Hiểu Linh ngủ trưa dậy tính uống chén trà xanh rồi đọc sách thì chợt nhận ra mấy đồ cô mua cho Lập Hạ, Tiểu Hàn và nhạc phụ đều chưa đưa nên định đi xuống dưới nhà.
Bất chợt cô nghe thấy tiếng Tiểu Đông trêu ghẹo Lập Hạ:
- Đệ a..
cũng tuổi.
Còn ở lại với chúng ta vài năm liền được gả đi rồi.
Có khi bây giờ thê chủ đã bắt đầu cân nhắc nhà vợ cho đệ rồi nha.
Lần trước ta thấy nàng ấy chú ý mấy đứa bé gái tới nhà chúng ta lắm.
Giọng Lập Hạ ngượng ngùng:
- Đông ca đừng nói bừa.
Ta mới không gả.
Tỷ tỷ thương ta sẽ không bắt gả ta đâu.
Lưu thị cũng góp lời:
- Có khi dân làng ngoài kia nhiều người ngấp nghé Lập Hạ nhà chúng ta nha.
Còn nhỏ nhưng đã biết nấu ăn, lo đâu ra đấy chuyện trong nhà.
Vài năm nữa sợ là ông tơ bà mối đạp gãy cửa Phạm gia mất.
Lập Hạ dở khóc dở cười:
- Lưu thúc… người chọc con nữa.
Ngay cả Tiểu Hàn cũng góp vui.
Gương mặt đứa nhỏ nghiêm túc cực kỳ kéo tay Lập Hạ nói:
- Ca..
tỷ tỷ có từng nói với ca nếu thích ai phải để tỷ xem trước không? Tỷ tỷ nói với ta vậy đó.
Ca có người yêu thích nhớ nói tỷ tỷ xem nha.
Hiểu Linh nghe thấy mấy lời này thì thật sự không nhịn được cười.
Hôm đó cô trêu chọc Tiểu Hàn nói sẽ tìm tiểu thê chủ cho đứa nhỏ, nếu đệ ấy có người yêu thích thì phải nói cho cô biết nha.
Không ngờ tiểu đệ của cô nhớ rõ từng lời, giờ còn truyền đạt lại cho Lập Hạ nữa.
Cô hắng giọng, cười cười bước vào:
- Mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?
Lập Hạ vừa nhìn thấy Hiểu Linh thì như tìm được cứu tinh vội đi đến núp sau tay cô:
- Tỷ tỷ.
Mọi người trêu chọc ta.
Hiểu Linh đập đập nhẹ tay Lập Hạ đáp:
- Có ta ở đây.
Mọi người trêu chọc gì nói ta nghe, ta phân xử cho đệ.
Lập Hạ nghe Hiểu Linh nói vậy càng ngượng ngùng vùi đầu vào tay cô nhưng vẫn không quên cáo trạng:
- Mọi người cứ trêu ta kêu mấy năm nữa tỷ tỷ sẽ gả ta ra ngoài.
Ta không muốn gả đâu.
Hiểu Linh nghiêm túc đáp:
- Không gả thì không gả….
Ta kiếm thê chủ, bắt dâu về cho đệ.
Đệ thích ai, nói ta một tiếng, nếu người đó ta thấy được sẽ bằng mọi cách bắt về cho đệ làm áp trại phu nhân.
Mọi người vốn có chút ngưng trọng khi Hiểu Linh nói câu đầu.
Nhưng ngay sau đó cười xòa khi biết cô cũng gia nhập hội những người trêu chọc Lập Hạ.
Tiểu Đông cười ra nước mắt lại bắt đầu:
- Ai nha..
đệ là sướng nhất nha.
Thật sự được tỷ tỷ đệ sủng lên đến trời.
Bắt áp trại phu nhân về cho đệ ấm giường luôn mà.
Lập Hạ dậm chân:
- Tỷ tỷ cũng trêu đùa ta..
Hiểu Linh cười vang khi nhìn gương mặt khả ái của đệ đệ đỏ bừng nhưng cố tỏ ra giận dữ.
Cô không nhịn được đưa tay véo má gương mặt đang xụ xuống, chảy dài của Lập Hạ.
Cười đủ, cô nhẹ nói:
- Tỷ nói sự thật.
Nếu đệ không muốn gả, ta sẽ không gả đệ đi.
Còn nếu đệ có người yêu thích thì cũng nên nói trước với ta để ta nhìn xem người đó thế nào.
Ta không dám chắc con mắt nhìn người của bản thân hoàn toàn chính xác, nhưng có một số tính cách, phẩm chất khó lòng dấu diếm được.
Thêm vài tuổi nữa, chuyện đệ rung động với ai đó không có gì là xấu cả, chỉ là phải nhìn cho kỹ xem người đó có đáng cho đệ dựa vào hay không thôi.
Đột nhiên thấy tỷ tỷ nghiêm túc khiến Lập Hạ cũng chăm chú lắng nghe từng lời nói.
Hắn thật vui vẻ khi tỷ tỷ có thể sủng hắn đến như vậy.
Nhưng đương nhiên Lập Hạ sẽ không khiến tỷ ấy thất vọng hay lo lắng cho mình như thế.
- Còn nữa..
nếu như chẳng may ta và đệ đều nhìn sai con người mà đệ gửi gắm cả đời.
Nếu kẻ đó giày vò đệ, không đem lại cho đệ hạnh phúc, bình yên như đã hứa thì Phạm gia luôn luôn chào đón đệ về nhà.
Ta chống lưng cho đệ hòa ly.
Không cần nhẫn nhục chịu đựng.
Biết chưa.
Câu nói của tỷ tỷ khiến Lập Hạ dường như không tin vào tai mình ngẩng đầu nhìn tỷ ấy.
Lưu thị thì nạt đi:
- Hiểu Linh.
Sao con lại nói chuyện như vậy với Lập Hạ.
Hiểu Linh khẽ cười, nhìn vào ánh mắt không thể tin của đệ đệ, đáp:
- Cái con coi trọng là hạnh phúc của đệ đệ con.
Nếu ở bên nữ nhân kia không khiến đệ ấy hạnh phúc thì ta đón đệ ấy về.
Lập Hạ..
cái tư tưởng thê chủ là trời, nhà có người hòa li là nỗi ô nhục đệ được biết đến không áp dụng ở Phạm gia này.
Nhớ kỹ.
Lập Hạ máy móc gật đầu.
Hắn có lẽ còn chưa hiểu hết những lời tỷ tỷ nói.
Nhưng lời tỷ ấy chắc chắn không thể sai được, rồi từ từ sẽ hiểu.
Hiểu Linh cầm tay Lập Hạ đeo vào cho hắn chiếc vòng bạc nhỏ có chút trạm khắc ;
- Hôm nay lên trấn thấy chiếc vòng xinh đẹp hợp với đệ nên mua.
Đeo chơi nha.
Đoạn, cô quay sang Tiểu Hàn:
- Đệ cũng có đây, Tiểu Hàn.
Lại xem có thích không.
Của Tiểu Hàn là một chiếc dây chuyền với mặt hình bông hoa nho nhỏ.
Cô để cho Tiểu Hàn ngắm đủ rồi chậm rãi đeo lên cho đệ ấy:
- Đệ còn nhỏ, thứ này đeo thì đeo, đừng khoe ra bên ngoài, biết không?
Tiểu Hàn rất thích dây chuyền nhưng lại hỏi nhỏ
- Tỷ tỷ..
thứ này có đắt không?
Hiểu Linh nghiêm túc gật đầu:
- Đắt.
cái này là nửa lượng bạc đó.
Gương mặt Tiểu Hàn phút chốc trắng bệch:
- Vậy thôi..
đệ không đeo… không đeo nữa.
Nhỡ đệ làm rơi mất thì làm thế nào.
Hiểu Linh phì cười, xoa đầu tiểu đệ:
- Chọc đệ chơi.
Cái này không quá đắt, ba đồng tiền.
Đệ đeo để cho khỏe mạnh.
Tiểu Hàn gật gật đầu nhỏ:
- Ân..
đệ đã biết.
Cảm ơn tỷ tỷ..