Truyện chỉ đăng tại @tieucamap.
__________
Sau khi rời khỏi lớp học, Châu Thanh trở về ký túc xá của mình gọi cho Thiên Tử Dật, cậu nhớ hắn và hai tiểu bảo bối.
Châu Thanh gọi quang não cho Thiên Tử Dật, bên kia đổ chuông hồi lâu mà không có người bắt máy, cậu lại chuyển sang gọi cho hai tiểu bảo bối, tình trạng cũng y chan như Thiên Tử Dật.
Châu Thanh nhíu mày, thầm nghĩ có lẽ ba người họ đang làm nhiệm vụ nên không tiện nghe máy, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên tia lo lắng.
Châu Thanh lấy đan lô ra bắt đầu luyện đan, thế nhưng hình ảnh Thiên Tử Dật bị thương khi đối chiến với Bạch Thuỷ Lang cứ hiện trong đầu cậu khiến cậu không thể tập trung được. Kết quả đan pháp cậu luyện ra đều là hạ phẩm, một viên trung phẩm cũng không có. Có lần còn mém hư đan nữa.
Châu Thanh thở dài, cậu cất đan lô đi, rồi lại mở quang não ra xem, phát hiện bây giờ đã trời chiều. Luyện từ sáng đến chiều mà cũng chẳng được bao nhiêu đan pháp.
Đúng lúc này quang não ting một tiếng, là tin nhắn của Thiên Sinh Đông, nhóc nhắn: "Tụi con đang làm nhiệm vụ."
Đọc xong tin nhắn, Châu Thanh liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu nhắn lại một câu: "Cẩn thận."
Khi biết ba người Thiên Tử Dật không có chuyện gì, tinh thần Châu Thanh tốt lên, cậu lại lấy đan lô ra luyện đan tiếp, lần này tâm tình thoải mái nên Châu Thanh luyện đều là trung phẩm và thượng phẩm.
Lần thứ luyện đan xong thì đã là bốn tiếng sau, cũng là giờ tối, bởi vì cửa phòng cậu có người gõ.
Châu Thanh mở cửa phòng ra, là người bạn cùng phòng ký túc xá với cậu, hắn nói: "Bên ngoài có người tìm cậu."
Châu Thanh hơi khó hiểu, giờ này mọi người thường là ăn cơm xong là nghỉ ngơi hết rồi, bởi một ngày luyện tập rất mệt mỏi mà.
Châu Thanh cho rằng là Trần Dương Linh tìm mình, vì trừ bỏ ba người Thiên Tử Dật thì cũng chỉ có hắn biết cậu ở ký túc xá nào.
Châu Thanh mở cửa phòng ký túc xá, người bên ngoài không phải Trần Dương Linh, cũng không phải người cậu quen biết.
Châu Thanh hơi cảnh giác nhìn người trước mặt, cậu hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Thẩm Chu, cậu bạn học viên đã nói giúp Châu Thanh ở lớp học, anh gật đầu, thân thiện cười: "Chào cậu, tôi là Thẩm Chu. Là bạn cùng lớp với cậu."
Châu Thanh nhướng mày nghe Thẩm Chu nói tiếp.
Thẩm Chu đưa cho Châu Thanh một quyển vở, anh cười nói: "Đây là bài học hôm nay, cậu cầm lấy mà xem."
Châu Thanh không nghĩ tới chuyện này, cậu không có cầm lấy quyển sổ kia mà nhìn Thẩm Chu hỏi: "Vì sao cậu phải làm như vậy?"
Thẩm Chu gãi đầu ngây ngốc cười: "Cũng không có gì. Chỉ là tôi thấy cậu thú vị, muốn kết bạn cùng cậu mà thôi."
Người này, tựa hồ có chút ngốc.
Châu Thanh lắc đầu nói: "Cảm ơn cậu nhưng tôi không cần, cậu cầm về đi."
Đúng lúc này có một nhóm người đi ngang qua, Châu Thanh nghe bọn họ nói.
"Nghe nói nhiệm vụ đầu trên bảng nhiệm vụ biến mất rồi!" Một người trong đó nói.
"Hả? Học viện gỡ xuống rồi sao?"
"Không phải. nhiệm vụ đó hoàn thành rồi."
"Cái gì? Thật hả?" Những người còn lại đồng loạt hét lên.
"Trâu bò quá vậy? Có biết nhóm của ai không?"
"Không biết. Bọn họ điệu thấp với chuẩn bị rất kỹ nên không có phát hiện ra tung tích, cũng không biết nhiệm vụ được trả lúc nào. Hỏi nhân viên thì bọn họ không nói."
"Tôi nghĩ là người của tứ đại gia tộc."
"Tôi cũng nghĩ thế! Cũng chỉ có người của tứ đại gia tộc mới dám khiêu chiến nhiệm vụ top ."
Châu Thanh khó tin nghe bọn họ nói chuyện, top nhiệm vụ là nhóm Thiên Tử Dật nhận, tuy nhiên cũng có nhiều nhóm nhận nhưng có thể hoàn thành hết một lượt khả năng cao chắc chỉ có nhóm Thiên Tử Dật. Chỉ là lúc nãy Thiên Sinh Đông còn nhắn tin cho cậu nói đang làm nhiệm vụ mà?
Đúng lúc này một giọng nói mềm mại quen tai truyền đến: "Ba ba!"
Châu Thanh quay đầu liền nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ chạy về phía mình, là Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây.
Châu Thanh vui mừng ngồi xuống ôm hai nhóc vào lòng, một tháng không gặp, nhớ chết đi được.
"Tại sao hai đứa lại ở đây?" Châu Thanh nhìn hai nhóc hỏi.
"Hì hì, bọn con muốn cho ba ba bất ngờ nên mới không nói là bọn con đã về từ sớm." Thiên Sinh Tây tinh nghịch ôm cổ Châu Thanh nói.
"Tiểu quỷ." Châu Thanh điểm nhẹ lên mũi Thiên Sinh Tây.
Nói như vậy hai tiểu bảo bối đã trở về lúc sáng sớm, thế thì Thiên Tử Dật chắc chắn cũng trở về.
Châu Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Thiên Tử Dật đang từ từ đi tới. Trái tim Châu Thanh liền đập nhanh, cậu đứng dậy, hai mắt dõi theo bước chân của hắn không ngừng.
Thiên Tử Dật đi tới gần Châu Thanh, hắn liếc nhìn Thẩm Chu gần đó. Thẩm Chu bị ánh mắt hắn nhìn mà cảm thấy chột dạ.
"Tôi về rồi đây." Thiên Tử Dật nói với Châu Thanh.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Châu Thanh đột nhiên nhớ tới từ 'Thích' khiến cho hai má cậu nóng lên, hai cái tai cũng theo đó mà ửng hồng.
Thiên Tử Dật nhìn hai cái tai hồng của Châu Thanh, hắn nhếch môi.
Thiên Tử Dật cúi đầu sát tai Châu Thanh, thì thầm nói: "Tiểu Thanh Thanh, tôi nhớ em."
Châu Thanh ngượng ngùng, tim đập càng lúc càng nhanh, hai mắt cậu nhìn sang chỗ khác, giọng nhỏ xíu nói: "Tôi cũng nhớ anh."
"Hửm, em nói gì?" Thiên Tử Dật đưa tay chạm lên vành tai Châu Thanh vuốt ve.
Châu Thanh bị hành động của Thiên Tử Dật làm cho cứng đờ, đầu óc nhão thành một đoàn, không suy nghĩ gì được hết, chỉ theo bản năng lớn tiếng nói: "Tôi cũng nhớ anh!"
Nói xong mới phát hiện mình hơi lớn tiếng. Châu Thanh nhìn xung quanh thấy Thẩm Chu và nhóm người vừa mới nói chuyện lúc nãy đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Châu Thanh trừng mắt với Thiên Tử Dật. Tên này lại trêu chọc cậu.
Thiên Tử Dật khẽ cười, đạt được mục đích mà nắm lấy tay Châu Thanh nói: "Đi thôi."
Châu Thanh ngoan ngoãn đưa tay để Thiên Tử Dật nắm lấy, đi theo hắn hỏi: "Đi đâu?"
"Nhà mới của chúng ta." Thiên Tử Dật híp mắt thần bí nói.