"Tôi không phục. Thằng nhóc này nhất định là che giấu cấp bậc." Gã thanh niên vừa rớt đài liền lên tiến kháng nghị.
Những người trước đó bị Thiên Sinh Đông đẩy xuống thấy vậy cũng gật đầu phụ họa. Bọn họ đương nhiên không phục, bọn họ còn chưa có đánh đấm gì, đột nhiên lại rớt sàn, hơn nữa còn bị một thằng nhóc mười tuổi đẩy xuống, đây là sỉ nhục cỡ nào cơ chứ.
Thế nhưng những người này không biết hành động này của mình chính là tự bóp nhau. Một đám thanh niên lại nói một đứa trẻ che giấu cấp bậc, điều này chẳng phải nói bọn họ lại thua cấp bậc với nhóc, hơn nữa còn là một đứa trẻ bình dân.
Tuy là thế nhưng gã thanh niên kia nói cũng đúng, gã đã là cấp chín sao, là người mạnh nhất trên sàn đấu. Thiên Sinh Đông chỉ mới cấp sáu sao, dù nhóc có nhanh thế nào gã cũng có thể nhìn thấy được. Vậy mà lúc sau gã chỉ thấy cái bóng của nhóc, có thể khiến gã không thể nhìn thấy thì chỉ có thể trên cấp bậc của gã.
Gã thanh niên không biết Thiên Sinh Đông là pháp sư ba hệ, nhóc đương nhiên là không thể nhanh hơn được nữa, nhưng mà thứ nhóc dùng là ảo ảnh. Thiên Sinh Đông tạo một lớp nước phản chiếu hình dạng của nhóc bằng thuỷ ma pháp, từ đó tạo nên hai hình bóng liên tục chớp ẩn chớp hiện. Gã thanh niên chỉ thấy hai bóng dáng của Thiên Sinh Đông, gã cho rằng cậu nhanh đến mức để lại dư ảnh.
"Kháng nghị không được đồng ý." Một giáo viên nói.
Học viện biết nói như vậy gã thanh niên đương nhiên sẽ không phục, trừ khi có chứng cứ rõ ràng, vì thế trước mặt toàn học viên xuất hiện một hình ảnh giả lập, trên đó chính là hình ảnh quay chậm của Thiên Sinh Đông khi tốc độ của nhóc đột nhiên tăng mạnh.
Mọi người yên lặng nhìn đoạn phim, một lúc sau đột nhiên có người phì cười, sau đó chính là cả học viện đều bật cười.
Gian lận? Không đúng cấp bậc? Rõ ràng cậu nhóc chỉ dùng chút kỹ thuật mà thôi. Nhưng không thể không nói, kinh nghiệm chiến đấu của Thiên Sinh Đông thật sự không thể khinh thường.
Gã thanh niên và những người hùa theo đỏ mặt, bằng chứng rõ ràng như vậy bọn họ còn nói cái gì đây?
Thế nhưng tiếng cười qua đi thì lại là tiếng hít khí. Bỏ qua câu chuyện xấu hổ của gã thanh niên, thứ bọn họ để ý lúc này chính là một người sở hữu ba hệ.
Đa số đều là người một hệ, tỉ lệ xuất hiện người hai hệ không nhiều, ba hệ trở lên thì càng hiếm. Ma pháp không dựa vào huyết mạch, ma pháp là tuỳ vào cá nhân mỗi người, một số cha mẹ là hệ hoả và thuỷ, nhưng sinh ra hài tử lại là hệ phong, điều đó rất bình thường.
Người ba hệ trở lên, có ai mà không phải là người chỉ huy một quân đoàn đâu. Điển hình là Thập Vương đội, mấy nghìn năm qua sẽ luôn có một hoặc hai đội có người sở hữu ba hệ.
Đột nhiên mọi người giật mình nhận ra, tên nhóc ba hệ này với tên nhóc hệ bóng tối kia rất giống nhau, này không phải anh em thì là cái gì?
Quái thai, là ai có thể sinh ra hai tiểu tử quái thai này chứ.
Châu Thanh – ba ba của hai tiểu quái thai lúc này đang ở dưới sân nhìn hai thân ảnh của hai tiểu bảo bối, trên mặt tràn đầy tự hào.
Phượng Nhu Ngọc và Phượng Nhu Thư đôi mắt loé sáng nhìn Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây. Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây sở hữu gương mặt điển trai non nớt, một người là ba hệ, một người là hệ bóng tối. Đúng là hợp ý hai cô nhóc. Trùng hợp hai người còn là sinh đôi.
Trận chiến qua đi, kết quả ngoài sức tưởng tượng mọi người.
Ban đầu bọn họ cho rằng ba tên nhóc kia sẽ là người bị loại đầu tiên, kết quả ba nhóc lại là ba người đứng đầu.
Thiên Sinh Đông đứng đầu bảng với số điểm điểm. Thiên Sinh Tây theo sát phía sau điểm. Kế tiếp là Roy điểm.
Từ hạng bốn trở đi giảm dần từ mười điểm. Người cuối cùng chỉ có điểm.
Lại qua thêm vài lượt, bởi vì màn trình diễn của ba nhóc nên những lượt sau người xem càng thêm mong chờ, tiếc là những trận sau khá là bình thường, người xem cũng mất hứng.
Sau khi phần thi cấp kết thúc, tiếp đến là phần thi cấp . Thiên Tử Dật ở lượt đầu tiên, Trần Dương Linh cũng chung lượt với hắn.
Hai người bước lên sàn đấu, mọi người vừa nhìn thấy Thiên Tử Dật liền kinh ngạc.
Này, sao giống hai tiểu quái thai kia quá vậy?
Không đúng. Phải là hai tiểu quái thai kia giống hắn.
"Tôi nhớ rồi!" Một người thành công vượt qua bài kiểm tra số ở khu cấp đột nhiên lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Bạn hắn đứng kế bên khó hiểu hỏi.
"Còn nhớ cuộc ẩu đả ở khách sạn không? Kia không phải là người đàn ông bẻ gãy tay tên kia trong chớp mắt sao? Hai đứa nhóc kia một đứa xử tên cấp , một đứa xử tên cấp cao cấp." Người kia kích động nói.
Bọn họ cũng ở khách sạn của Châu Thanh nên vụ việc lần đó bọn họ cũng có xem, chỉ là đứng từ xa nhìn cho nên không thấy rõ khuôn mặt hai cậu nhóc, nhưng Thiên Tử Dật thì bọn họ thấy rõ ràng.
Người bạn nghe vậy giật mình: "Khó trách."
Khó trách hai nhóc đứng đầu bảng xếp hạng. Vượt cấp khiêu chiến, ít có ai thật sự làm được.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy Thiên Tử Dật lên sàn, đôi mắt thâm thúy của ông nhìn chằm chằm hắn, một giây cũng không rời.
Ông cảm thấy người nam nhân này không bình thường chút nào. Tuy rằng hắn thể hiện "tôi rất bình thường", nhưng linh tính mách bảo ông rằng người này không đơn giản như những gì hắn bày ra.
Mọi người biết được Thiên Tử Dật là cha của hai tiểu quái thai kia, vì thế đối với hắn càng thêm mong chờ. Chỉ là phải làm mọi người thất vọng.
Công kích của Thiên Tử Dật rất bình thường, phải nói là cực kỳ tầm thường. Hắn là thủy ma pháp cấp , chiêu thức của hắn cũng rất đơn giản, là loại ma pháp mà ai hệ thủy cũng làm được, thủy cầu.
Mọi người thất vọng cực kỳ, còn nói hắn may mắn, có người thì ghen tỵ, nói hắn ma pháp tầm thường như vậy mà cũng muốn gia nhập học viện, còn không bằng hai đứa con của hắn.
Thiên Tử Dật đối với những lời nói này không để tâm, mọi người thấy hắn không phản ứng, vì vậy càng nói càng nặng. Kết quả trận đấu kết thúc, Thiên Tử Dật đứng đầu với số điểm là điểm.
Mọi người cứng họng nhìn bảng xếp hạng, rõ ràng không hiểu vì sao Thiên Tử Dật lại đứng đầu. Với loại ma pháp bình thường như thế, chiêu thức đơn giản như thế, vậy mà lại đứng đầu bảng?
Mọi người chỉ thấy Thiên Tử Dật dễ dàng né công kích của người khác sau đó đẩy họ xuống thôi. Bọn họ cho rằng Thiên Tử Dật là ăn may, gặp phải những người yếu kém nên mới dễ dàng như vậy.
Hiệu trưởng nhíu mày nhìn bóng lưng Thiên Tử Dật. Thiên Tử Dật quả thực chỉ sử dụng một chiêu thức là thủy cầu. Thủy cầu không mạnh nhưng vấn đề ở chỗ Thiên Tử Dật có thể né hết mọi đòn đánh từ những người khác, sau đó lại dùng thủy cầu nhẹ nhàng đẩy họ xuống.
Hành động này tuy rằng đơn giản, hơi tầm thường, mọi người cho rằng Thiên Tử Dật ăn may, nhưng người có mắt liền nhìn ra những người tấn công khiến Thiên Tử Dật phải né đều là cấp cao cấp, cấp thấp và trung cấp còn chưa tới gần hắn đã bị thủy cầu đẩy xuống sàn rồi.
Sợ là cha của hai tiểu quái thai không hề tầm thường như những gì hắn thể hiện ra.
Hiệu trưởng thấy hắn biểu hiện thường thường, có thể trước đó là ông thật sự nhầm lẫn. Nhưng ông vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, vì vậy vẫn sẽ để một phần tâm ở Thiên Tử Dật.
Ở một góc nào đó, Ngải Lâm nhìn Thiên Tử Dật đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, sau đó là tức giận, khinh thường, cuối cùng lại yên lặng như chưa có chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên Châu Thanh nhìn thấy Thiên Tử Dật sử dụng ma pháp. Đôi mắt cậu gắt gao nhìn theo thân ảnh của hắn.
Như cảm nhận được tầm nhìn của cậu, Thiên Tử Dật xoay người lại nhìn về phía Châu Thanh, hắn nhẹ nhếch môi.
Hành động này của hắn làm cho các cô gái và ca nhi trong học viện mê mệt. Thiên Tử Dật vốn sở hữu khuôn mặt điển trai, dù mọi người biết hắn đã có con nhưng vẫn không nhịn được mà mê mẩn.
Châu Thanh nhìn nụ cười của hắn, trái tim yên lặng lại nhảy bùm bụp, hai má đỏ ửng lên.
Thiên Tử Dật nhìn phản ứng của Châu Thanh, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.
Vợ của hắn luôn đáng yêu như vậy!