*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ai lại không muốn Nguyễn Minh Hoặc a.
Bạch Trà Trà hỏi: "Có biện pháp gì không?"
Nguyễn Đình Tu có chút khó khăn nhìn về phía Bạch Trà Trà.
Bạch Trà Trà như có điều suy nghĩ nói: "Ca ca, ca giúp muội thức tỉnh đi, có phải chỉ cần muội thức tỉnh, chúng ta liền có thể cùng Nguyễn Minh Hoặc phân cao thấp không?"
"Đúng vậy. Nhưng sau khi muội thức tỉnh, chúng ta cũng sẽ rất nguy hiểm, Nguyễn Minh Hoặc sẽ không cố kỵ gì nữa, sẽ toàn lực ứng phó để lấy huynh muội chúng ta."
Bạch Trà Trà cười cười: "Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực hắn trước. Như vậy là xong. Nếu không cứ để hắn một mực hành hạ chúng ta như thế, nhân loại chỉ sợ cũng bị vạ lây."
"Ca ca, muội không thích tận thế, muội muốn để tận thế kết thúc sớm một chút, sau đó cùng ca ca một chỗ an an ổn ổn sinh hoạt."
"Nguyễn Minh Hoặc vốn là tộc nhân Huyết tộc chúng ta, mặc dù sớm đã bị trục xuất ra khỏi hấp huyết quỷ. Nhưng hắn làm như vậy cũng là vì trả thù Huyết tộc, vậy tận thế này cũng nên từ Huyết tộc chúng ta kết thúc đi."
"Đừng quên ca ca, chúng ta còn phải báo thù cho phụ mẫu! Nếu như không phải vì Nguyễn Minh Hoặc, phụ mẫu cũng không cần vì cứu muội, mới hiến tế mà chết."
Nguyễn Đình Tu bị Bạch Trà Trà thuyết phục.
Muội muội nói không sai, hắn cũng muốn vì phụ mẫu báo thù.
"Muội muội, sau khi thức tỉnh liền không trở về như trước được nữa. Huyết mạch trước kia của chúng ta đều bị cha mẹ phong ấn lại nên mới có thể giống như người bình thường sinh hoạt, nhưng thực lực của chúng ta không cách nào tự mình phong ấn, chỉ có thể ngụy trang thành người bình thường, muội phải nghĩ kĩ càng."
Bạch Trà Trà trịnh trọng gật đầu: "Muội đã nghĩ thông suốt rồi ca ca."
"Đúng rồi, Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết cùng Tống Yến ba người, ca ca có thể xóa bỏ kí ức về thân phận hai chúng ta của bọn hắn."
Nguyễn Đình Tu trầm tư một chút, sau đó lắc đầu: "Vẫn là thôi vậy, ba người bọn họ tạm thời có thể tín nhiệm, ngày mai tìm bọn hắn tâm sự, xem trước ý kiến bọn họ nói thế nào."
Bạch Trà Trà tôn trọng ý kiến của ca ca nàng: "Tốt, ca ca, bắt đầu đi."
"Ân."
Con mắt Nguyễn Đình Tu bắt đầu phát sinh biến hóa, toàn bộ tròng trắng mắt đều biến thành đen tuyền.
Hắn trầm giọng nói: "Nhắm mắt lại, ngủ một giấc liền tốt."
Bạch Trà Trà nghe lời nhắm mắt lại, đoan chính ngồi ở trên ghế sa lon. Nàng có thể cảm nhận được Nguyễn Đình Tu đang đứng ở trước mặt nàng, cúi người, hô hấp ấm áp phả ra lan đến trên cổ của nàng.
Nàng không biết ca ca nàng làm gì để nàng thức tỉnh, cho nên dù cho cái cổ đang rất ngứa, nàng cũng cố chịu đựng không nhúc nhích.
Đột nhiên, nàng cảm giác chỗ cổ có một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, tiếp lấy nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Hàm răng nanh bén nhọn của Nguyễn Đình Tu vào cổ Bạch Trà Trà, trong nháy mắt Bạch Trà Trà té xỉu liền đưa tay đỡ lấy nàng.
Trái tim Bạch Trà Trà bắt đầu bơm máu, toàn thân huyết dịch gia tốc lưu động, gân xanh nhảy lên kịch liệt.
Màu đỏ tươi từ chỗ vết cắn chảy dài xuống, đối lập với làn da trắng nõn của Bạch Trà Trà, làm tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy biến đổi rõ ràng của Bạch Trà Trà. Sau lưng tóc nàng mọc dài ra.
Sắc mặt Bạch Trà Trà càng thêm tái nhợt, màu môi đỏ tươi, ngũ quan càng có thêm đặc thù của hấp huyết quỷ.
Nguyễn Đình Tu ôm Bạch Trà Trà đặt ở trên giường phòng nàng, đắp chăn kín kẽ rồi mới cẩn thận đóng cửa rời đi.
-
Buổi sáng, Bạch Trà Trà là bị khát tỉnh, nàng chép miệng một cái, đột nhiên có cái gì bỏ vào trong miệng của nàng.
Nàng theo bản năng cắn một cái, một cỗ chất lỏng ấm áp ngọt ngào chảy đến trong miệng.
Nàng vội vàng uống hai ngụm, rốt cục mới có thể mê mang mở to mắt một chút.
"Ca ca?"
Đập vào mi mắt là thân hình cao lớn thẳng tắp của Nguyễn Đình Tu, còn có gương mặt yêu nghiệt tái nhợt.
"Là ta, ăn cơm đi."
Nguyễn Đình Tu đem cánh tay gác lại sau lưng, trên cánh tay còn in vết cắn rõ ràng, đang cấp tốc khôi phục như ban đầu.
"Muội muội, ngươi đã thức tỉnh."
Bạch Trà Trà lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ lại sự tình trước khi té xỉu.
Nàng bò dậy, cảm giác thân thể cũng không có bất kỳ cái gì khó chịu.
Nàng đi chân đất, soi mình trước gương toàn thân. Thân thể giống như phát dục hơn một chút, trở nên có lồi có lõm hơn trước.
Tóc cũng thay đổi, dài hơn trước rất nhiều.
Vóc dáng tựa hồ cũng cao lớn hơn.
Rõ ràng nhất là cặp mắt màu đỏ thẫm, con ngươi đang từ từ đổi màu, chuyển sang màu đen nhánh.
Không có tròng trắng mắt, toàn bộ con mắt đều là đen tuyền, nhìn xem còn rất quỷ dị.
Bạch Trà Trà cau môi cười cười, đây mới thật sự là nàng a.
Nếu là hấp huyết quỷ, nàng cũng muốn tiếp nhận thân phận hấp huyết quỷ này.
Chấp nhận thân phận đồng thời gánh thêm trách nhiệm của thân phận này mang lại.
Chăm chú nhìn hình dạng mới của mình bây giờ, Bạch Trà Trà rất nhanh liền tiếp nhận.
Nguyễn Đình Tu tiến lên cùng với nàng đứng chung một chỗ.
Hai cặp mắt đen nhánh không có tròng trắng nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cười.
Nguyễn Đình Tu nói: "Muốn hút thời điểm, con mắt liền sẽ biến thành màu đỏ thẫm, chỉ cần ăn đồ trong không gian của muội liền có thể đem khát vọng hút đè xuống.
Lúc nãy muội vừa tỉnh, ca ca cho muốn uống của ca, về sau đại khái cũng không cần nữa.
Thân thể không có khát vọng hút máu, rất nhanh sẽ biến lại thành màu đen tuyền.
Chỉ cần không có khát vọng hút máu, liền giống như mắt người thường, chính ngươi có thể tự mình khống chế."
Nói xong, trước cái nhìn chăm chú của Bạch Trà Trà, con mắt Nguyễn Đình Tu dần dần trờ nên giống như đúc mắt nhân loại.
Bạch Trà Trà cũng học theo dáng vẻ của ca ca, đem con mắt biến thành bộ dáng bình thường.
"Ca ca, đi với ta vào không gian xem một chút đi."
"Được."
Lần này Nguyễn Đình Tu không có cự tuyệt nữa, Bạch Trà Trà lôi kéo cánh tay Nguyễn Đình Tu tiến vào không gian.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đình Tu tiến vào trong không gian, Bạch Trà Trà mang hắn đi dạo khắp nơi, sau đó nàng để ca ca tự do hoạt động.
Nàng đi đến dưới gốc cây táo, đếm xem được bao nhiêu quả. Tổng hết thảy là 60 quả.
Cây táo của nàng sau khi nâng cấp đã lên tới cấp cao nhất.
Tinh thần lực của nàng hiện tại không cần dùng tinh hạch thăng cấp nữa, cũng đã trực tiếp nhảy tới max cấp.
Có thể nói nàng hiện tại đã đạt đến trình độ một ánh mắt liền có thể người. Đây là sự thật, không hề nói khoa trương chút nào.
Nhưng những dị năng khác của nàng như hệ lực lượng cùng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hệ, những dị năng này cần có quả táo hồng để thăng cấp dị năng, không có gì thay đổi.
Quả táo hồng hiện tại cũng đã lên max cấp, giờ chỉ cần nàng dựa vào sự cố gắng cùng năng lượng trong quả táo hồng là có thể thăng cấp thành công.
Nàng một lần ăn hết sáu mươi quả táo hồng, no căng bụng. Thật sự là ăn không vô, nàng chỉ có thể đem năng lượng bên trong quả táo hấp thụ hết.
Phát hiện này là sau khi nàng thức tỉnh mới phát hiện ra.
Vừa rồi nàng đem quả táo hồng cầm trong tay, thân thể ngay lập tức tự động hấp thu năng lượng bên trong quả táo, không cần thiết phải như trước kia, phải ăn vào bụng thì mới tính.
Hấp thu xong toàn bộ năng lượng của quả táo hồng hôm nay, hệ lực lượng cùng năm hệ ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều lên tới cấp tám.
Nàng có dự cảm, rất nhanh liền có thể lên tới max cấp.
Bởi vì hiện tại quả táo cũng đã là max cấp, do đó năng lượng trong quả vô cùng giàu có, cùng trước kia không thể so sánh được, không cùng một cấp bậc.
Tốt lắm, cứ như vậy, niềm tin đánh bại Nguyễn Minh Hoặc càng nắm chắc hơn mấy phần.
Nàng thăng cấp xong, quay đầu liền thấy ca ca của nàm đang nằm dưới gốc cây táo, bên cạnh là một bàn nhỏ chứa đầy đồ ăn thức uống.
Nàng sớm đã chuẩn bị tốt đồ ăn, toàn là những món mà Nguyễn Đình Tu thích ăn, đựng trong năm cái bát nhỏ.
Có đủ loại hoa quả, còn có hoa quả sấy khô do tự nàng làm, vv…
Đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca nàng hài lòng buông lỏng bộ dáng như vậy.
Ở bên ngoài hắn là phó căn cứ đế đô, phải thường xuyên bảo trì thanh tỉnh cùng cảnh giác, còn muốn tìm nàng, còn phải báo thù cho phụ mẫu, nhất định sống rất vất vả đi.
Bạch Trà Trà có chút yêu thương ca ca nàng, bất quá cũng may nàng hiện tại đã biết tất cả mọi chuyện, cũng có thể giúp ca ca san sẻ ít việc.
Chỉ cần bọn hắn cùng nhau cố gắng, sớm ngày kết thúc tận thế, đưa mọi người trở lại sinh hoạt bình thường a.