “Ngươi ăn loại này.”
Lục Viên chóp chép miệng, lườm chiếc bánh nếp rượu kia, cái điểm nhỏ màu đỏ kia cứ như câu hồn y ấy. Lợi dụng lúc Tô Hoài xoay người đi, y bốc một cái giấu vào ngực.
“Tiểu Viên?” – Tô Hoài quay lại, thấy dáng vẻ quái gở của Lục Viên thì nhíu nhíu mày.
“A huynh còn không mang bánh ra cho mọi người đi?” – rặn ra một nụ cười, chiếc bánh giấu trong ngực đang nóng bỏng da bỏng thịt y.
“” – Tô Hoài không nhúc nhích, tiến dần về phía Lục Viên, đến trước mặt y, Lục Viên đang muốn nói gì đó, rồi đột nhiên Tô Hoài đặt tay lên ngực Lục Viên, “Gì đây? Sao lại lồi lên thế này?”
Bỏng chết tôi ~~~
Lục Viên trừng mắt với Tô Hoài, hận không thể chửi bậy một câu. Tô mặt than! Rõ ràng ngươi biết mà cố ý! Ta bảo đây là ngực phụ nữ đó, ngươi có tin không?
Thời điểm trượng phu của đại ca nhi bước vào phòng bếp, thì thấy Tô Hoài với Lục Viên đang một đứng một ngồi, Tô Hoài đang vạch vạt áo Lục Viên ra, tay đang sờ soạn ngực Lục Viên. Mặt gã bừng cái đỏ lừ, cũng quên luôn mình đến đây làm gì, quay ngoắt cái bước ra.
“Trương ca ca?” – Lục Viên đang ngồi đối diện cửa trông thấy, gọi lại.
Tô Hoài nghe thấy tiếng quay đầu lại, trong tay đang cầm một chiếc khăn lạnh, hắn nhìn thấy Trương đại ca nhưng không gọi, trước quay đầu kéo lại áo cho Lục Viên, “Trương đại ca cứ đợi bên ngoài một lúc nữa đi!” (Trương đại ca là chồng đại ca nhi ~ anh không muốn ai khác nhìn ngực vợ đấy XD ~)
Nói xong, nghe tiếng người bước ra ngoài rồi mới tiếp tục chấm thuốc mỡ bôi lên vệt đỏ trên ngực Lục Viên.
“Chỉ đỏ một chút thôi mà, không sao, bôi thuốc vậy là được rồi! Hoài Chi, chúng ta ra ngoài đi, Trương ca ca tới là dẫn chúng ta đi xem dê đó, đừng để người ta đợi!”
“Ngồi yên! Trương đại ca tới cả ngày rồi, chẳng lẽ chờ một lúc cũng không được sao!” – Tô Hoài không đồng ý, ấn Lục Viên ngồi xuống bôi tiếp.
Thật ra nào phải Lục Viên sốt ruột chuyện người ta không đợi được đâu, chẳng qua là đang bôi thuốc thôi mà, trước cả người chi chít vết thương, Tô Hoài cũng bôi thuốc cho y mà có cảm giác gì đâu. Lần này thì chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bàn tay kia động chạm lên người rất mất tự nhiên, lại còn xấu hổ cực kỳ.
“Đau à, sao tim đập nhanh thế này?”
Bốp ——
Lục Viên lập tức hất tay Tô Hoài ra. Cả hai sửng sốt, Lục Viên đứng bật dậy, mặc lại áo, “Ta sốt ruột, ai bảo động tác huynh chậm vậy chứ?”
Nói rồi luống cuống chạy ra ngoài. Tô Hoài nhìn theo bóng dáng Lục Viên, khẽ nhếch môi, tiện đà thu dọn lại hộp thuốc mỡ, rồi bưng bánh ra ngoài.
Trương đại ca là một hán tử thật thà chất phác, thấy Lục Viên và Tô Hoài một trước một sau đi ra, vẫn còn chút lúng túng, cúi đầu ho “khụ khụ” hai tiếng. Nhưng Tô Hoài cũng không để ý, mang bánh ra đưa cho hắn một cái, lại gọi Hoa Tử, lấy cho mình hai cái còn đâu đưa hết cho Hoa Tử cầm đi chia cho mọi người.
“Trương ca ca, giờ chúng ta đi tới chỗ thương đội luôn à?” – Lục Viên nhận bánh từ tay Tô Hoài, cắn một miếng, không có vị rượu, bĩu môi.
“Không vội!” – Trương đại ca cười lành: “Chúng ta đi nhìn dê trong nhà trước đã, ta xem nó là giống gì còn chọn một con tương xứng.”
Nói là làm, ba người đứng tán gẫu một lúc, ăn xong bánh nếp rồi cùng nhau vào chuồng dê. Có vẻ như Trương đại ca rất hiểu việc, ngồi xổm xuống kiểm tra, lúc đứng dậy sắc mặt trông không tốt lắm.
“Trương ca ca?” – nhất thời Lục Viên có phần thấp thỏm âu lo.
“Con dê này yếu quá, phỏng chừng là bị bệnh rồi, ai” – Trương ca ca thở dài, “Hai ngươi hẳn là bị người ta lừa rồi!”
“Bị lừa ư?” – Tô Hoài cũng sửng sốt, sắc mặt u ám.
Trương ca ca phủi đất cát trên người, nói: “Tô đệ, có lẽ lúc mua thì chú dê này đã nhiễm bệnh rồi, lát nữa đến thương đội nói với bọn họ xem, không chừng còn có biện pháp.”
Chú dê con này mua giờ cũng chưa có lợi lộc gì, mấy ngày nay nuôi nó cũng tốn kém không ít, giờ nếu chữa bệnh cho nó đoán chừng lại tiêu tốn một khoản nữa, Tô lão gia không muốn nuôi nên toàn bộ đều là tiền chữa bệnh Tô Hoài bỏ ra. Từ khi Lục Viên theo Tô Hoài tới giờ, ăn của hắn, ở của hắn, nay còn dùng tiền của hắn, da mặt Lục Viên có dày đến đâu cũng kìm lòng không đặng.
Chỉ là đang mải miết suy nghĩ, đỉnh đầu đã bị ai đó dùng sức kí một cái, ngẩng đầu thì bị Tô Hoài búng nhẹ vào trán, “Đừng ngây ra thế! Nếu không mau đi, lão gìa đó nhìn thấy lại nhiều lời!” – nói xong ghé sát lại, nói nhỏ vào lỗ tai Lục Viên, “Trong nhà đang bận, chúng ta ra ngoài sẽ không bị ai trông chừng, nếu có gì muốn làm thì làm ngay đi.”
Lục Viên ngẩn người, tầm mắt Tô Hoài đang dán lên bụng y, cái thai ba tháng đã hơi có dấu hiệu mập ra. Mỗi sớm tỉnh dậy, nhìn chiếc bụng dị thường Lục Viên lại khó chịu. Nay Tô Hoài nhắc y mới rõ, lần này ra khỏi nhà là thời cơ tốt nhất để xóa sạch được bé!
Lại chú ý ánh mắt sâu thẳm của Tô Hoài, bất giác Lục Viên giơ tay sờ lên bụng
Tô lão già suốt ngày hô quát cháu đích tôn này cháu đích tôn nọ, hai cha con Hoa gia cũng nhìn y cười tủm tỉm suốt, nếu thật sự bỏ đứa bé này, liệu những người đã lớn tuổi trong nhà có thể chịu nổi không. Nhưng, nếu giữ lại đứa bé này, không nói y, chẳng lẽ lại để Tô Hoài phải gánh lấy cái nợ cả đời, thay y nuôi nấng đứa bé ngoài giá thú này ư?
Bỗng Lục Viên rất muốn hỏi Tô Hoài nghĩ thế nào
“Hoài Chi” – ngẩng đầu, Lục Viên chần chừ buộc miệng, lại ngay lập tức bị Tô Hoài khoác lên vai y, đẩy lên phía trước.
“Đi thôi!”
¤___________________
. Bánh nếp rượu: Nguyên văn là: 酒馒头 – tửu man đầu: Bánh man thầu(bánh bao) được làm bằng bột mì đã lên men, nhân cũng được trộn ít rượu, mà tên Nhật của ẻm nó là: Sake-manju.
.