Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Lục Hà Di gấp tập tài liệu lại và ra khỏi lớp. Dạ Sở Kỳ tắt màn hình máy tính và bàn phím ảo được phát từ quả cầu nhỏ trên bàn, nằm dài. Mấy thứ kiến thức này hoàn toàn khác xa những gì cô đã từng học, hoàn toàn chưa biết qua. Cũng may đầu óc robot của cô không cần nhồi nhét mấy cái này vào, nếu không thì đảm bảo cô trốn đi luôn cho coi.
Chương trình học này chính là chương trình học cuối cùng của chương trình học tối đa của một học sinh. Ở độ tuổi mười sáu thì người dân đã có quyền công dân, có khả năng tự lập và tự chịu trách nhiệm. Bởi vì thời gian ở đây khác ở Trái Đất cũ, một năm dài hơn, vì thế người ở đây so độ tuổi thật ra có vẻ nhỏ nhưng đã là lớn hơn rồi.
- Này học sinh mới!
Tiếng gọi làm Dạ Sở Kỳ rời khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn lên. Một nhóm học sinh nữ của lớp xúm quanh bàn cô, nhìn. Cô ngồi dậy, tròn mắt ra ý hỏi.
- Dạ Sở Kỳ, đúng không?
Dạ Sở Kỳ gật đầu, càng khó hiểu. Cô nghiêng đầu, mắt mở to thắc mắc. Thái độ này là gì nhỉ? Chẳng lẽ ma cũ bắt nạt ma mới?
Một cô bạn từ đám người, lao tới ôm Dạ Sở Kỳ là cô chết sững.
- Trời ơi, đáng yêu quá đi!
Dạ Sở Kỳ vẫn ngồi vững, nhưng chưa kịp tiếp thu. Ngay cả máy tính cũng không phân tích được hành động này luôn.
- Anh Anh, không phải đã nói là dọa cậu ấy một chút sao? -Một cô khó chịu nói.
Một đám con gái bày vẻ mặt tức giận, nhưng trong mắt rõ ràng đều đang vui vẻ. Cô gái được gọi là Anh Anh cười hì hì, quay qua Dạ Sở Kỳ.
- Mình là Vũ Anh Anh, rất vui đường làm quen.
Dạ Sở Kỳ lúc này mới hiểu, cười gật đầu. Mấy cô bạn xúm xít quanh cô, mỗi người nói một câu.
- Cậu đến từ đâu?
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Tóc cậu mượt thật đó!
- Mặt cậu cứ như là búp bê vậy, đáng yêu quá!
- Cậu...
Dạ Sở Kỳ đây là lần đầu biết tới bạn bè. Cô trước giờ ít giao tiếp, kiếp trước cũng chỉ làm quen qua loa được mấy người, không biết thế nào là đám đông náo nhiệt.
Tới giờ nghỉ trưa, tất nhiên phải ăn trưa. Dạ Sở Kỳ ngồi cùng đám bạn mới, cười đùa vui vẻ. Tương lai cũng thật tốt, mọi người đều rất thân thiện.
- Sở Kỳ, chiều nay đi đâu chơi không? - Anh Anh hỏi.
- Đi chơi? - Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
- Đúng rồi đó. Chiều nay ở khu số của /Khu Bầu Trời/ có chiếu trò chơi mới đây.
Dạ Sở Kỳ nghe có chút không hiểu, nghĩ nghĩ một hồi lại lắc đầu.
- Không được.
Vũ Anh Anh nhíu mày, tỏ ra không vui. Một cô bạn vỗ đầu Vũ Anh Anh an ủi, Vũ Anh Anh khoác tay Dạ Sở Kỳ, nũng nịu hỏi:
- Sao thế? Không thích đi chơi với bọn mình hả?
Dạ Sở Kỳ gượng cười.
- Mình không biết đường, với lại anh mình sẽ không cho đi đâu.
Vũ Anh Anh mày càng nhíu chặt. Theo Dạ Sở Kỳ nói, cô mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi mà ra khỏi nhà cũng còn cần có người cho phép sao? Không phải quá ẻo lả chứ?
- Cậu đúng là giống một con búp bê thủy tinh được nâng niu mà!
Dạ Sở Kỳ chỉ cười không đáp, nhưng ánh mắt toát ra vẻ buồn. Nếu không phải cô là robot, cần được giám sát cẩn thận, thì có lẽ Dạ Sở Hiên cũng sẽ để cô tự do tìm hiểu thế giới.
Đợi ổn định việc với tập đoàn tài chính KM, Dạ Sở Kỳ cô sẽ tự tìm cho mình một lối đi riêng. Chỉ sợ... tốn không ít thời gian...