Kỷ nguyên hậu mạt thế năm , tháng xx, ngày xx. Tại sở nghiên cứu biến dị thể lớn nhất Đông Á quốc đảo, các thí nghiệm mang số hiệu XX ra đời. Các giáo sư nhìn chăm chú vào khung báo hiệu, các ngọn đèn xanh lần lượt chuyển sang màu đỏ, kèm theo đó là thông báo: 'Sinh vật đã tử vong'.
Khi các giáo sư còn đang lâm vào thất vọng, giọng nói của một thanh niên vang lên, nếu nghe kỹ có thể phát hiện được người này đang đè nén phấn khích: "Thành công! Vẫn còn một thí nghiệm thể sống sót."
Các giáo sư đồng loạt chuyển mắt, trong một trăm khoang thí nghiệm, có một cái vẫn đang chớp nháy ánh sáng màu xanh đỏ. Bọn họ bắt đầu luống cuống, không ngừng huy động nhân viên sở nghiên cứu.
"Nhanh lên, chuẩn bị dịch dinh dưỡng."
"Mau cung cấp ống thở."
"Chuyển sinh vật thí nghiệm đến phòng nghiên cứu đặc biệt."
Phòng nghiên cứu trong phút chốc náo loạn, chỉ có thanh niên vừa rồi kích động hô lên vẫn đứng tại chỗ. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều thủy chung đặt trên khoang thí nghiệm có ánh đèn còn đang chớp nháy kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
...
Ưm, thực khó chịu, cả người đều khó chịu!
Đây là suy nghĩ đầu tiên từ khi cậu có ý thức.
Sinh vật có kích thước chỉ bằng đứa trẻ sơ sinh, cả người đều ngâm trong một thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, chứa trong một lớp kính đặc chế có hình trụ, trên mũi sinh vật gắn một ống thở oxy. Hình dáng giống con người, nhưng móng trên tứ chi lại sắc bén trong suốt như pha lê. Đôi tai dài nhọn, một chiếc đuôi nhỏ kéo dài từ sống lưng đến đầu gối, nhọn dần về phần chóp. Làn da mỏng manh tái nhợt đến mức có thể thấy được những mạch máu màu xanh tím dưới da.
Các giáo sư nhìn sinh vật bên trong ống trụ mà tâm tình kích động, vô cùng kích động! Trong đó còn xen lẫn điên cuồng.
Bọn hắn thành công rồi! Bọn hắn đã kết hợp được gen của các sinh vật biến dị với gen của con người để tạo ra một sinh mệnh mới, một giống loài mới vượt lên trên tất cả, lần này thực sự thành công rồi!
Sau khi thấy được sinh vật đã ổn định nhịp thở, các giáo sư từ trạng thái vui mừng điên cuồng dần bình tĩnh trở lại, bọn họ liếc nhìn nhau sau đó thực ăn ý mà mỗi người cầm lên một tập tài liệu. Bọn họ muốn họp bàn rồi nhanh chóng báo cho chính phủ biết bọn họ đã thành công. Các giáo sư người này nối bước người kia rời đi, đến khi trong phòng chỉ còn lại một người thanh niên.
Thanh niên mặc trên người một cái áo trắng, bên trên đeo huy hiệu của nghiên cứu viên, mái tóc hơi dài rũ xuống che đi đôi mắt âm trầm. Người này không ai khác chính là thanh niên ngày hôm đó lên tiếng nhắc nhở các giáo sư, đồng thời cũng là nghiên cứu viên phụ trách chăm sóc thí nghiệm thể thành công duy nhất của sở nghiên cứu.
Sau khi đám giáo sư rời đi thì anh mới đặt tầm mắt lên sinh vật trong ống trụ, trong mắt anh từ bình tĩnh chuyển thành kinh ngạc xen lẫn vui mừng, rồi dần trở thành thành ấm áp.
Đứa trẻ này, là anh ta tạo ra! Là người thân của anh, chảy trong người dòng máu của anh!
Nhìn vào thành quả nghiên cứu, người khác đều nghĩ mọi công lao đều là từ những giáo sư đó, nhưng chỉ người trong cuộc biết, thí nghiệm này có thể hoàn thành, tất cả đều nhờ một nghiên cứu viên tên là Từ. Sẽ có người nói sự thật ra sao? Đùa à? Nếu nói sự thật chẳng lẽ đám giáo sư đó thừa nhận mình còn không bằng một nghiên cứu viên mới ra trường? Nên mọi công lao cứ thế đều đặt lên người đám giáo sư ở sở nghiên cứu, còn một người tên Từ chỉ là một nghiên cứu viên mới đến đây, chỉ vậy thôi.
Dù vậy thanh niên cũng không quan tâm, anh từ nhỏ không có cha mẹ, không có người thân, không có họ, tên anh chỉ có một chữ: Từ. Vậy nên khi sinh vật này chào đời anh quả thực rất vui vẻ, vì kể từ bây giờ anh đã có người thân của mình. Tay thanh niên đặt lên lớp kính, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn chạm vào sinh vật bên trong. Cách một lớp kính, ngón tay anh nhẹ nhàng phác họa hình dáng của sinh vật, khóe môi chậm rãi câu lên.
Đôi mắt nhỏ nhắn của sinh vật mở ra, con ngươi tiếp xúc với chất lỏng khiến cậu khó chịu híp mắt. Đám người ồn ào lúc nãy đều đi rồi nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy có một tầm mắt đang chăm chú nhìn mình. Cố gắng nâng lên mí mắt có chút nặng nề, đôi con ngươi màu ngọc bích nổi bật trong thứ chất lỏng đỏ nhạt, xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn gương mặt của người đối diện.
Trước mặt là một thanh niên có gương mặt tuấn tú, làn da tái nhợt quỷ dị, nhìn qua rất yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng. Nhưng đôi mắt của anh khiến cậu không cách nào xem nhẹ được, bản năng mách bảo cậu người này rất nguy hiểm.
Bàn tay nhỏ bé từ từ vươn ra, động tác vô cùng cứng nhắc nhưng lúc này cũng không thể khiến anh bận tâm. Thanh niên mở to mắt kinh ngạc, anh nhìn thấy cái gì? Sinh vật nhỏ bé bên trong ống trụ chậm chạp vươn tay, cách một lớp kính áp bàn tay non nớt lên tay anh. Đôi mắt màu ngọc bích nhìn chằm chằm khiến tâm anh không ngừng rung động, con ngươi của đứa trẻ giống như đá quý, trong suốt thanh khiết, lấp lánh xinh đẹp, như thể tất cả những gì đẹp nhất trên đời này đều tụ hội trong đó.
Một dòng nước ấm áp chảy trong lòng, biểu tình của anh từ kinh ngạc chuyển sang dịu dàng. Anh lúc này cảm nhận được hạnh phúc, niềm hạnh phúc đầu tiên trong đời.
Cảm xúc của thanh niên khiến đứa trẻ khó hiểu, nhưng bởi vì không biết làm như thế nào nên trên mặt cậu một chút biến hóa cũng không có. Cậu thắc mắc, người này hình như bởi vì động tác của cậu mà thực vui vẻ? Nhưng mà vui vẻ là cái gì nhỉ? Làm sao cậu biết người này là đang rất vui vẻ?
A, thực đau đầu! Không biết, vậy không cần nghĩ nữa. Cơ thể vẫn còn rất yêu ớt, chỉ vừa hoạt động một chút đã khiến cậu mất hết sức lực. Đứa trẻ mệt mỏi khép mi mắt lại, bàn tay đang đặt trên lớp kính cũng thu về co ở trước ngực, cơ thể duy trì hình dáng giống như trẻ sơ sinh trong bụng mẹ.
Cho đến khi sinh vật ngủ sâu, thanh niên mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, biểu tình lạnh nhạt tiếp tục công việc của mình. Khi đám giáo sư cùng với người của chính phủ thương lượng xong rồi trở về phòng thí nghiệm thì anh đã rời khỏi.
Thanh niên nằm trên giường nhìn chằm chằm vào tay mình, như có gì đó vô cùng đặc biệt thu hút tầm mắt của anh. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của đứa trẻ kia cùng với đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp. Trên môi anh nở một nụ cười, khí thế trên người đều trở nên nhu hòa hơn, nhẹ nhàng mà tiến vào giấc ngủ.