Vậy là thời gian Kiều Cảnh An đi học ở trường cũng đã trôi qua được một tuần và giờ là đến hai ngày nghỉ, vì thế Kiều nhị thiếu gia cảm thấy cuối tuần thật là một ngày kì diệu. Cậu cho rằng, phát minh vĩ đại nhất trên cái thế giới này có lẽ chính là ngày cuối tuần.
Vốn trước kia cảm thấy thế giới này hơi có vẻ táo bạo, nhưng hiện tại cậu đã dần dần hiểu được những cái hay của nó, ít nhất kiếp trước của mình cũng không có nhiều ngày lễ để có thể cho người ta nghỉ ngơi như thế này.
Kiều Cảnh An tắm rửa xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, ôm một con McDull(nhà Sâm ca bi giờ tràn ngập McDull =.,=) xem TV. Trên TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, cậu mở to hai mắt, không thể tin nhìn một vị nữ tử ở hậu cung lén lút cùng thái y tại trong một góc vắng vẻ nào đó gặp mặt.
Kiều Sâm không vui nhíu mày, nữ diễn viên này bộ dáng chẳng có gì xuất sắc, tiểu tử này sao phải lộ vẻ kinh diễm như vậy? Anh bắt bẻ nhìn soi mói vào màn hình, chi phí đầu tư không đủ hùng hậu, tạo hình nhân vật không đủ đẹp, ngay cả diễn xuất của diễn viên cũng chỉ tạm chấp nhận được, có chỗ nào đáng làm cho thằng bé này lộ ra loại vẻ mặt đó? Chẳng lẽ mất trí nhớ xong, trình độ thẩm mỹ đối với phụ nữ cũng nhanh chóng giảm xuống gấp mấy lần?
Lúc thấy hoàng đế xuất hiện, cái cằm Kiều Cảnh An đã muốn rớt xuống đất, thì ra trong suy nghĩ của những người ở đây, hoàng đế đều mặc trang phục khó coi như vậy?
Kiều Sâm săm soi nam diễn viên không tính là tuấn tú kia, cau mày: “Tiểu An, ngày hôm nay biểu cảm của em thực quá phong phú.”
Kiều Cảnh An vừa nghe, lập tức thu lại biểu tình kinh ngạc của mình, vội ho một tiếng rồi mới giải thích: “Em chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu, làm bệ hạ cửu ngũ chí tôn có thể nào lại mặc trang phục đơn giản như thế. Còn có, thái y làm sao có thể tùy tiện cùng nữ tử chốn hậu cung nói chuyện riêng với nhau, đây là phim thần thoại sao?”
Kiều Sâm hí mắt: “Em chỉ là hiếu kỳ về điều này?” Anh nhíu mày: “Anh có thể chắc chắn nói cho em biết, đây không phải là phim thần thoại, nhưng lại có nhiều kỳ tích hơn cả chuyện thần thoại.”
“Thực vậy sao?” Hiểu ra là mình lầm, Kiều Cảnh An lập tức ‘cải tà quy chính’: “Ca ca, anh có phiền chỉ giáo cho em một chút được không?”
“Không phiền, anh cảm thấy nghiên cứu những thứ này cũng rất hay.” Kiều Sâm tán dương vỗ vỗ vai thiếu niên: “Phải biết rằng, biên kịch bây giờ… balabala” Từ biên tập phim giảng đến công việc của đoàn phim, từ công việc của đoàn làm phim giảng đến quy tắc ngầm, cuối cùng rốt cục giảng đến hòa bình thế giới cùng sự vận động của vũ trụ.
Kiều Sâm uống một ngụm trà, tuy anh cũng không hay uống trà, nhưng xét thấy trong nhà có thêm một người nào đó cứ nhìn thấy cà phê lại nói là thuốc Đông y, anh cũng muốn thử bỏ cái sở thích uống cà phê để nâng cao tinh thần, đỡ bị người nào đó vẻ mặt lo lắng hỏi anh có phải là thân thể xảy ra vấn đề gì hay không.
“Thì ra là như vậy.” Dường như hứng thú của Kiều Cảnh An đối với bộ phim cổ trang này trong chốc lát đã biến mất hầu như không còn dấu vết, tay ôm McDull cũng bất giác chặt hơn, vốn nguyên là một con heo bông béo ú rất nhanh đã lõm xuống một vết.
Kiều Sâm không hiểu ra sao lại thấy Kiều Cảnh An đột nhiên mặt mũi tràn đầy thâm trầm từ trên ghế salon đứng lên, chậm rì rì đi ra cửa. Anh nghi hoặc nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh kia. Mình vừa nói cái gì mà khiến cho một thiếu niên mất hết chí khí như vậy?
Kiều Cảnh An ra cửa liền gặp quản gia đại thúc vẻ mặt nghiêm cẩn. Cậu nhẹ gật đầu với quản gia, mới mệt mỏi trở về gian phòng của mình.
Quản gia vẻ mặt khó hiểu nhìn theo Kiều nhị thiếu gia bộ dáng giống như vừa bị đánh. Chẳng lẽ… đại thiếu gia đã làm ra chuyện gì quá đáng với nhị thiếu gia? Vì vậy quản gia hé mắt, đại thiếu gia cũng thật là… tuy việc làm của nhị thiếu gia trước kia đúng là làm cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng người ta hiện tại đã mất trí nhớ rồi, đại thiếu gia không thể rộng lượng một chút sao? Sao lại đi so đo cùng một đứa trẻ như vậy?
Vì vậy, ở chỗ mà Kiều Sâm không biết đến, người hầu trong nhà anh đã truyền tai nhau rút ra một định luật: cứ thấy nhị thiếu gia bị ủy khuất, thì chắc chắn là lỗi của đại thiếu gia.
Kiều Sâm đi theo ra cửa, nhìn thấy quản gia hai mắt sáng quắc nhìn mình, dừng bước lại: “Vương quản gia, bác có việc gì sao?”
Vương quản gia cung kính trả lời: “Đại thiếu gia, tôi không có chuyện gì, có chuyện là nhị thiếu gia.”
Kiều Sâm ánh mắt lóe lóe, là ảo giác của anh sao, anh như thế nào cảm thấy vừa rồi quản gia nói những lời này thì cứ như đang mang theo một chút trách cứ vậy?
Liếc nhìn quản gia, Kiều Sâm thở dài: “Chẳng biết tiểu tử kia bị làm sao, đang xem TV thì không nói không rằng đột nhiên bỏ đi.” Nói đến đây, Kiều Sâm biến sắc, Kiều Cảnh An thích xem [ Hớn Hở cùng Sói Xám ] anh còn có thể mua thú bông giống trong phim về cho cậu, nếu là Kiều Cảnh An thích mấy nhân vật trong bộ phim truyền hình kia thì làm sao bây giờ? Anh cũng phải đi mua?
Không đúng! Kiều Sâm nhíu mày, anh như thế nào cảm giác cái tư duy này của mình có chỗ nào không đúng, chính là đến tột cùng không đúng ở chỗ nào?
Quản gia thấy Kiều Sâm vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thì không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng ở một bên tận lực giảm xuống cảm giác sự hiện hữu của mình (muốn trở thành người vô hình), cho đến khi trong phòng Kiều Cảnh An vang lên một tiếng “Choang”.
“Tiểu An !” Kiều Sâm bước nhanh tới, đẩy cửa phòng Kiều Cảnh An ra, mới phát hiện trong phòng Kiều Cảnh An không mở đèn, ánh sáng tối tăm, những mảnh vụn của chiếc bình hoa thủy tinh rơi vãi trên mặt đất phản xạ lại từng tia hàn quang.
Kiều Sâm sờ lên công tắc đèn, nhưng không ấn nút, anh nhìn thiếu niên đứng trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Tiểu An, làm sao vậy?”
Anh chứng kiến thiếu niên quay đầu, nhưng bởi vì trong phòng hiện tại quá tối, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ biểu tình trên mặt thiếu niên, chỉ cảm thấy một vẻ đờ đẫn, kỳ quái nói không nên lời.
“Không có gì, chỉ là em không cẩn thận đánh vỡ bình hoa thôi.” Kiều Cảnh An đến gần Kiều Sâm, mở to hai mắt nhìn Kiều Sâm: “Ca, sao anh không mở đèn?”
Kiều Sâm bật đèn lên, chứng kiến nụ cười ôn hòa trên mặt thiếu niên, đột nhiên cảm thấy những lo lắng vừa rồi của mình xem như uổng phí, kéo Kiều Cảnh An tới ngồi trên giường, mắt nhìn bình hoa trên mặt đất: “Sao lại không cẩn thận như vậy, tối thế này em làm cái gì mà lại không mở đèn?”
Kiều Cảnh An nhìn bình thủy tinh vỡ nát trên mặt đất: “Em đã từng có một đôi bình bạch ngọc, tinh xảo đến cực điểm…” Mới nói hai câu, Kiều Cảnh An ý thức được chính mình nói lỡ, liền không nói tiếp nữa, chỉ nhìn liếc qua đống mảnh vụn kia mà xuất thần.
Một bàn tay ấm áp vuốt vuốt đầu của cậu: “Được rồi, anh đâu có bắt em đền, thời gian không còn sớm, nên ngủ đi.”
Đắp kín chăn Cho Kiều Cảnh An, Kiều Sâm xoay người tắt chiếc đèn nơi đầu giường, sau đó đứng lên nói: “Ngủ ngon.”
“Vâng, ngủ ngon…” Kiều Cảnh An từ từ rúc vào tấm chăn mềm, nhìn lên sắc mặt ôn hòa của huynh trưởng, nhắm mắt lại. Người này kỳ thật rất tốt.
Kiều Sâm ra cửa sau mới hỏi Vương quản gia vẫn đang đứng ở bên ngoài: “Tiểu An ra là có bình hoa bạch ngọc gì đó sao?”
Vương quản gia vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Sâm: “Thiếu gia, cậu suy nghĩ nhiều rồi, bình hoa trong nhà nhị thiếu gia đều là nhân thể nghệ thuật (kiểu tạo hình uốn éo =.,=), không có cái nào là bạch ngọc cả, mấy thứ đó không phù hợp với phong cách thẩm mỹ trước kia của nhị thiếu gia.”
Kiều Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa căn phòng vừa đóng, lắc đầu nói: “Cái này không chỉ là mất trí nhớ, mà còn có chứng ảo tưởng, ngày mai cuối tuần tôi dẫn thằng bé đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Vương quản gia vội ho một tiếng, đại thiếu gia, cậu đã quên đối với cậu mà nói, thì không có cái gì gọi là cuối tuần.
Kiều Sâm phất phất tay: “Vương quản gia, bác cũng đi nghỉ ngơi đi, không còn sớm.” Nói rồi, cũng trở về phòng của mình.
Quản gia nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, lập tức có chút bận tâm, có nên đề nghị đại thiếu gia ngày mai mang nhị thiếu gia đi bệnh viện thì… thuận tiện cũng đi kiểm tra chính mình luôn một thể, dù sao đại thiếu gia gần đây cũng rất không bình thường.
Đối với một người thường xuyên tăng ca đến rạng sáng, đột nhiên mới mười giờ buổi tối đã nói là khuya, thực là một chuyện không dám tưởng tượng.
Hay là nói… nhị thiếu gia giờ trở nên bình thường, đem cái bệnh không bình thường này dời sang cho đại thiếu gia?
………………………………