*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giám định DNA sớm nhất cũng phải sáu giờ tối mới có kết quả.
Mọi người cũng không có đi đâu, một mực ở sảnh lớn chờ đợi kết quả.
Khu biệt thự.
Một vị lão nhân uy nghiêm đang đứng nghiêm tại cửa ra vào, ánh mắt mong mỏi chờ đợi.
Hắn chờ a! Chờ a!
Người ra vào khu biệt thự đều cung kính chào hỏi hắn, nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy người hắn muốn thấy nhất.
Lão nhân vẫy tay, một nam nhân mặc quân trang ở sau lưng hắn tiến lên: "Tư lệnh?"
Tống Yến một đoàn người vừa mới tiến vào căn cứ, Tống Vân Thiên liền nhận được tin tức.
Vốn cho rằng Nguyễn Đình Tu sẽ dẫn bọn hắn đến khu biệt thự để nghỉ ngơi, nhưng đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy người.
Hắn không khỏi quay sang hỏi phó quan bên cạnh mình: "Đi điều tra xem bọn hắn người đang ở đâu?"
"Tuân lệnh."
Triệu Quát hiệu suất làm việc vô cùng cao, rất nhanh liền quay trở về.
"báo cáo tư lệnh, tất cả mọi người đang ở viện nghiên cứu."
Tống Vân Thiên nghi hoặc: "Bọn hắn đi viện nghiên cứu để làm gì?"
Triệu Quát nói: "Nguyễn thiếu gia đang làm giám định DNA với một vị tiểu thư nào đó."
Tống Vân Thiên bừng tỉnh, khó trách a......
Nói đến tiểu nha đầu Nguyễn gia, lúc còn chưa bị mất tích thì hắn còn đã từng ôm qua nha.
Hắn lập tức nói: "Đi, đi đến viện nghiên cứu."
Từ giờ cho đến sáu giờ tối còn rất dài, chờ xong hết đoán chừng cũng phải tám giờ tối.
Nguyễn Đình Tu sốt ruột muốn cùng muội muội nhận nhau, mỗi phút mỗi giây trôi qua, hắn đều cảm thấy như bị dày vò.
Ngược lại Bạch Trà Trà tâm trạng rất thoải mái.
Tống Yến sợ nàng khẩn trương, còn đang dự định mang nàng ra ngoài đi giải sầu một chút, kết quả phát hiện là hắn nghĩ nhiều rồi.
Bạch Trà Trà nhu thuận ngồi trên ghế, vừa ăn đồ ăn vặt bên cạnh vừa nói với bọn họ: "Nào nào nào, đánh bài đi."
Nói xong liền lấy ra hai bộ bài poker.
Mây Dịch cùng Bạch Lộ hưởng ứng Bạch Trà Trà hiệu triệu, lập tức ngồi vây quanh người nàng. Tống Yến bất đắc dĩ cũng ngồi xuống theo.
Nhạc Chính Vũ tiến lên nhắc nhở: "Ở đây không được lớn tiếng ồn ào."
Bốn người gật gật đầu.
Nghĩ nghĩ một hồi, bốn người chạy tới ngoài cửa viện nghiên cứu.
Tống Yến từ trong không gian lấy ra cái bàn đặt trên mặt đất.
Bốn người lúc này mới an tâm lấy bài ra chơi.
Nguyễn Đình Tu nhìn thấy bọn họ liền ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới muội muội của hắn lại có tâm thái tốt như vậy.
Hắn cưng chiều cười cười nhìn nàng.
Cảm thấy tính cách muội muội hắn dạng này cũng rất tốt.
Lập tức cũng xách ghế ra ngồi xuống, hắn ngồi giữa Bạch Trà Trà và Tống Yến, xem bọn hắn đánh bài.
Nam Cung Dạ đã sớm ngồi xuống bên cạnh Mây Dịch, hai người nhỏ giọng thì thầm nói cái gì đó.
Thất Dạ Tuyết cũng chuyển ghế, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lộ.
Nhạc Chính Vũ quét mắt một vòng, cuối cùng ngồi xuống một bên khác của Mây Dịch.
Lúc Tống Vân Thiên mang theo Triệu Quát tới, liền thấy trên một bàn vuông vây quanh tám người, khí thế ngất trời đang đánh bài.
Người hắn muốn tìm, toàn bộ đều ở đây, đầy đủ hết.
Chỗ ngồi của Bạch Trà Trà vừa vặn đối mặt với Tống Vân Thiên.
Nàng ngước mắt nhìn lên, ánh mắt dừng lại.
Tống Yến cùng Nguyễn Đình Tu cũng thuận theo tầm mắt của nàng nhìn lại.
"Gia gia?"
Tống Yến lập tức đứng lên.
"Tống gia gia."
Nguyễn Đình Tu cũng đứng lên.
Những người khác toàn bộ cũng đều lên đứng theo.
Tống Vân Thiên hừ lạnh một tiếng: "Ta tại biệt thự bên kia đợi nửa ngày trời, kết quả các ngươi lại chạy đến cổng viện nghiên cứu đánh bài." Nguyễn Đình Tu cười nói: "Đây không phải là đang làm giám định DNA sao? Chuyện trọng đại nên làm trước."
Tống Vân Thiên sắc mặt hòa hoãn, hắn dĩ nhiên không phải tức giận thật sự.
Hắn là đang cố ý giả bộ như không thấy Tống Yến, liếc nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào Bạch Trà Trà trước mặt.
"Giống, quá giống rồi! Tiểu cô nương này chính là muội muội của ngươi đi?"
Nguyễn Đình Tu gật đầu: "Đúng vậy, rất nhanh liền có kết quả."
Tống Vân Thiên sắc mặt càng thêm hòa hoãn mấy phần: "Tìm được là tốt, tìm được là tốt rồi."
"Gia gia."
Tống Yến hốc mắt ửng đỏ, nhìn gia gia thân thể tráng kiệt đang đứng trước mặt, nghĩ đến mình kém chút đã để hắn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những năm này mình luôn chống đối gia gia, tình cảm đột nhiên có chút thu lại không được.
Tống Vân Thiên lúc này mới ra vẻ ghét bỏ nhìn Tống Yến một chút: "Tốt, trở về liền tốt, hảo hảo còn sống là được rồi. Các ngươi ở chỗ này chờ kết quả đi, ta cho người chuẩn bị cơm tối, có kết quả rồi thì qua chỗ ta ăn cơm, có lời gì thì đến lúc đó lại nói."
Tống Vân Thiên tham gia quân ngũ nhiều năm, bộ dáng nghiêm túc đã quen, bảo hắn làm ra biểu cảm hòa ái dễ gần, hắn thật sự làm không được.
Tống Vân Thiên gặp bọn họ một lúc, rất nhanh liền dẫn Triệu Quát rời đi.
Nam Cung Dạ lại cùng những người khác giới thiệu sơ lược một chút về cuộc đời Tống Vân Thiên, tất cả mọi người đều sùng bái kính nể không thôi.
Thoắt một cái, đã đến sáu giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, màn đêm buông xuống thời điểm kết quả rốt cục cũng ra.
Xác nhận Bạch Trà Trà cùng Nguyễn Đình Tu là quan hệ huynh muội ruột thịt!
Nguyễn Đình Tu nhìn chăm chú vẻ mặt bình tĩnh của nữ hài, cẩn thận kêu một tiếng: "Muội muội."
Bạch Trà Trà đột nhiên nở một nụ cười thật tươi: "Ân, ta đây, ca ca."
Mây Dịch so với Bạch Trà Trà cùng Nguyễn Đình Tu còn kích động hơn, hắn hô to một tiếng "Hay", sau đó dẫn đầu vỗ tay. Nhìn vào còn tưởng là có ai đó tỏ tình thành công rồi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Trà Trà, rốt cục xuất hiện một vết rách.
Mây Dịch kích động cái quỷ gì thế......
Huynh muội họ rốt cục cũng nhận nhau.
Nguyễn Đình Tu dẫn mọi người đi chỗ ở của Tống Vân Thiên. Cũng ở trong khu biệt thự, ở ngay sát vách nhà hắn.
Tống Vân Thiên đã ngồi tại chủ vị chờ sẵn. Trước mặt là một bàn tròn kiểu Trung Quốc. Mọi người theo thứ tự ngồi vào trong bàn.
Trên mặt bàn có dị năng giả Mộc hệ làm ra rau xanh tươi mới, hoa quả tươi, còn có biến dị thịt gà cùng thịt heo,vv…
Tống Vân Thiên nói vài câu chúc phúc, mọi người cùng nhau nâng chén, cạn ly nhập tiệc.
Nguyên bản đồ uống chính là nước lọc, Tống Yến từ trong không gian lấy ra hai bình rượu đế.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, chúng ta uống chút rượu để chúc mừng một chút."
Rượu tại tận thế chính là đồ tốt có hạn, có tiền chưa chắc có được.
Tống Yến mới cầm ra hai bình, không khí mọi người lập tức liền sôi nổi hơn hẳn.
Nữ hài tử uống chính là rượu trái cây, nồng độ thấp.
Nam nhân uống chính là rượu đế.
Tống Vân Thiên không dám uống say, dù sao toàn bộ căn cứ đều cần hắn quản, mỗi thời mỗi khắc hắn phải bảo trì tuyệt đối thanh tỉnh, phòng hờ có chuyện gì đột xuất xảy ra vẫn có thể kịp thời xử lý được.
Chỉ nếm thử mùi rượu, hắn liền để Triệu Quát đổi ly rượu của hắn thành ly nước lọc.
Hành động nhỏ của hắn thật ra mọi người đều phát hiện, nhưng không ai nói gì, giả bộ không nhìn thấy gì hết, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tàn tiệc.
Tống Yến cùng Mây Dịch ở lại.
Bạch Trà Trà cùng Bạch Lộ đi theo Nguyễn Đình Tu sang biệt thự sát vách.
Nam Cung Dạ ba người thì trở về trụ sở tiểu đội bọn hắn.
Nguyễn Đình Tu kỳ thật đã thật lâu chưa từng trở về căn nhà này.
Sau khi sống lại, hắn vẫn luôn ở trong biệt thự tiểu đội bọn hắn, cùng đội viên ở cùng một chỗ.
Ở kiếp trước, hắn cùng phụ mẫu liền ở lại đây, về sau Bạch Nhã Ý cũng từng ở nơi này.
Hắn đối căn biệt thự này tình cảm rất phức tạp.
Nơi này có hồi ức đẹp của hắn cùng phụ mẫu tại tận thế, cũng có hồi ức về Bạch Nhã Ý tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy vị trí của muội muội hắn, thậm chí một nhà bọn hắn, thống khổ ký ức đều có cả.
Trước hết để cho muội muội ở đây hai ngày, làm quen một chút hoàn cảnh cha mẹ khi còn sống, hắn sẽ đem một ít chuyện kiếp trước nói cho muội muội nghe, để muội muội tự mình lựa chọn.
Đương nhiên, khẳng định không thể để nàng ngủ tại gian phòng mà kiếp trước Bạch Nhã Ý đã từng ở qua.
Hiện tại gian phòng nào cũng bị hắn đổi thành phòng tạp hóa.
Bạch Trà Trà ban đêm uống một chút rượu trái cây nên giờ có chút hơi say rượu.
Thu xếp xong chỗ ở cho Bạch Lộ, nàng cũng trở về căn phòng mà Nguyễn Đình Tu đã an bài cho nàng, ngay sát vách gian phòng Bạch Lộ.
Khóa trái cửa, nàng liền ôm bánh nhân đậu tiến vào không gian.
Trước nghỉ ngơi một chút để tỉnh rượu, sau đó lại bắt đầu huấn luyện.
Có chuyện gì, ngày mai tỉnh lại rồi hẳn nói.