Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

chương 76

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chơi trò chơi hả ??! Cho tôi chơi với !"

Giọng nói lớn của Chu Thực đột nhiên vang lên từ bên ngoài, cậu nhóc bước vào cửa với cặp sách trên lưng, vô tư ném hết mọi thứ lên giường, xắn tay áo đi tìm nước uống.

Phó Vân Thâm sắc mặt trầm xuống với tốc độ bằng mắt thường cũng nhìn thấy.

Thời Mộ đôi mắt sáng như sao nói với vẻ vui mừng không che giấu được, "Cháu trai, cháu vào bằng cách nào vậy ?"

“Cửa không khóa, tôi liền trực tiếp vào a.” Chu Thực uống no nước sau đó lau lung tung vệt mồ hôi trên mặt, sải bước đi tới, “Mộ ca , chân cậu bị thương nặng ghê, không gãy đấy chứ ?"

Nói xong , cậu ta cong ngón tay định gõ vào cục bột ở chân Thời Mộ.

“Cút .” Còn chưa có đụng tới , Phó Vân Thâm đã hung hăng xua tay cậu ta điên cuồng.

Chu Thực bĩu môi, giang hai cánh tay đem bản thân nhét vào chiếc giường lớn mềm mại , than thở: "Dễ chịu, ngồi xe mệt chết tôi rồi ."

Phó Vân Thâm lườm cậu ta một cái, không cao hứng nói: "Ba cậu không cho cậu ra ngoài, cậu làm sao tới đây được ?"

Chu Thực trở mình, cười hắc hắc hai tiếng "Tôi lẻn ra ngoài, ông già ấy làm sao có thể đấu được với tôi . Đừng nói cái này nữa, hai người không định đánh bài à , nào , cùng nhau chơi đi."

Chu Thực vui vẻ lôi từ trong ngăn kéo ra một bộ bài poker , "Chúng ta rút bài ma, ai thua thì cởi quần áo."

Nghe xong cái này, Thời Mộ lại nghệt mặt ra, lúc đầu coi là cháu lớn tới liền có thể tránh đi, kết quả. . . ..

Sầu đến hói đầu ...

Thời Mộ hướng trên giường xê dịch, khóe mắt liếc qua Phó Vân Thâm , "Được thôi, chơi đi."

Gan lớn nữ hài vận khí sẽ không quá kém, Chu Thực ngốc, dù có gạt đi cũng không có đến lượt.

Phó Vân Thâm ngoài cười nhưng trong không cười, trên tay khớp xương rõ ràng bắt đầu xào bài, động tác xáo bài rất đẹp, uyển chuyển, chói mắt.

Chu Thực khịt mũi vài cái, "Kẻ già đời a, Thâm ca có phải cậu đã từng chơi không?"

Thời Mộ vừa ghen vừa ghét, cuối cùng quay đầu khinh thường: "Lòe loẹt."

Phó Vân Thâm rũ mắt xuống: "Tôi xem qua một ít phim vua cờ bạc, cũng học được một chút."

Bắt đầu chia bài.

Phó Vân Thâm vẻ mặt bình tĩnh, Thời Mộ ngược lại càng thêm hoảng sợ, lần thứ nhất cô may mắn, đến Phó Vân Thâm thì cậu liền rời thẻ ma kia đi, Chu Thực tự nhiên trở thành người không may.

Cậu ta chép miệng chậc lưỡi, đá rơi chiếc giày chơi bóng đang ở trên chân.

Vừa định trèo lên giường , Thời Mộ liền vội vàng nói: "Trước đi rửa chân."

Chu Thực:?

Thời Mộ nắm chặt mũi, lộ ra vẻ chán ghét: "Thúi chết á!!"

Chu Thực bĩu môi, miễn cưỡng mang giày thể thao đi rửa chân.

Quay lại lần nữa, trò chơi tiếp tục.

Thời Mộ là nữ nhân được ông trời sủng ái, cái bài quỷ thứ hai lại lọt vào tay Phó Vân Thâm, cậu thành người thứ hai phải cởi ra. Vốn là mùa hè mặc ít, cả người chỉ mặc có ba kiện quần áo , nhìn mắt vui sướng khi người gặp họa của Thời Mộ, Phó Vân Thâm bỏ đi áo trên ngực, vai trần tiếp tục chia bài.

Chu Thực bất hạnh lại một lần nữa rút ra một lá bài ma, cậu ta vò đầu bứt tai, cởi áo hoodie ném xuống đất.

Hai thiếu niên trước mặt có thân hình đẹp đến mê người, Thời Mộ nhìn trái nhìn phải, nội tâm hoảng loạn được an ủi, khoe khoang nói: "Chờ khi các cậu cởi hết, tôi sẽ vẽ thân hình cường tráng này của hai cậu nha ."

Chu Thực cong môi: "Tự hào cái gì? Cậu chắc chắn cũng phải cởi ra."

Ách , ai cởi còn chưa nhất định đâu.

Quả nhiên, phong thuỷ lại luân chuyển đến trên người Phó Vân Thâm, thiếu niên nhìn quân bài Joker trong tay, nhíu mày nghi ngờ nhân sinh , cậu đánh bài cũng không tệ, tự tin kéo Thời Mộ xuống nước. Làm sao một Chu Thực có thể thay đổi tình hình được? Cậu ngược lại thành cái kia xuống nước , chuyện quái quỷ gì thế này.

Thời Mộ duỗi chân đạp đùi Phó Vân Thâm , cười nói: "Cởi nhanh chút ."

Phó Vân Thâm tự nhủ không được tức giận, hít sâu một hơi, ngồi dậy, cởi quần đùi thể thao.

Cậu mặc một cái quần sịp rất lộ liễu, màu xanh đậm, viền trắng, rất tao nhã, quan trọng nhất là chiếc quần lót có hơi gồ lên .

Nhìn chằm chằm nơi gồ lên , Thời Mộ ho khan, dời tầm mắt đi, "Thâm ca, không ngờ cậu thích loại quần lót có viền này."

Phó Vân Thâm giương mắt, lạnh lùng: "Sao, con trai là không thể mặc loại này ?"

Thời Mộ không lỗ mãng, nhanh chóng nói : "Có thể, có thể , Vân Thâm ca là đẹp trai nhất, đừng nói đến viền, tôi sẽ mua cho cậu cả ren ren nữa."

Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng, đá cô một cái. "Nói bậy bạ nữa sẽ đánh chết cậu."

Chu Thực với nụ cười trầm thấp trực tiếp ngồi xuống giường.

Trò chơi vẫn tiếp tục, Thời Mộ được thêm buff may mắn là người đầu tiên buông tay, cô nghĩ trò chơi này quá đơn giản, không có tính thách thức gì cả, đơn giản ném bài, đôi tay chống cằm lẳng lặng nhìn hai người kia đấu nhau.

Trong tay Phó Vân Thâm còn lại hai tấm thẻ, Chu Thực lo lắng nhìn từ trái qua phải, cuối cùng quyết định rụt lại, nhìn cậu ta cười.

Chu Thực vẻ mặt cầu xin: "Thôi, em không chơi nữa!"

Thấy cậu ta sắp chạy, Phó Vân Thâm không thương tiếc túm lấy quần của Chu Thực, nhẫn tâm nói: "Cởi."

“Tôi không thể cởi ra được!” Chu Thực kéo mạnh như thể kéo hết nhân phẩm cuối cùng của mình, “Đéo có cái quần lót nào cả!

Vừa nói, Thời Mộ liền nghẹn họng sặc nước miếng.

Phó Vân Thâm sẽ không tin vào lời nói của cậu ta trực tiếp kéo quần của cậu ta xuống một nửa, nửa mông trắng nõn của Chu Thực lắc lư trước mặt hai người họ.

Phó Vân Thâm biểu lộ buông lỏng, thả lỏng dây thun.

Chu Thực một mặt xấu hổ mặc quần vào, "Phó Vân Thâm, đại gia nhà ngươi!"

Thâm ca cũng không gọi nữa.

Thời Mộ khẽ cảm khái: "Quần của cậu đâu?"

Chu Thực: "Tôi không mặc nó."

Thời Mộ: "Cậu thật biến thái, còn không có mặc quần?"

Chu Thực thở dài: " Tôi đang cởi quần áo để đi tắm, bố tôi tới đánh, lúc ấy sốt ruột chạy, làm gì còn để ý có mặc quần sịp hay không."

Tất cả là máu và nước mắt.

Thời Mộ chân mày nhảy dựng: "Cậu rất sợ cha cậu ?"

Chu Thực xua tay thở :" Đừng nhắc tới ông ta , nói tới sẽ phiền toái, ỷ có mấy cái tiền bẩn liền sai sử tôi, tôi là con của ông ta cũng không phải cháu trai ông ta , dù sao tôi cũng không trở về nhà, thích làm gì thì làm."

Thời Mộ mỉm cười: "Cậu sẽ không về nhà nữa?"

Chu Thực gật đầu, ánh mắt kiên định: "Tôi nghĩ kỹ rồi , tôi muốn thi trường quân đội, tôi muốn vào bộ đội, tôi muốn trở thành cảnh sát nhân dân vinh quang góp sức cho đất nước!"

Cậu ta nói lớn nhưng không có vẻ gì là đang nói đùa.

Thời Mộ không khỏi nhìn Phó Vân Thâm, trong truyện, Phó Vân Thâm không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Mười năm sau, cậu trở thành chủ tịch của tập đoàn Vạn Hưng, một thuật sĩ kinh doanh độc quyền thâu tóm các công ty khác nhau, hàng trăm gia đình bị g.i.ế.t chỉ sau một đêm bị xé xác và bị những người khác ghét bỏ.

Rồi sau đó, nữ cường nhân Phó Thiến chết một cách kỳ lạ , tập đoàn nhập vào Vạn Tinh kỳ hạ, lại sau đó, trong thành phố có rất nhiều trường hợp phụ nữ mất tích, hầu hết là phụ nữ trong độ tuổi từ đến . Trong quá trình điều tra, nam chủ Hạ Hàng Nhất người ta phát hiện những người phụ nữ này trông giống mẹ kế của Phó Vân Thâm, và tất cả bằng chứng đều hướng tới người đàn ông thành đạt đẹp trai và giàu có này.

Đêm trước khi bị bắt lại, tên ác ôn Phó Vân Thâm một mình trở về túp lều thời thơ ấu của mình, chơi một bản nhạc giao hưởng và thưởng thức một ly rượu đỏ đắt tiền, âu phục giày da, cùng quỷ hồn của mẹ kế tự thiêu ở phòng kia.

Người đến cô đơn, lúc ra đi cũng vẫn cô đơn.

Lúc đọc truyện , Thời Mộ cảm thấy người này rất xứng đáng, rơi vào kia kết cục đều là báo ứng, chính là giờ phút này, nhìn trước mắt thiếu niên mặt mày thanh tuyển , khiến cô cảm thấy vô cùng tiếc hận cùng đau lòng.

Thời Mộ chớp mắt nói: "Phó Vân Thâm, năm sau chúng ta cùng nhau thi đại học."

Vốn dĩ cô muốn rời đi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ ở tuổi . Bây giờ cô đã thay đổi quyết định, ít nhất cô muốn đưa Phó Vân Thâm đến thiên đường đại học để giúp cậu gặp thêm bạn bè, nếu có thể thì tìm cho cậu một người bạn gái đáng yêu, cho dù lúc đó cô rời đi, Phó Vân Thâm cũng sẽ không buồn như vậy.

Phó Vân Thâm liếc cô một cái, "Cậu muốn cùng tôi vào đại học ?"

Thời Mộ mạnh mẽ gật đầu, "Tôi muốn ở bên cậu ."

Tôi muốn ở bên cậu.

Năm chữ bình thường lại khiến Phó Vân Thâm trong lòng vô cùng cảm động, từ nhỏ đến lớn đều nghe đủ những lời mỉa mai đáng ghét kia, ngay cả người mẹ sinh ra cậu vào tháng mười cũng ghét bỏ hắn; cha yêu cậu nhưng lại hèn nhát, đã rất nhiều lần nhìn thấy trong mắt cha sự sợ hãi, hoặc trong chốc lát, cha cậu cũng sinh ra ý nghĩ làm cho cậu biến mất .

Không ai muốn cậu sống.

Phó Vân Thâm muốn ở trên đời, thế giới ghét bỏ cậu ;

Cậu muốn trở thành Quỷ Hồn, Quỷ Hồn sợ cậu;

Ông trời sẽ không dung nạp cậu, đất sẽ không dung nạp cậu và bóng tối sẽ không dung nạp cậu nữa.

Phó Vân Thâm chưa bao giờ cảm thấy được chính mình đau khổ, Thời Mộ nói ra năm chữ đó, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

“Cậu thật sự sẽ ở bên tôi sao?” Phó Vân Thâm trầm giọng nói, hai tròng mắt đỏ lên không thể giải thích được.

Thời Mộ nghiêm túc gật đầu: "Cậu đi đâu tôi cũng sẽ đi đấy, cậu đi thi, tôi cũng sẽ đi theo cậu."

Rất trang trọng, giống như tuyên thệ.

Phó Vân Thâm liếm môi, trong lòng ấm áp.

Thiếu niên vội vàng hướng Thời Mộ duỗi ra ngón út: "Vậy thì hứa đi."

Thời Mộ mở to mắt, "Phó Vân Thâm, cậu thật là ngây thơ."

Cậu nóng nảy: "Nhanh lên."

Thời Mộ móc ngón tay lên, lúc này Chu Thực, người đã bị phớt lờ bấy lâu nay, đang lo lắng tìm lại cảm giác tồn tại của mình; "Còn tôi, các cậu không thể lập một nhóm nhỏ thế. Các cậu không thể bỏ qua tôi chỉ vì tôi ngu ngốc! "

Đặt ba bàn tay vào nhau và móc chặt.

Bây giờ còn quá sớm, Thời Mộ ngáp một cái, đá Chu Thực ra: "Cậu và Phó Vân Thâm vào sô pha ngủ đi, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp phòng cho khách."

Chu Thực liếc mắt nhìn Phó Vân Thâm, cười quái dị, nhe răng nhìn Thời Mộ, trực tiếp đè người trên giường, "Mộ ca, chúng tôi đều cởi, cậu không thể không cởi!"

Nói xong, cậu ta bắt đầu kéo quần áo trên người Thời Mộ.

Đứa nhỏ này rất mạnh , cho dù Thời Mộ có thể ôm Phó Vân Thâm , có thể nâng tạ, nhưng so với bọn con trai trong trận chiến vẫn có chút khác biệt, đặc biệt là trên người cô có nhiều vết thương, hiệu quả chiến đấu cũng thấp hơn nhiều.

Thời Mộ bị đè ở trên giường, lồng nực như bị xé rách , lo lắng kêu một tiếng: "Đồ khốn kiếp, thả tôi xuống--!"

"Không, chúng ta phải công bằng!"

Thời Mộ; "Cậu vận may kém lại đi trãh tôi ? Nếu không bỏ ra , tôi bóp trứng của cậu đấy!"

Vừa dứt lời, Chu Thực liền cố định tay Thời Mộ ở trước đầu, cười xấu xa, "Cậu nhéo, cậu có khả năng nhéo.??."

"Tôi... chết tiệt ..." Tôi không thể cử động chút nào! Đứa trẻ này là ăn rau chân vịt mà lớn à? Sức khỏe như vậy!!

Hai người tư thế trông rất khó coi, Phó Vân Thâm nhíu mày cảm thấy khó chịu, dùng chân đá cậu ta ra khỏi giường, Chu Thực ngửa mông lên, ngã chổng vó.

Thời Mộ thở hổn hển, cúi đầu, nhanh chóng chỉnh lại quần áo.

Chu Thực ôm chặt đầu, bất mãn lẩm bẩm: "Cậu làm sao vậy? Ai cũng là đàn ông, sợ gì chứ."

Phó Vân Thâm vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo: "Trên người cậu ấy có thương tích, đừng có đè lên ."

Chu Thực sững sờ, sau đó cậu ta nhận thấy trên tay Thời Mộ có một vết bầm tím lớn , cậu ta đập mạnh vào đầu mình, trong lòng khó chịu; "Tôi tưởng rằng cậu bị thương ở chân, Mộ ca, cậu không sao chứ? Tôi không nên làm như vậy. "

Thời Mộ lạnh lùng kêu một tiếng cút.

Chu Thực bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Tôi sai rồi, Mộ ca, nói cho tôi biết ai hại cậu, tôi phải tìm người chặt hắn một chân mới được ."

Câu này nghe có vẻ quen thuộc.

Phó Vân Thâm cố ý tránh đi tầm mắt cô, che giấu sờ sờ sống mũi.

Thời Mộ nói: “Không có ai làm tôi đau, tôi vô tình bị ngã.” Cô dừng lại, cau mày bối rối nói: “Không đúng , hôm nay không phải chủ nhật, cậu nên đi học đúng không?

Phó Vân Thâm đã xin cho cô nghỉ một tuần, còn hai người này xảy ra chuyện gì?

Phó Vân Thâm vẻ mặt im lặng, "Tôi cũng xin nghỉ phép."

Nụ cười của Chu Thực đông cứng lại, "Mẹ kiếp, mấy tuần nay tôi đã quen với việc đi dạo với cậu rồi, tôi tưởng hôm nay là thứ bảy."

"..."

Con hàng này chẳng lẽ đầu óc úng nước??

Phó Vân Thâm chỉ xin nghỉ một ngày, thứ hai cậu mua hết mọi thứ cho Thời Mộ, đặt cơm theo tuần cho cô, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu và Chu Thực vội vàng đến trường học trong đêm.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, vết thương ở chân của cô dần dần bình phục, thậm chí không cần chống nạng cũng có thể đi được vài bước, phục hồi cơ thể là chuyện tốt, nhưng hơi cô đơn. Từ khi đến thế giới này đến nay, % là cùng đại lão bọn hắn vượt qua, nay lại lẻ loi trong sân nhỏ, khó tránh khỏi trong lòng cô đơn.

Hôm nay là thứ sáu, Thời Mộ đang ngồi trên xích đu do Phó Vân Thâm làm ra, sắc trời chạng vạng, đang suy nghĩ không biết đại lão có đến không, tốt nhất là nên đến, nếu đại lão bắt được ma để cô điều chỉnh thân thể thì càng tốt, lâu rồi cô không ăn ma ...

Thời Mộ chép miệng chậc lưỡi, trong thân thể cổ cũng bắt đầu thèm.

Vừa nghĩ tới đây, cửa sân nhỏ đột nhiên bị đẩy ra.

Ngoài cửa, Hạ Hàng Nhất, Chu Thực và Bối Linh cười rạng rỡ nhìn cô.

Thời Mộ hai mắt sáng lên, ngây ngẩn cả người, khi nhận thấy không còn bóng dáng quen thuộc, niềm vui sướng trong lòng bắt đầu tiêu tan.

"Phó Vân Thâm đâu?"

Chu Thực cầm đồ đi vào, nói: "Cậu ta đi siêu thị mua cho cậu vài thứ, Mộ ca, cậu khỏe hơn chưa?"

Thời Mộ gật đầu; "Sắp khỏi rồi, tuần sau có thể đi học."

Hạ Hàng Nhất liếc Bối Linh bên cạnh, ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, "Đi phòng bếp giúp Chu Thực dọn dẹp."

Bối Linh thu hồi ánh mắt, gật đầu rồi ngoan ngoãn bước đến bên Chu Thực.

Thời Mộ đang định đi qua, lúc này, Hạ Hàng Nhất đột nhiên nắm lấy tay cô, lẻn vào trong góc.

Thời Mộ không khỏi cảnh giác: "Làm sao vậy?"

Hạ Hàng Nhất nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng, mở rèm cặp sách lấy ra một chai rượu đóng hộp, không cách nào nhìn thấy bên trong có thứ gì, nhưng Thời Mộ vẫn ngửi thấy mùi thơm nồng như có như không , giống như hương vị cá khô?

Hạ Hàng Nhất đẩy kính, nói nhỏ vào tai cô: "Ngày hôm đó tôi gặp phải một con sắc quỷ trong phòng Bối Linh. Vốn là muốn trực tiếp thu nó, thế nhưng là nghĩ đến cậu bị thương cần bổ thân thể, cậu lại muốn ăn quỷ phơi khô, thế là liền dùng lá bùa phong ấn tại đồ hộp trong bình, mỗi ngày bên ngoài phơi nắng một giờ, cũng không biết. . . Cái này quỷ phơi khô có thành công hay không."

Cậu ta là lần đầu tiên làm ra thứ này, vẻ mặt rất lo lắng.

Thời Mộ cầm cái lọ, nước mắt như mưa cảm động, không khỏi gật đầu.

Hạ Hàng Nhất có chút xấu hổ, khẽ nói nhỏ: "Đừng nói với Bối Linh, cô ấy thật ra khá sợ chuyện này."

Thời Mộ nuốt nước miếng chảy ra trong miệng, bận rộn đáp: "Đừng lo lắng, tôi sẽ lập tiêu diệt chứng cứ, nhất định sẽ không biết!"

Đang nói chuyện, Phó Vân Thâm quay lại: "Tiêu diệt chứng cứ phạm tội, tội gì ?" Còn nói, "Trên tay cậu là thứ gì?"

Thời Mộ cứng đờ, lùi lại hai bước, tay cầm chặt khô lon tiểu quỷ không buông.

Lời của editor: Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình, mình không phản đối việc các bạn reup truyện của mình nhưng mong các bạn ghi rõ tên editor ( Nhan Y Ca) dùm mình nha. Cảm ơn vì đã đọc

Truyện Chữ Hay