La Tử Ân ngồi trên ghế, tay vuốt thỏ trắng nhỏ Bạch Ngân. Con thỏ rất ngoan ngoãn hưởng thụ, thỉnh thoảng kêt chít chít nho nhỏ. Hai chân trước ôm một củ cà rốt, lâu lâu lại gặm gặm.
DP- dẫn khách vào tới, cúi đầu một cái rồi rời đi. La Tử Ân nhíu mày. Cũng không sai lệch lắm đoán được chính xác. Dù sao thời điểm này đến đây thì chẳng ai khác nữa cả.
- Ngồi đi, "ngài" Hội trưởng.
Maliha ngồi xuống. Ông nhìn quanh.
- Sở Hiên đâu.
- Cậu ấy không tiện tiếp khách.
Maliha yên lặng không nói. La Tử Ân nhìn ông ta, thầm đoán nếu không phải Dạ Sở Hiên hẳn là ông ta sẽ không nói gì. Nhưng tình trạng của Dạ Sở Hiên bây giờ, muốn lên tiếp ông ta là không khả thi.
So với mấy tên chỉ biết chúi đầu vào máy móc, ngang ngược hết biết kia thì khả năng giao tiếp của La Tử Ân tốt hơn nhiều. Còn Tả Y Y tuy lanh lợi nhưng quá không có chính kiến, khi nói chuyện rất dễ có sai sót. Dạ Sở Hiên chỉ được một cái là người ngang ngược nhất, cũng như được nể sợ nhất, nên trước giờ anh mới đại diện nhóm lên tiếng nói. Chứ thật sự thì La Tử Ân mới là người thích hợp đàm đạo, nhất là với một con cáo già như Maliha.
- Hẹn ước bảy ngày của Công Hội, bây giờ đã có câu trả lời rõ ràng chưa? Nếu như chưa, ông biết kết quả rồi đấy.
Maliha trầm ngâm.
- Tôi muốn gặp Dạ Sở Hiên.
- Cậu ấy không tiện tiếp khách.
- Tôi sẽ đợi.
Maliha rất hiểu Dạ Sở Hiên, biết được cả yếu điểm của anh. Còn La Tử Ân thì ông không biết gì nhiều ngoài những thông tin cơ bản. Việc nói chuyện với Dạ Sở Hiên có lợi cho ông hơn.
- Ồ? Vậy ông muốn đợi vài tuần? Hay là vài năm? Vẫn là đợi cả đời đây?
La Tử Ân quay đầu lại. Tả Y Y mang trà bánh lên như một đạo tiếp khách thông thường, lạnh nhạt đặt xuống bàn. Tất nhiên để đề phòng Maliha sẽ không ăn, và La Tử Ân cũng sẽ không ăn trong lúc này. Ai cũng tự biết thế, thứ này cô mang lên chỉ để làm màu vậy thôi.
Tả Y Y đặt trà bánh xuống, lấy Bạch Ngân trong tay La Tử Ân và ngồi tại một chỗ. Maliha nhìn hai người. Họ cảm thấy một người không đủ đối phó với ông sao? Dạ Sở Hiên tại sao lại không xuất hiện? Chẳng lẽ có chuyện gì đã xảy ra....?
Maliha chỉ dám suy đoán, không dám làm càn cái gì. Gặp được Dạ Sở Hiên xem chừng không dễ, nhưng ước hẹn bảy ngày thì chính là bảy ngày, hôm nay không nói rõ ràng chắc đám người này nổi điên mất.
Công Hội lại sợ hãi một đám người trẻ tuổi, có chút không cam tâm.
- Trước khi nói tới việc này, Công Hội chúng tôi có việc muốn bàn bạc.
La Tử Ân nhướn mày.
- Chúng tôi muốn mời một trong số các robot Android The and của các cậu vào làm việc cho cao tầng Công Hội.
Vẻ mặt Maliha rất nghiêm túc. Tuy nhiên, thay vì suy xét thì La Tử Ân lại lập tức bật cười. Anh đưa ánh nhìn lạnh nhạt qua.
- Ông đang tìm cách lôi kéo chúng tôi đấy à, lão cáo già?
Maliha ho khan một tiếng, không phủ nhận. La Tử Ân gật gù, nhưng không nói quyết định thế nào.
- Vậy - anh đổi chủ đề - kết quả thế nào?
Maliha hơi bất ngờ vì cách đổi chủ đề của La Tử Ân. Ông ái ngại xoa hai tay vào nhau.
- Về chuyện đó, quả thật lực lượng tấn công là lực lượng vũ trang của quân đội...
Bình thường là Dạ Sở Hiên, anh sẽ ném tới một ánh mắt chế giễu với điệu bộ không ngoài dự đoán. Nhưng La Tử Ân thì chỉ gật đầu, biểu hiện không mặn không nhạt. Tả Y Y ôm Bạch Ngân trong tay anh sau, hoàn toàn không có vẻ là có chú ý đến cuộc trò chuyện.
- Đó là lực lượng vũ trang an ninh của Công Hội, ngoài ra còn được huấn luyện....
- Bớt dài dòng. - La Tử Ân ngắt lời. - Bỏ qua quá trình đi, tôi muốn biết kết quả điều tra cuối cùng.
Maliha rơi vào trầm mặc. La Tử Ân không nóng vội mà im lặng chờ đợi. Tả Y Y không ngẩng đầu. Im lặng một lúc lâu, chợt nghe thấy Tả Y Y suýt xoa.
- Rốt cuộc mi ăn cỏ hay ăn thịt vậy hả? Không phải chỉ lấy củ cà rốt của mi thôi à? Cắn cái gì?
Maliha giật giật khóe mắt. Nói cứ nghe như là đang vả mặt vậy. Ăn cỏ cũng có thể cắn người?
- Khụ... Kẻ đứng sau vẫn chưa tìm ra...
Sắc mặt La Tử Ân cùng Tả Y Y nhanh chóng lạnh đi. Bảo sao lại muốn lôi kéo bọn họ tới Công Hội. Chính là sợ bọn họ phản kháng rồi. Mặt cũng dày thật. Còn định bao che lẫn nhau, thật thất vọng. Đã vậy mọi chuyện cứ theo như Dạ Sở Hiên mong muốn mà giải quyết vậy.
La Tử Ân đứng dậy.
- DP-, tiễn khách.
La Tử Ân không nghe Maliha nói thêm lời nào, để DP- trực tiếp đem ông ta đuổi ra khỏi nhà.