Bạch còn tu luyện, nghe được truyền âm liền lập tức đứng dậy đi qua phòng bên cạnh.
An Sinh thấy hắn đến không vòng vo mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Bạch không nghĩ đến bản thân còn có cơ hội được vào học viện, tâm tình lúc này càng là khó tả.
Ơn huệ này, có lẽ cả đời hắn không thể trả hết được.
Sau ngày hôm đó, An Sinh cùng Linh Nhạc tiếp tục chuỗi ngày tu luyện và tu luyện.
Năm năm trôi qua nhanh chóng.
Mối quan hệ giữa Bạch và hai người càng là thân thiết hơn.
Có thể nói là quan hệ huynh đệ kết nghĩa cũng không kém.
Trong năm năm này, kinh nghiệm cùng học thức hai người tích lại đều không ít.
Linh Nhạc tập chung vào học dược.
Về phần này, thiên phú đã giúp cô được rất nhiều.
Ngược lại An Sinh có lợi thế nhiều hơn vì hắn có thể học được nhiều thứ.
Từ trận pháp đến vẽ bùa, pháp bảo… Tuy nhiên chế dược vẫn là kém hơn Linh Nhạc hai phần.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là hắn ngu dốt về mảng này.
Cùng thời gian đó Linh Nhạc cùng các dược đồng theo Tô Sư đi trải nghiệm.
Trong những ngày đó, An Sinh sẽ cắm rễ tại Tâm Như quán.
Quan hệ với sư phụ cũng xem như có tiến triển.
Những lúc cả hai người đều vắng mặt như vậy, người quản lý chi tiêu và tạo dựng cơ nghiệp sẽ là Bạch.
Cả Linh Nhạc và An Sinh đều công nhận một điều, hắn rất có thiên phú về phương diện này.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Bạch thành công mở ra một thương hội buôn bán lớn nhất thành trung tâm.
Cũng sau đó không lâu, An Sinh và Linh Nhạc quyết định hợp tác với gia tộc Đặng.
Ngoài mặt là hợp tác nhưng sự thật là hai người đang trả ơn Huyết Mộ.
Dù không nhiều nhưng cũng khiến lòng nhẹ nhõm đi được phần nào.
Năm thứ tư, liền có thể mở rộng toàn bộ Tây đại lục.
Đến năm thứ năm, một số đại lục khác cũng có sinh ý của đám An Sinh.
Đương nhiên, việc phát triển chóng mặt này cũng khiến nhiều người đỏ mắt.
May mắn có Huyết Mộ ra mặt một lần, một lần khác là An Sinh tự thân ra mặt.
Cường giả cùng nhân tài luôn nhận được sự ưu tiên.
An Sinh nhỏ tuổi lại có thể đứng ra khiến một đám Hồn sư cấp ba, cấp bốn đều bại.
Lại nói, trận chiến công khai đó gây nên nguồn sóng mãnh liệt.
Từ đó cũng có tin đồn, nếu chủ nhân đứng sau thương hội có thể dưỡng ra một quái vật như An Sinh thì thực lực của chủ nhân hẳn phải ở một cấp bậc hoàn toàn khác xa.
Tin đồn này vừa dấy lên liền thành công trấn áp được những kẻ có ý định xấu.
Nhưng cũng vì vậy mà chủ nhân của thương hội vẫn là điều bí ẩn nhất mà ai cũng muốn lý giải.
Điều này cũng kéo theo không ít phiền phức đến cho An Sinh.
Chính vì vậy, chỉ cần không cần thiết hắn liền đóng đinh tại Tâm Như quán.
Thời gian đầu tương đối khó khăn, nhưng dưới con mắt của Bạch và An Sinh khối gia sản tích lại đã đủ để bọn họ thoải mái chi tiêu cho cả một tòa thành.
Tính từ thời gian Linh Nhạc rời đi cũng đã năm năm.
Hôm nay cũng là ngày mà cô trở về.
“...”
Tại một đại phủ không mấy nổi bật, hạ nhân từ sớm đã xếp hàng đứng sẵn tại sân như đang chờ ai đó tới.
Một thiếu niên gương mặt thanh tú, thân khoác Thanh bào, bóng lưng thẳng đứng đã chờ sẵn trước đại môn.
Không lâu sau, một thân hình nhanh nhẹn bước vào.
Thiếu nữ mái tóc dài qua lưng, chỉ có một cái trâm bạc cài trên đỉnh đầu.
Bên hông có treo một chiếc ngọc bội đen tuyền.
Nhìn qua chỉ cảm thấy như một viên đá bình thường, nhưng ẩn dưới lớp vỏ bọc đó là cả trăm cái trận pháp được đè lên nhau.
Nếu để dưới ánh trăng, viên ngọc sẽ dần chuyển sang màu bạc và nổi lên một dấu ấn hình hoa sen cực kỳ đặc biệt.
Nhìn vào ngọc bội này, các hạ nhân trong phủ đều biết đến hai vị chủ nhân của họ.
Bạch cũng hiếm khi cười lên, mặt hiện rõ vẻ vui mừng tiến đến trước mặt Linh Nhạc hơi cúi đầu.
“Chúng thần cung nghênh tiểu chủ nhân trở lại.”
Linh Nhạc vừa bước vào phủ đã bị một màn này làm cho khó xử.
Cô vẫn là không quen được đối đãi như vậy, dù đã đến thế giới này năm năm.
“Được rồi, được rồi.
Các ngươi vẫn khỏe mạnh là ta vui rồi.
Mau đi làm việc của mình đi.”
Cả đám nghe vậy lập tức hô “Tuân lệnh”, sau mới ai làm việc người đó.
Linh Nhạc cũng không xa lạ với bất kỳ gương mặt nào, bởi tất cả hạ nhân trong phủ đều là nô lệ mà hai người cứu được.
Đợi đám người đi xa, lúc này Linh Nhạc mới có thời gian nhìn đến Bạch.
Thiếu niên giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không còn gầy yếu như lúc họ mới tìm thấy.
Lại nói người này đúng là lão hồ ly trong kinh doanh.
Nhớ lại năm đó số lượng dược cô đưa ra để hắn bán lại có thể thu về một khoản lớn đã khiến Linh Nhạc nể phục.
“Bạch, lâu rồi không gặp.”
Bạch nhìn thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt ngày thường vốn không mấy có cảm xúc cũng hiện lên một mạt cười nhẹ.
Hắn vốn xem tiểu chủ nhân cùng chủ nhân như thân nhân của mình mà chăm sóc.
Hơn nữa, hai người cũng chính là ân nhân của hắn, không có hai người, không có hắn của ngày hôm nay.
“Nhìn tiểu chủ nhân vẫn khỏe mạnh là ta an lòng rồi.”
Linh Nhạc nghe hắn nói vậy cũng bật cười.
Bạch cũng quá lo xa, cô đi cùng Tô sư nên cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
“Ngươi cao lên nhiều rồi.”
Bạch nghe vậy hướng Linh Nhạc cười rộ, nói đùa.
“Nhờ hai vị chủ nhân nuôi tốt, ta mới khỏe mạnh lớn lên được như vậy.”
Linh Nhạc nghe vậy cười theo.
Lúc này mới nhớ đến điều quan trọng.
“An Sinh đâu?”
“Chủ nhân hiện đang trong thư phòng, để ta đưa ngài đến.”
Linh Nhạc xua tay.
“Không sao, ta tự đi.
Ngươi lo việc của mình đi.”
Bạch cúi người hành lễ đến khi bóng dáng thiếu nữ đi khuất.
Thở dài một hơi, sau lại tiếp tục công việc của mình.
Trong thư phòng, thiếu niên một thân bạch y dáng ngồi tựa như ngọc, khuôn mặt dù chưa nảy nở hết nhưng cũng tỏa ra một phần tiêu sái.
Tuy nhiên mắt hắn lại vẫn luôn như một, đôi mắt sắc bén cũng cảm giác khiến người khác khó gần.
Không khí trong phòng lúc này càng là nặng nề, áp bức.
Chỉ thấy thiếu niên không nói gì mà im lặng nhìn mấy hắc y nhân nửa quỳ ở dưới.
Nếu quan sát kỹ, cũng có thể thấy rõ hắc y nhân đều run sợ người ở trên.
Tuy nhiên, như cảm ứng được trước.
Chiếc ngọc bội bên hông thiếu nhiên chợt phát ánh sáng nhẹ.
Hắn thở dài, hơi đưa tay lên xoa thái dương.
“Hôm nay đến đây thôi, tăng cường huấn luyện.
Ta muốn kết quả của một tháng sau phải đột phá.”
Mấy hắc y nhân đáp vâng một tiếng, chớp mắt hóa tàn ảnh rồi biến mất.
Không lâu sau khi hắc y nhân đi, một bóng người đột ngột xuất hiện ngay cửa, Linh Nhạc chạy vào rồi nhảy lên ôm lấy thiếu niên.
Mặc cho lực đến va mạnh, thiếu niên vẫn như cũ đứng vững mà ôm chặt người.
Linh Nhạc biết hắn đỡ được cũng không lo lắng gì.
Ngược lại tự nhiên vòng tay qua cổ thiếu niên, ôm chặt mà cười nói.
“Muội về rồi đây.”
An Sinh mắt trìu mến nhìn người đã bao lâu không gặp.
Hắn hiếm khi nở nụ cười làm Linh Nhạc nhìn đến có chút thất thần.
Thấy Linh Nhạc mãi nhìn hắn, An Sinh không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Hắn ôm cô đến ghế tựa gần đó rồi nhẹ nhàng đặt người xuống.
“Có mệt không?”
Linh Nhạc nghe hắn hỏi mới hồi thần.
“Không có, Hồn cấp của ta đâu có yếu như vậy.”
An Sinh xoa đầu cô lại nói.
“Đi thôi, chúng ta dùng bữa rồi đến tạm biệt mọi người.”
Linh Nhạc gật đầu rồi theo An Sinh tiến đến phòng ăn cách đó không xa.
Thời hạn năm năm đã hết, giờ là lúc cả hai phải tự lực cánh sinh trên đôi chân của mình.
Sắp tới cũng là lúc bọn hắn phải đến học viện, Đặng Viêm cũng không lâu nữa liền trở về tiếp nhận cai quản Đặng gia tộc.
Dọc đường đi Linh Nhạc cũng mới nhớ đến vài chuyện còn chưa rõ.
Bốn năm du ngoạn bên ngoài, cô cũng sắp mù thông tin rồi.
“An Sinh, Bạch là cấp bao nhiêu rồi?”
“Cấp ba.”
Linh Nhạc ồ một tiếng “Mười bốn tuổi trung cấp Hồn Sư, cũng có thể xem là thiên tài.”
“Vậy đám Thập Ảnh sao rồi?”
Nghe đến Thập Ảnh, An Sinh hơi cau mày.
“Dạo này vẫn đang huấn luyện nhưng kết quả không tốt.”
Linh Nhạc thấy tâm tình hắn hạ xuống, hỏi rõ.
“Cấp bao nhiêu?”
“Cấp bốn.”
Linh Nhạc nghe xong liền nhìn An Sinh với con mắt đầy bái phục.
Sau đó một tiếng phì cười vang lên.
An Sinh khó hiểu quay đầu sang nhìn cô, đợi Linh Nhạc cười xong liền nghe cô nói.
“Huynh cũng quá ác rồi đi, bọn họ cũng ngang tuổi Bạch.
Đâu phải ai cũng như huynh chăm chỉ tu luyện liền một bước thành Bán Thần Hồn đâu.”
An Sinh dù hiểu vẫn là không kìm được thở dài.
Hắn biết tư chất mỗi người mỗi khác, càng là chuyện quan trọng như tu luyện lại càng không thể ép.
Nhưng từ sau vụ va chạm lần trước, Thánh điện cùng bọn hắn triệt để kết thù.
Chỉ là ngoài mặt thì êm đẹp bên trong đã xé rách mặt nhau từ lâu.
Nguyên nhân cũng vì sinh ý của bọn hắn tốt, mà chủ nhân của Thương hội càng là bí ẩn.
Lâu dần liền có người cho rằng sự thực ngay từ đầu đã không có vị chủ nhân nào đứng ở phía sau, càng là vì vậy người đánh chủ ý lên An Sinh càng nhiều.
Vì vậy, hắn truy tìm những kẻ có tư chất tốt thu vào Thập Ảnh.
Đây là tổ chức có mười người được hắn chính tay huấn luyện ở nhiều mặt.
Việc này nhằm đảm bảo an toàn cho bọn họ một con đường sống.
Linh Nhạc cười xong hơi vỗ vai An Sinh.
“Được rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Muội vẫn luôn ở đây, đừng lo lắng nữa,”
An Sinh nghe vậy, tâm cũng bình ổn hơn một chút.
Hắn đưa tay nắm lấy tay của Linh Nhạc.
Mười ngón giao nhau, tâm cùng duyệt.
Đời người, có lẽ chỉ cần vậy là đủ.
“...”
Chính điện Đặng phủ, một thân huyền bào bước vào.
Đồng tử xích sắc còn chưa tan, sát khí cùng mùi máu tươi nồng đậm lan ra khắp gian điện.
An Sinh cũng Linh Nhạc thấy vậy cũng không hoảng sợ, một mặt thản nhiên đứng dậy hành lễ.
Vu quản gia đã đến từ lâu, đứng bên cạnh đưa đến tấm vải trắng.
Huyết Mộ thấy vậy, cầm lên lau sạch vết máu dính trên tay lại nhìn đến hai vị khách nhỏ tuổi.
Mắt hắn hiện lên ánh quang nhàn nhạt sau đó lại nhanh chóng trở về bình thường.
Hắn đi đến ghế chủ tọa lại nhìn hai thân ảnh ở dưới, cười sảng khoái.
“Các ngươi tấn cấp như vậy không sợ kẻ khác có ý đồ xấu sao? Một đứa lên Bán Thần Hồn, một đứa là Cao Cấp Hồn Sư.”
An Sinh nghe vậy cười nhẹ “Ngài quá lời, bọn ta cũng chưa thể bằng thiếu chủ Đặng Viêm được.”
Huyết Mộ nghe vậy bật cười.
“Đặng Viêm thằng nhóc đó dù đã là Bán Thần Hồn nhưng suy ra vẫn kém tuổi hai đứa các ngươi.”
Linh Nhạc không cho là đúng.
“Kém tuổi hay không thì thiên phú vẫn không thể thay đổi được.”
Huyết Mộ cười to.
Hai đứa nhóc này hắn cũng coi như là có tâm bảo vệ.
Nhìn chúng lớn đến bây giờ, hắn vẫn là cảm thấy bản thân nuôi tốt.
“Lần này chuẩn bị nhập học sao?”
An Sinh cùng Linh Nhạc nghe Huyết Mộ nói vậy, đồng thời tiến đến trước một bước, dùng một lạy mà nói.
“Ơn nuôi dưỡng nguyện không quên.
Tạ ơn ngài đã cưu mang chúng ta lúc khốn khó.”
Huyết Mộ không nói gì, im lặng nhìn hai thân ảnh phía dưới.
Đôi xích đồng từng nhìn qua huyết tanh vạn dặm giờ lại xuất hiện một cảm xúc khó nói.
Hắn xua tay ý chỉ hai người đứng lên lại phi thân xuống giải trừ khế ước.
Linh Nhạc nhìn dấu ấn khế ước trên tay dần mất, cảm giác trong lòng cũng một mảng trống rỗng.
An Sinh ngược lại không có biểu hiện gì, hắn nhìn Huyết Mộ.
“Nếu sau này Đặng phủ cần trợ lực, bọn ta tuyệt không từ chối.”
Huyết Mộ nghe vậy không khỏi cười tiếu ý, giọng thờ ơ quay người đi.
“Được, đến lúc đó đừng có trốn đấy.”
An Sinh đáp vâng một tiếng, Linh Nhạc quay người chạy theo hắn.
Trước khi ra khỏi sảnh không quên quay lại hô to.
“Huyết Mộ, cảm ơn ngài.
Bọn ta đi đây.”
Huyết Mộ đang quay người đi, nghe vậy bước chân không khỏi dừng chút.
Môi hắn khẽ nhếch, tiếng cười trầm thấp đến khó phát hiện.
Có lẽ, hai đứa nhóc khiến hắn để ý quá nhiều đi.
An Sinh cùng Linh Nhạc qua bao năm ở Đặng Phủ liền đã xem nơi đây là nhà.
Huyết Mộ tuy kết khế ước với hai người nhưng cũng chưa bao giờ bắt làm gì quá đáng.
Lại nói, đối với Huyết Mộ hai người thực tôn trọng ông như trưởng bối của mình.
Giờ đây, nhìn nơi đã từng quen thuộc sống trong năm năm này, trong lòng vẫn là có chút luyến tiếc.
Vu quản gia nhìn đến hai thân ảnh rời khỏi Đặng phủ, đôi mắt già nua giờ lại như sáng rõ, một mực nhìn về phương xa.
Con đường đã chọn, tương lai tới, lại là phúc hay họa đây?
Hết chương : Thời hạn năm năm chỉ qua một dòng chữ:>
Lần này cũng cảm ơn các bạn độc giả đã tìm đến và đọc.
Hắc Liên Hoa..