*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Trà Trà cầm qua ngọc thạch nhìn một chút, quả nhiên ngọc thạch bị nứt ra.
Trong nội tâm nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Hiện tại nàng đại khái cũng có thể đoán được ý nghĩ Bạch Nhã Ý, kỳ thật nàng ta không cần thiết phải làm như vậy.
Không gian trữ vật bên trong ngọc thạch, Bạch Nhã Ý đã nhỏ nhận chủ, tự nhiên đã hoàn toàn thuộc về nàng ta rồi.
Coi như nàng cầm đi ngọc thạch, đối với nàng ta cũng không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Huống chi nàng hiện tại đã có không gian thần bí thuộc về riêng bản thân, so với không gian trong ngọc thạch mà Bạch Nhã Ý lấy được tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nàng cũng không thiết tha gì với không gian trong vòng ngọc thạch a.
Nhưng là Bạch Nhã Ý lại không biết những điều này, trong lòng sợ hãi không gian trong tay bị Bạch Trà Trà cướp mất, nhất định phải đem ngọc thạch hủy đi mới an tâm.
Chính là nàng ta không muốn tự mình động thủ, sợ mang tiếng xấu vào người, nhất định phải quanh co lòng vòng làm một màn như thế, mượn tay của người khác làm những sự tình này.
Bạch Trà Trà ghét nhất loại tiểu nhân tâm cơ như thế này!
Ở bên cạnh những người xảo quyệt như vậy không biết lúc nào sẽ bị ám toán, như thế nào cũng không biết.
Bạch Trà Trà nắm chặt ngọc thạch trong tay, càng thêm quyết tâm sớm ngày rời khỏi cái đội ngũ này.
Nàng biết ngọc thạch này sau khi nhỏ nhận chủ liền mất đi giá trị, nhưng nàng vẫn muốn Bạch Nhã Ý trả ngọc thạch cho mình vì nàng nghĩ đến kịch bản.
Đại kết cục thời điểm, Bạch Nhã Ý tìm được cha mẹ ruột của bản thân.
Bởi vì Bạch Trà Trà không có xem qua kịch bản đằng sau, cho nên không biết Bạch Nhã Ý làm sao tìm được người thân. Nàng chỉ sợ Bạch Nhã Ý chính là dựa vào khối ngọc thạch này mới nhận ra cha mẹ ruột, nếu thật như vậy thì đó là cha mẹ ruột của nguyên thân a, không phải của Bạch Nhã Ý!
Cho nên mới mọi cách lấy lại ngọc thạch, ngăn chặn khả năng này xảy ra!
Nàng nhìn về phía Ngô Tình Tình, "Ngươi thiếu ta một nhân tình, nhớ kỹ, chờ đến lúc ta dùng đến, sẽ tìm ngươi."
Ngô Tình Tình nhẹ gật đầu, ngược lại là không nói gì.
Nàng lại nhìn về phía Bạch Nhã Ý: "Ngọc thạch này là vật tượng trưng cho tình bạn của chúng ta, ngọc còn tình còn, ngọc vỡ tình tan. Nhã Ý, từ nay về sau chúng ta mặc dù cùng chung một đội ngũ, nhưng chúng ta không còn là bạn thân của nhau nữa, hiện tại chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Bạch Nhã Ý lệ rơi đầy mặt, hé miệng, nghẹn ngào muốn nói thêm gì nữa: "Trà Trà..." "Đến giờ có hay không cái gọi là chuột kia tự ngươi trong lòng biết rõ, về sau hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Bạch Trà Trà nói xong, không nhìn bất luận kẻ nào nữa, lạnh lùng xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Hứa Tử Uyên ba người hai mặt nhìn nhau, không biết vì cái gì hai người này đột nhiên trở mặt, nhưng ở giữa mâu thuẫn nữ hài tử, bọn hắn ba cái nam nhân cũng biết nên nói cái gì.
Mọi người đều tản ra, ai về phòng nấy.
Ngô Tình Tình trợn mắt nhìn Bạch Nhã Ý một chút, cũng không an ủi nàng, trực tiếp dùng chăn che kín đầu đi ngủ.
Bạch Nhã Ý khóc một lúc lâu ngước mắt lên nhìn không thấy ai an ủi nàng, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất.
Nàng không nghĩ tới Bạch Trà Trà lại tuyệt tình như vậy, rõ ràng là Ngô Tình Tình làm bể ngọc thạch, nàng làm sao không trách Ngô Tình Tình, ngược lại đối xử lạnh lùng với nàng như vậy!
Lại suy nghĩ, không làm bằng hữu thì không làm bằng hữu đi, dù sao ngọc thạch đã hỏng, sự tình nàng lo lắng cũng sẽ không phát sinh, lúc đầu nàng cũng không phải thật lòng thật dạ muốn làm bạn cùng Trà Trà a.
Cho tới nay đều là Bạch Trà Trà tự mình xem trọng tình bạn này thôi, còn muốn đòi làm bạn bè bình thường, nàng cầu còn không được, một người bình thường không có dị năng như nàng ta, nàng còn ngại lôi kéo, còn sợ bị nàng ta cản trở kéo chân mình nữa cơ!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cũng thu thập một chút đi ngủ.
-
Mưa đen đã triệt để ngừng.
Buổi sáng trời còn tờ mờ sáng, sáu người ăn bữa sáng xong liền thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát.
Kỳ thật cũng không có cái gì thu dọn, đồ vật đều đặt ở trong không gian Bạch Nhã Ý.
Hứa Tử Uyên lái xe chở Bạch Nhã Ý cùng Bạch Trà Trà, Liêu Hiểu Vũ lái xe chở Trần Văn Kha cùng Ngô Tình Tình ở phía trước mở đường.
Hai chiếc xe việt dã rất nhanh liền hướng phía A Thị phương hướng chạy tới.
Trải qua ba ngày ba đêm mưa đen tẩy lễ, theo lý thuyết, thực vật hai bên đường hẳn là phải bị mưa đen ăn mòn, ăn mòn pha tạp không chịu nổi mới đúng.
Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn tương phản, cây cối sinh trưởng tựa hồ càng thêm um tùm, cao lớn hơn.
Trên lá cây xác thực có vết tích bị ăn mòn, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, phiến lá sắc bén hơn nhiều so với trước kia.
Không khó để biết, những này cây cối cũng thay đổi dị dạng. Hôm nay đi về A thị cùng lần ra ngoài trước đó phương hướng hoàn toàn ngược nhau. Bọn hắn không có tiến vào địa phương lúc trước.
Trên đường đi, cũng không có gặp được người nào khác, an tĩnh không hợp thói thường.
Liêu Hiểu Vũ bên cạnh quan sát đường xá vừa lái xe vừa nói: "Anh Văn Kha, hiện tại đã là giữa trưa, phía trước có cái thôn trang, hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút sẵn tiện thu thập thêm một ít vật tư?"
Trần Văn Kha cầm kính viễn vọng nhìn một chút, cảm thấy làng trước mặt có chút không thích hợp, quá an tĩnh.
"Đừng có dừng lại, thôn này không thích hợp, chúng ta đi phía trước nghỉ ngơi."
Liêu Hiểu Vũ mặc dù không biết nơi nào không thích hợp, nhưng hắn vẫn nghe lời.
Trần Văn Kha xuất ra một bộ đàm nói cho phía xe sau nghe: "Tử Uyên, ngôi làng phía trước có chút không thích hợp, xe không ngừng lại, chúng ta đi phía trước nghỉ ngơi."
Bộ đàm đầu kia rất nhanh nói lại: "Được, ngươi phát hiện cái gì rồi?"
"Làng quá an tĩnh, đoạn đường này không có lấy một cái Zombie hay là người, một cái làng dù ít cũng phải có mấy trăm người, an tĩnh như vậy thật không bình thường."
Bạch Trà Trà kỳ thật vẫn luôn dùng bản đồ năng lượng thăm dò tình huống xung quanh.
Bản đồ năng lượng của nàng phạm vi thăm dò bán kính khoảng 30m.
Từ lúc bước vào đoạn đường này đến nay, xác thực quá an tĩnh, nhưng trên bản đồ năng lượng cũng không có hiện bất kì điểm năng lượng nào, ngay cả một chấm đen nhỏ cũng không có.
Chỉ có bọn hắn sáu người là sáu cái điểm xanh nhỏ trên bản đồ đang di chuyển.
Điều này biểu thị không phải là xung quanh không có nguy hiểm gì, mà là nguy hiểm ở bên ngoài phạm vi nàng có thể thăm dò.
Bạch Trà Trà nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe đã sắp rời đi thôn trang này.
Đột nhiên xe phanh gấp, thân thể Bạch Trà Trà bởi vì quán tính ngã về phía trước.
Nàng phản ứng cấp tốc vươn hai tay tựa vào chỗ tựa lưng của hàng ghế phía trước, đỡ bản thân miễn bị va chạm.
Bạch Nhã Ý không có phản ứng nhanh nhạy như Bạch Trà Trà, đầu trực tiếp vào trên xe, phát ra tiếng "Đông" một cái.
Đáng tiếc hiện tại Bạch Trà Trà không có tâm tư quản nàng.
Bên trong bộ đàm truyền đến thanh âm lo lắng của Trần Văn Kha, còn có giọng Liêu Hiểu Vũ nói: "Tử Uyên, phía trước có mười mấy con biến dị chó cản đường!"
Hứa Tử Uyên nhanh nhanh xuống xe, chạy đến chỗ Trần Văn Kha bọn hắn.
Bạch Trà Trà nghĩ nghĩ cũng đi theo xuống xe, đi theo cách Hứa Tử Uyên mấy bước, rốt cục tại bản đồ năng lượng thấy được mười mấy cái chấm xanh nhỏ.
Chậc chậc.
Lần này phiền phức lớn rồi.
Bọn hắn tổng cộng có sáu người phải đối phó với mười mấy con biến dị.
Khó trách nơi này an tĩnh như vậy, nàng mạnh dạn suy đoán, có lẽ toàn bộ thôn dân quanh đây đều bị chó biến dị ăn hết rồi!
Nhìn chấm xanh tụ lại một chỗ, hiển thị đều là cấp một chó biến dị.
Liều một phát, cũng không phải không được, thường thường nguy hiểm cùng kỳ ngộ hay tồn tại cùng lúc.
Những con biến dị cấp một này, trong đầu bọn chúng hẳn là đều có tinh hạch.
Tinh hạch có thể dùng để thăng cấp dị năng mạnh lên nha, đồ tốt!
Hứa Tử Uyên nhìn thấy Bạch Trà Trà đi tới, có chút nhíu mày: "Mau trở lại trên xe đi, chờ một chút đánh nhau, không có ai có tinh lực chú ý đến ngươi, tình huống hiện tại không phải ngươi có thể tham dự."
Trần Văn Kha mặt mày lạnh lùng, cũng mười phần không kiên nhẫn, cảm thấy Bạch Trà Trà là người không hiểu chuyện, quả thực là tới quấy rối, không nhìn thấy Ngô Tình Tình cùng Bạch Nhã Ý đều ngồi ở trên xe không dám xuống xe sao?
Nàng thế nào dám? Ai cho nàng lá gan hồ nháo!
Liêu Hiểu Vũ nhìn thấy hai cái ca ca không cao hứng, cẩn thận cọ cọ bên người Bạch Trà Trà nói: "Trà Trà ngươi đừng làm rộn, nhanh trở về trên xe đi, nơi này quá nguy hiểm."
Bạch Trà Trà nhìn lướt qua mười mấy con hình thể to lớn phía trước, ánh mắt hung ác, đang chảy nước bọt, ẩn nhẫn chuẩn bị vồ lên.
Lại nhìn cơ bắp căng cứng của Hứa Tử Uyên cùng Trần Văn Kha, nhàn nhạt trần thuật: "Ba người các ngươi không phải là đối thủ của mười mấy con biến dị này".
Hứa Tử Uyên vừa định mở miệng răn dạy nàng, Trần Văn Kha đột nhiên cười lạnh một tiếng, nắm chặt đao trong tay, nói: "Kệ nàng đi Tử Uyên, nếu nàng đã muốn liền theo ý nàng đi!"
Dù sao dị năng của Bạch Nhã Ý mới là cái bọn hắn chân chính cần, Bạch Trà Trà vốn dĩ không quan trọng, quan tâm đến sống của nàng làm gì.
Dứt lời, chó biến dị đã hướng tới bọn hắn nhảy vồ tới.
Hứa Tử Uyên ba người cũng không để ý tới Bạch Trà Trà nữa, chuyên tâm nghênh chiến chó biến dị.