*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Trà Trà kinh ngạc nhìn Nguyễn Đình Tu.
Ca ca của nàng vậy mà biết dây chuyền ngọc thạch của nàng đột nhiên biến mất?
"Ca ca, làm sao ca ca biết?"
Nguyễn Đình Tu không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà lại hỏi tiếp:
"Muội có phải có một cái Bí Cảnh Không Gian có núi có nước có rất nhiều đồ ăn hay không?"
Hai con mắt Bạch Trà Trà đều trừng lớn. Thanh âm không khống chế nổi cao giọng lên: "Điều này ca ca cũng biết? Làm sao ca ca biết được?"
Mặc dù bình thường nàng cũng không có đặc biệt tận lực giấu diếm chuyện nàng có không gian.
Nhưng Tống Yến bọn hắn cũng chỉ là cảm thấy cái không gian nàng có cũng chỉ như dị năng trữ vật mà thôi.
Ngoại trừ bánh nhân đậu cùng nàng, không ai biết chuyện không gian của nàng không chỉ có thể trữ vật, còn có núi có nước có rất nhiều đồ ăn.
Nhưng bây giờ, ca ca mà nàng mới vừa vặn nhận nhau hôm qua vậy mà lại biết hết tất cả!
Nguyễn Đình Tu bị biểu cảm kinh ngạc của Bạch Trà Trà chọc cười, hắn mang theo ý cười nói: "Ta không chỉ biết Bí Cảnh Không Gian của muội chỉ có như thế, ta còn biết khối dây chuyền ngọc thạch tổ truyền kia, đã cùng Bí Cảnh Không Gian triệt để dung hợp, cho nên mới biến mất, bởi vì khối kia ngọc thạch vốn chính là một bộ phận của Bí Cảnh Không Gian."
Bạch Trà Trà hỏi lại lần nữa: "Ca ca làm sao biết tất cả mọi chuyện?"
"Ca cũng không phải biết tất cả mọi chuyện, đây đều nhờ phụ mẫu trước khi hiến tế nói cho ta biết."
Nguyễn Đình Tu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, dứt khoát đem toàn bộ sự tình ngoại trừ chuyện thân thế ra, cùng Bạch Trà Trà nói rõ ràng.
"Bí Cảnh Không Gian là tổ truyền nhà chúng ta, thông qua huyết mạch chi lực truyền thừa từ gia chủ đời này qua gia chủ đời khác, phụ mẫu sau khi hiến tế, đến thế hệ này của húng ta, Bí Cảnh Không Gian sẽ tại hai huynh muội chúng ta chọn một người làm chủ.
Bí Cảnh Không Gian không ở chỗ ca, ca liền biết, nhất định là ở chỗ muội muội, bị Bí Cảnh Không Gian nhận chủ, muội chính là gia chủ nhà chúng ta, cho nên ca ca về sau đều sẽ nghe theo lời muội."
Bạch Trà Trà kinh ngạc đến ngây người: "A?"
Nàng vốn còn tưởng rằng, Bí Cảnh Không Gian là bàn tay vàng mà ông trời bù đắp riêng cho nàng vì đã để nàng xuyên thư đến đây, kết quả không phải ha.
Là thông qua huyết mạch chi lực truyền thừa xuống, là không gian tự mình lựa chọn nàng. Nguyễn Đình Tu nói xong liền nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Bạch Trà Trà, cười dặn dò: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, không nên tùy tiện nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, coi như đây là dị năng không gian trữ vật là được."
Bạch Trà Trà tỏ vẻ đã hiểu, lập tức hỏi: "Vậy ca ca, ca ca có muốn vào trong không gian xem một chút không?"
"Không cần, ca ca không xem đâu, muội cho ca ca một chút đồ ăn do không gian sản xuất đi."
Bạch Trà Trà lập tức từ trong không gian lấy ra mười mấy bình hoa quả sấy khô, còn có một số loại trái cây như nho, chuối tiêu, táo, lê, đào,vv… đều là hoa quả tươi mới hái
"Những cái này ca ca giữ lấy ăn trước, ăn hết rồi thì nói muội, bên trong không gian còn rất nhiều.
Về sau mỗi bữa cơm canh chúng ta đều cùng nhau ăn đi, như vậy ca ca mỗi ngày đều có thể ăn vào rau quả thịt thà đều mới mẻ, tươi sống."
Nguyễn Đình Tu cưng chiều gật đầu: "Được, vậy thì tốt quá."
Bạch Trà Trà lại nói: "Bên trong không gian có một cái cây thần kì, muội không biết nó tên là gì nên gọi nó là cây táo, phía trên cây táo mọc ra rất nhiều quả táo hồng, ca ca cũng cùng muội ăn quả táo hồng này đi."
Nói xong, nàng trước lấy ra sáu quả táo hồng ra cho ca ca, đặt trước mặt Nguyễn Đình Tu, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn, trong mắt như lộ vẻ "Muội rất giỏi, muội rất lợi hại đó, ca ca mau khen muội đi".
Nguyễn Đình Tu bị dáng vẻ của nàng chọc cười, lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng. Sau đó hắn lại quay sang nhìn mấy quả táo hồng quan sát kĩ càng.
Kinh ngạc nói: "Đây là quả táo hồng mà muội nói đây sao?"
Bạch Trà Trà gật đầu: "Đúng rồi đó ca, sau khi cùng dây chuyền ngọc thạch dung hợp, nó có chút khác biệt, biến thàn dáng vẻ như hiện tại."
Đây cũng là nàng quan sát mà biết được a.
Nguyễn Đình Tu đem sáu quả táo hồng nhét lại vào tay Bạch Trà Trà: "Mau thu hồi lại đi, ca ca dùng hay không cũng không có tác dụng gì quá lớn, chỉ có chủ nhân không gian ăn vào mới có thể đạt được chỗ tốt, có thêm dị năng.
Phụ mẫu lúc hiến tế đồ vật bàn giao lại cũng không nhiều.
Ca ca chỉ biết là, không gian chủ nhân ăn quả táo hồng này có thể tăng lên dị năng thực lực, những người khác ăn vào cùng lắm cũng chỉ có thể cường thân kiện thể, hoặc là chữa thương.
Mặc dù ca ca cũng không biết rõ ngọn ngành là như nào, nhưng muội cứ giữ lại mà dùng, muội càng lợi hại, thực lực càng mạnh, càng có thể bảo vệ bản thân tốt hơn."
Bạch Trà Trà đành phải đem mấy quả táo thu vào: "Vậy ca ca, dị năng của ca ca là gì?"
"Ta là dị năng ám hệ."
Nguyễn Đình Tu bắt đầu phóng thích dị nang, toàn bộ thân thể bị bao trùm trong hắc vụ, rất nhanh liền đem toàn bộ thư phòng bao phủ trong đó. "Đây chính là dị năng của ca ca."
Bên trong hắc vụ, Nguyễn Đình Tu đột nhiên khẽ hừ một tiếng, một đôi con ngươi màu đen đột nhiên hướng ra phía ngoài khuếch tán đến toàn bộ con mắt.
Khứu giác của hắn càng thêm linh mẫn, bên trong không gian tất cả đều là hương thơm vị ngọt.
Rất muốn cắn một cái......
Thơm quá......
Từ khi gặp được muội muội, số lần thức tỉnh càng ngày càng nhiều.
Trong bóng tối, hắn thu hồi móng tay sắc bén, chuẩn xác mò tới một quả táo trên bàn, hé miệng, răng nanh sắc nhọn một ngụm đem quả táo nuốt xuống.
Hắc vụ rất nhanh biến mất không thấy gì.
Bạch Trà Trà ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn trên người Nguyễn Đình Tu nhìn tới nhìn lui, nhưng cái gì cũng không có nhìn ra.
Dáng dấp giống như là yêu nghiệt như vậy, ánh mắt nhìn nàng cưng chiều cực kỳ.
Gân xanh uốn lượn nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn thon dài kia.
Quả táo trong tay bị bàn tay kia nắm lấy giống như là tác phẩm nghệ thuật vậy, đồng dạng tinh xảo.
Nhưng vừa rồi lúc hắc vụ tràn ngập trong nháy mắt, nàng rõ ràng cảm nhận được một cỗ năng lượng ba động rất cường đại rất nguy hiểm.
Thậm chí......
Trong bản đồ năng lượng hiển thị chấm xanh biểu thị cho ca ca nàng, chấm xanh điên cuồng lấp lóe, nửa đường còn lóe lên một cái hồng quang.
Nếu không phải nàng sợ bị người nghe lén, cho nên một mực luôn dùng bản đồ năng lượng thăm dò cảnh vật chung quanh, nàng sẽ không nhất định phát hiện ra.
Mặc dù chỉ lóe lên một cái hồng quang, nhưng nàng xác định mình tuyệt đối không có nhìn lầm!
Âm thanh thanh nhuận từ tính vang lên: "Muội muội đang nhìn cái gì?"
Bạch Trà Trà thu lại tầm mắt, mím mím môi, ngượng ngùng cười nói: "Ca ca, huynh thật là xinh đẹp, đúng rồi, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi?"
Nguyễn Đình Tu hai ba ngụm ăn hết quả táo trong tay, tiện tay đem hột ném vào trong thùng rác, đứng lên nói: "Được."
Hai người một lần nữa đi ra ngoài.
Nguyễn Đình Tu mang nàng đi chính là phía đông nhất đế đô căn cứ.
Cũng là Thất Thải tiểu trấn.
Khu vực đảo thảo nguyên rừng rậm, khu diện tích phi thường lớn, Thất Thải tiểu trấn cũng chỉ là chiếm một phần mười.
Trên đường, có thể nhìn thấy rất nhiều người sống sót tại đây xây dựng tường vây.
"Mỗi ngày đều có người còn sống may mắn được đội tìm kiếm cứu nạn cứu người trở về, gia nhập đế đô căn cứ, cũng có rất nhiều căn cứ cỡ nhỏ hoặc là người sống sót rải rác tới nhờ vả, cho nên diện tích căn cứ một mực khuếch trương ra bên ngoài."
Nguyễn Đình Tu thấy Bạch Trà Trà hai mắt nhìn tới nơi nào, liền sẽ lập tức giải thích nơi đó thêm hai câu.
"Chào Nguyễn đội trưởng."
"Ân… Chào ngươi."
"Nguyễn đội trưởng lúc nào ra ngoài đánh dã vậy, có thể mang theo đội Ác Lang chúng ta hay không?"
"Lần sau ra ngoài đánh dã sẽ thông tri các ngươi."
"Nguyễn đội trưởng, đây là bạn gái ngài hả?"
"Đây là muội muội ruột của ta."
Cùng nhau đi tới, dạng này đối thoại còn có rất nhiều, Nguyễn Đình Tu tại đế đô căn cứ thanh danh rất lớn, nhân duyên cũng rất tốt.
Đụng phải người quen liền sẽ có người chủ động tiến lên chào hỏi.
Nguyễn Đình Tu rất có kiên nhẫn trả lời từng cái một.
Bạch Trà Trà còn chứng kiến một số tiểu cô nương vụng trộm trốn ở đằng sau công trình kiến trúc nhìn lén ca ca của nàng, ánh mắt đầy vẻ ái mộ.
Nàng chế nhạo nói: "Ca ca, ngươi có thích cô nương nào không a, ngươi ở bên trong căn cứ rất được hoan nghênh nha."
Nguyễn Đình Tu vỗ nhẹ nhẹ cái đầu nhỏ của Bạch Trà Trà, bất đắc dĩ nói: "Không có cô nương nào hết."
Hắn khẽ nâng cằm, ra hiệu Bạch Trà Trà nhìn phía trước: "Chính là ở kia, đến rồi."