Sau mấy ngày hì hục chuẩn bị nhân rồi làm bánh, rốt cuộc thành phẩm cũng ra lò, có điều về mặt hình thức không giống với chiếc bánh ở quê nhà cô cho lắm.
Bột bánh trung thu ở hiện đại được sấy chín rồi nghiền nhỏ nên bột vẫn giữ được độ trắng và mịn.
Trong khi ở nơi này Hiểu Linh rang bằng cát nên bột khi nghiền ra cũng ngả hanh vàng.
Lại phải nói tới đường ở đây đương nhiên không hề trắng như đường hiện đại nên chiếc bánh sau khi thành hình lại có màu vàng nâu.
Nhưng ngoài cái đó ra, chất lượng bánh vẫn rất ngon với cả hai loại nhân.
Hiểu Linh yêu thích bánh nhân đậu xanh hơn vì nó cũng ít ngọt hơn bánh thập cẩm.
Để lại cho người nhà ăn đủ, Hiểu Linh gói một số đưa sang cho Trần bá mẫu, Chu thầy đồ và cả Trịnh An nếm thử.
Còn hai phần khác ngày hôm nay, Hiểu Linh nhân tiện lên trấn đưa nông sản thì mang cho Lê Ngọc Lan và Hà gia chủ.
Cũng may hôm nay lên Phúc lạc lâu, Hiểu Linh gặp được người cần gặp.
Vừa nhìn thấy Ngọc Lan, Hiểu Linh cười chào hỏi:
- Lan tỷ có bận rộn lắm không? Ta có chút việc phiền đến tỷ tỷ đây.
Ngọc Lan đang bận rộn tính toán lại sổ sách nhưng khi nhìn thấy Hiểu Linh thì cũng buông bút xuống đi ra đón:
- Muội tới rồi.
Hôm nay có chuyện gì mà khách sáo với ta như vậy.
Tới ngồi đi.
Hiểu Linh ngồi xuống bàn nước cùng Ngọc Lan, phút chốc trà bánh đã được mang lên.
Hiểu Linh lấy ra từ trong giỏ nhỏ hai bọc giấy dầu, một cái đẩy về phía đối diện:
- Nhà ta làm chút bánh trung thu mang tới cho tỷ, tỷ phu cùng các cháu nếm thử xem thế nào.
Còn phần này là nhờ tỷ đưa tới cho Hà gia chủ.
Ngọc Lan hứng trí bừng bừng mở gói giấy ra.
Bên trong có năm cái, mỗi chiếc chừng hai lạng.
Hiểu Linh vốn định làm bánh nho nhỏ cỡ một lạng đổ lại, nhưng thật sự không tìm được khuôn bánh như ý nên đành dùng khuôn nhỏ nhất.
Một người ăn một chiếc như vậy thật sự quá nhiều.
Ngọc Lan sai lấy một con dao rồi cắt thành các miếng đều nhau, vừa làm vừa nói:
- Nhà muội làm bánh thì ta phải thử ngay mới được.
Những món ăn mà muội bán cho Phúc Lạc lâu thật sự khiến chúng ta kiếm đủ… cũng lâu lắm rồi không thấy muội đưa ra món gì mới.
Có gì phải nhớ đến chúng ta nha…
Hiểu Linh cười:
- Có gì mới đương nhiên ta sẽ nhớ tới tỷ, yên tâm.
Thứ này là bánh ngọt nên tỷ có thể kết hợp cùng trà.
Ngọc Lan gật gật đầu, chậm rãi đưa miếng bánh vào miệng nhấm nháp.
Vỏ bánh dẻo dai, nhân bánh vừa có chút giòn sần sật lại béo bùi, vương vấn hương vừng rang.
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng đem đến niềm hạnh phúc cho người ăn.
Nàng vui vẻ nhấp thêm một ngụm trà trước khi quay sang Hiểu Linh:
- Bánh thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với bánh trung thu ta từng ăn ở Tây Đô thành.
Nhân bánh..
ta không đoán được toàn bộ nhưng hương vị rất hài hòa..
Muội làm thật sự rất tốt.
Nhưng bánh này chắc chắn không rẻ đi.
Hiểu Linh gật đầu:
- Bánh ngọt dùng nhiều đường như vậy đương nhiên không hề rẻ.
Nhưng là hai đứa nhỏ trong nhà thích ăn lại cũng có điều kiện nên ta bày vẽ một chút.
Làm nhiều để biếu mấy nhà ăn thưởng thức.
À..
ban nãy tỷ thử là vị thập cẩm, còn có vị đậu xanh nữa, bên trên có nhấn chút vừng làm dấu.
Tỷ mang về cùng phu lang và bọn nhỏ thưởng thức dần.
Ngọc Lan cười đáp:
- Đa tạ Linh muội đã nhớ tới.
Ta nhất định sẽ mang về để toàn gia nếm thử.
Hiểu Linh cũng nhắc lại:
- Còn đây là bánh ta gửi biếu Hà gia chủ.
Tỷ giúp ta mang tới.
- Tốt.
Một lát ta sẽ mang hộ sang cho muội.
Việc nhà dạo này có bận rộn lắm không? Bao giờ chúng ta có thể tới lấy lứa nấm đầu tiên.
Ngọc Lan nhận lấy túi quà rồi hỏi han chuyện công việc.
Hiểu Linh lúc này chưa kịp trả lời thì người tiểu nhị hớt hải chạy vào, gương mặt cắt không còn giọt máu:
- Chưởng quầy..
nguy to rồi… nguy lắm rồi.
Ngọc Lan nhíu mày nói:
- Có cái gì từ từ nói xem.
Tiểu nhị hớp vài ngụm không khí rồi mới liến thoắng nói:
- Chưởng quầy, ngoài kia có mấy vị quý nhân vào quán, đi cùng còn có năm mươi quân lính.
Bọn họ nói muốn ăn uống nhanh để còn đi tiếp.
Thời gian dừng chân của họ chỉ có nửa canh giờ mà không muốn ăn bún nước.
Nhưng ngoài bún, cháo ra thì chúng ta giờ đã có gì đâu để ăn vừa chắc bụng lại là đồ khô chứ.
Chưởng quầy ngài ra xem thế nào.
Mấy quý nhân này nhìn không phải dạng vừa đâu.
Ngọc Lan thấy tình hình có vẻ không ổn nên quay sang Hiểu Linh nói:
- Muội ở đây, để tỷ ra xem có chuyện gì một chút.
Hiểu Linh khẽ lắc đầu:
- Để ta đi cùng tỷ, biết đâu lại có chủ ý gì tốt thì sao.
Ngọc Lan quay người bước ra, vừa đi vừa đáp:
- Vậy phải cảm ơn muội trước.
Nhưng Hiểu Linh, muội cứ đứng sau ta lắng nghe là được, mọi đối đáp với đám người đó cứ để ta.
Quý nhân đến làm khó Phúc lạc lâu cũng không phải không có, ta có bản lĩnh xử lý họ.
Muội quá thẳng tính, nếu không cẩn thận đắc tội đám người ấy, sợ rằng sẽ không tốt lắm.
Hiểu Linh mỉm cười:
- Ta tất nhiên mọi chuyện nghe theo tỷ.
Ba người Ngọc Lan, Hiểu Linh và tiểu nhị nhanh bước đi ra phía trước để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào tới nơi này..