Trước khi đi, An Sinh không quên để lại một câu.
“Mai gặp tại đấu trường.”
Đặng Viêm vui mừng vội vã đáp lại như sợ hai người từ chối.
“Được, mai gặp.”
Hôm nay buổi học ở học phủ vẫn diễn ra như thường ngày.
Chỉ là khi hai người đến nơi, ánh mắt mọi người đều thực quỷ dị, xung quanh không khí cũng thực nặng nề.
Thậm chí, Linh Nhạc cùng An Sinh đều bắt gặp ánh mắt đầy ác ý một cách trắng trợn.
Đây là lại có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này, một tên to lớn hơn bọn họ một cái đầu giọng quát mắng.
“Các ngươi cũng thật to gan, dám làm trái quy tắc Học phủ đánh đồng bạn.
Ta đây ghét nhất loại chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu.”
Linh Nhạc vội xua tay đáp lại.
“Khoan, khoan.
Ngươi nói bọn ta bắt nạt ai? Có chứng cứ không? Hơn nữa, người khác bắt nạt bọn ta còn chưa nói, từ bao giờ tội danh này lại đẩy lên người bọn ta rồi?”
An Sinh nhìn người trước mắt giữ thái độ không nóng không lạnh đáp.
“Vị đại ca này, ngươi bảo bọn ta bắt nạt đồng bạn, vậy đồng bạn đó đâu?”
Tên cao to kia khinh bỉ một tiếng.
“Ngươi còn dám hỏi, còn không phải bị các ngươi đánh đến trọng thương nằm liệt giường.”
An Sinh mỉm cười hòa nhã nhìn tên to lớn.
“Vị đại ca này, ai nói với ngươi là bọn ta bắt nạt bạn học?”
Tên cao to kia nhìn An Sinh càng ngứa mắt chợt đưa tay túm cổ áo cậu định nhấc lên.
Không nghĩ đến ý nghĩ vừa ra đã bị cắt đứt.
An Sinh dựa vào thân hình nhỏ cầm lấy tay hắn rồi lộn một vòng ra phía sau khiến tên to lớn ăn đau không thể gượng dậy.
“Xin lỗi, ngươi có ý định đánh ta trước nên ta chỉ phòng thân thôi.”
Đám người hóng chuyện xung quanh cũng bị màn này làm cho hoảng sợ.
Nhìn qua, An Sinh theo hướng giống một thư sinh.
Nhưng sau khuôn mặt được lòng người kia, bản chất thực sự thật đáng sợ.
Những người đã từng chứng kiến trận đấu của hai người An Sinh cùng Đặng Viêm thì không còn bất ngờ gì.
Ngược lại tự thấy bản thân bọn họ quả thật đã khinh người quá đáng.
Linh Nhạc nhân lúc An Sinh xử lý người liền quan sát xung quanh.
Nhận ra hai đối tượng trước đó đi cùng với tóc vàng đang nấp ở một nơi khó thấy, Linh Nhạc cười tươi nhìn bọn họ.
Hai cô nàng đứng nép trong góc thấy Linh Nhạc cười nhìn đến liền phát hiện không ổn, toang chạy đi.
Linh Nhạc không cho qua dễ như vậy, không biết từ lúc nào cô đã phi thân đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của họ, Linh Nhạc vẫn thực tự nhiên mà nói.
“Cho ta hỏi, người bị trọng thương là bạn của các tỷ tỷ phải không? Có thể hay không làm phiền hai tỷ dẫn ta đến thăm bệnh.”
Đám người xung quanh lúc này cũng chú ý đến chỗ Linh Nhạc.
Tất cả đều mang một thái độ thăm dò hành động của cô mà bàn tán.
Hai cô gái nhìn Linh Nhạc cười lên liền có chút lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến thứ sắp có được cả hai ngay lập tức thay đổi thái độ.
“Tiểu muội đã có lòng xin lỗi vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đi.” Linh Nhạc nhìn bọn họ gật đầu hướng tay mời.
Vừa hay lúc này Đặng Viêm mới tới không lâu, thấy đám người tập trung đông đúc liên hỏi thông tin.
Hắn nghe toàn bộ câu chuyện cũng hiểu đại khái, lúc này liền đi vào nói.
“Vậy được, thiếu chủ ta sẽ làm nhân chứng.” Hai cô gái kia không nghĩ đến vậy mà thiếu chủ sẽ giúp đỡ hai bọn tiểu tốt này, liền có chút lo sợ kế hoạch đổ vỡ.
Không tự nhiên đáp lại.
“Vâng...!Vậy mời thiếu chủ theo chúng ta.”
Cả đám người nhốn nháo đi xem kịch hay, số còn lại không có hứng thú liền không đi.
Đặng Viêm cho người đi thông báo lại giờ học tránh để lỡ giờ của lão sư, xong việc hắn mới theo sau đi đến.
Cả đám đi không xa lắm liền đến một căn phòng cũng bình thường.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc, tiếng khóc nức nở từ trong truyền ra ngoài.
Đám người hóng hớt đều chờ kịch hay mà xem.
Lúc này, cả đám đã vào phòng đi đến trước giường bệnh.
Người nằm trên giường là một cô gái có khuôn mặt đã tái nhợt, mà tiếng khóc phát ra không ai khác chính là cô gái tóc vàng kia.
Tóc vàng mới đầu nhận được tin sẽ có nhiều người đến, tuy ngoài dự đoán của cô ta nhưng mọi thứ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cô ta cũng không sợ hãi.
Linh Nhạc cùng An Sinh ngay từ đầu vào phòng đã phát hiện vài thứ khả nghi, kể cả mùi hương.
Linh Nhạc học dược thì chuyện bất thường hoàn toàn có thể nhận ra.
An Sinh dù không giỏi về mảng này nhưng cạnh Linh Nhạc lâu ngày cũng thấm.
Trong số đó cũng có cả loại hương quen thuộc này.
Cô gái tóc vàng kia thấy Đặng Viêm liền làm bộ mặt đáng thương khóc lóc đến có chút uể oải, như thực sự lo lắng cho bạn mình đến thương tâm.
“Thiếu chủ, người phải đòi lại công bằng cho bạn ta.”
Bộ dáng này tạo ra thì khiến đám nam nhân chỉ hận không thể bao bọc vào dỗ dành nhưng hiển nhiên Đặng Viêm không phải là người như vậy.
Nói hẳn ra, ngoài tu luyện hắn chưa có hứng thú với cái gì.
“Nếu đã đông đủ vậy thì liền kể lại sự tình đi.” Đặng Viêm ngồi lên ghế gần đó rồi nói.
Tóc vàng nghe vậy mặt thoáng vui mừng chạy đến kể lể.
Cô ta vừa khóc vừa chỉ thẳng mặt Linh Nhạc.
“Là con nhóc kia, nó vô lễ với thiếu chủ.
Bọn ta chỉ có ý tốt nhắc nhở nó một chút lễ nghi, nào ngờ ngay khi quay đầu đi thì liền bị nó đánh lén.”
Xong đoạn, cô ta lại đi đến bên mép giường, hơi chỉ lên cánh tay đã bị mẩn đỏ lại có chút máu chảy ra ngoài của cô gái đang nằm trên giường.
Người ở đây nhìn đến đều có chút cảm thấy ghê tởm, hẳn là mùi hương trong phong đã xua tan đi mùi máu nên khi họ vào mới không cảm thấy gì.
“Ngài nhìn đi, đây rõ ràng là bị hạ độc.
Nếu không phải con nhóc đó, làm sao Liên lại bị như thế này được?”
Linh Nhạc từ đầu đến cuối vẫn chỉ im lặng.
Đặng Viêm nhìn vậy cũng lên tiếng nghi vấn.
“Theo ngươi nói, chuyện này là xảy ra hôm qua.
Tại sao còn chưa gọi Dược sư?”
Tóc vàng mặt lại thêm buồn, kể khổ.
“Đúng là hôm qua phát sinh sự tình, nhưng loại độc này không màu không mùi, như loại bụi mịn.
Đến ngày hôm nay độc mới phát tán.”
Linh Nhạc nghe vậy lại hướng đến đối mặt cô ta nói.
“Tỷ tỷ nói vậy cũng làm chúng ta tò mò, tại sao mọi người đều đi cùng nhau lại chỉ có mình vị tỷ tỷ kia là bị trúng độc, còn những người còn lại thì không có chuyện gì?”
Nhận ra có chút lỗ hổng, tóc vàng mặt thoáng hoảng hốt nhưng não rất nhanh đã nghĩ ra câu trả lời.
“Còn không phải là ngươi cố tình làm vậy sao? Liên chỉ nhắc nhở ngươi một chút ngươi liền ghi hận trả thù cô ấy.
Sự thật rành rành trước mắt còn chối?”
Linh Nhạc bật cười vì lý lẽ này của cô ta, An Sinh lúc này mới lên tiếng.
“Sao mấy người vẫn chưa gọi thầy thuốc đến, đây không phải là cố ý muốn mặc người chết?”
Nghe được câu này của An Sinh cả đám như nhớ lại trước đó thiếu chủ cũng đã hỏi đến câu tương tự.
Kỳ lạ làm sao, bằng cách nào đó họ lại không nhớ được những chi tiết này.
Đám người như tỉnh táo lại, bắt đầu suy luận mà không nhìn chỉ một hướng.
Tóc vàng nhất thời bị cứng họng, sau lại cố tỏ vẻ tự nhiên mà nói.
“Bọn ta có gọi rồi, nhưng chuyện này vẫn nên làm rõ trước không thể để Liên bị thiệt thòi như thế này được.”
Đặng Viêm hướng tóc vàng, ánh mắt đỏ lên khiến lòng người có chút run sợ.
“Ngươi nói An Sinh và Linh Nhạc vô lễ với ta? Là khi nào?”
Tóc vàng vui mừng cho rằng có thể lấy lòng Đặng Viêm.
“Là lúc bọn nó từ chối lời khiêu chiến của thiếu chủ.”
Đặng Viêm nghe xong bỗng cười phá lên nhìn cô tóc vàng có chút như nhìn một tên hề đang diễn kịch.
“Ta lúc đó có nói bọn nhóc này vô lễ với ta sao?”
Bị tiếng cười của Đặng Viêm làm cho hoảng, tóc vàng sau lắp bắp nói không nên lời.
“Ta...”
Đặng viêm thôi cười, hắn nhìn tóc vàng như nhìn vật chết.
“Còn nữa, ngươi lại là ai? Ngươi quản chuyện của ta làm gì?”
“Ta không có.” Tóc vàng sợ hãi, run rẩy nói đến giọng có chút cao.
Đặng Viêm cười khinh sau đó ra hiệu ý muốn Linh Nhạc nói tiếp.
“Hôm đó, ta bị đám người này chặn đường.
Lại chưa lời gì liền sỉ nhục cũng định đánh ta.
Ta chỉ đánh gục bọn họ như phòng thân.”
Tóc vàng hét lên đến chói tai.
“Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi muốn hại bọn ta.”
Linh Nhạc ồ một tiếng “Vậy ta hại bọn ngươi để làm gì? Không nơi dựa, không gia tộc.
Rảnh như ngươi mới làm những trò bẩn thỉu như vậy.”
Bị Linh Nhạc nói bật lại, tóc vàng nhất thời câm nín.
Nhiều hơn lúc này là lo lắng cùng sợ hãi bao trùm.
Mắt cô ta hơi liếc đến người trên giường, chợt nhớ ra liền gặng hỏi.
“Vậy ngươi giải thích vấn đề này như thế nào? Người ngươi hại đang nằm ở đây.”
Linh Nhạc vẫn bình tĩnh đáp trả.
“Được thôi.” Nói xong, Linh Nhạc tiến đến lư hương dập tắt chúng, đoạn lại bước đến chỗ cửa sổ mở toang ra.
Mọi người xung quanh không hiểu cô đang làm gì liền sôi nổi nghị luận.
Chỉ là Đặng Viêm nhận ra được không khí trong phòng có chút thay đổi.
Giống như… đầu óc tỉnh táo hơn?
Linh Nhạc làm xong mọi việc lại tiến đến người nằm trên giường.
Cô ta thực sự bị giày vò đến mặt mũi nhăn lại, khí sắc cũng không tốt.
Linh Nhạc nhìn qua một lượt vết thương trên cánh tay.
Từng hạt đỏ nổi lên, lại máu rỉ từng giọt chảy ra không ngừng.
Một phần nệm cũng đã bị nhuộm đỏ bởi máu, cô vừa làm vừa giải thích.
“Bệnh này liên quan đến độc Tử Thi, độc này lấy từ dịch của một loại cây ăn thịt người.
Lượng dịch đó sẽ được chế chung với nhiều loại khác và nó trở nên không màu không mùi khó phân biệt.”
“Tuy nhiên, độc này không có hại cho người, chỉ có tác dụng với động vật.”
Tóc vàng như kiếm được sơ hở, cắt ngang lời Linh Nhạc.
“Mọi người thấy chưa.
Cô ta hiểu rõ về độc dược như vậy, lẽ nào không phải là người hạ độc?”
An Sinh lên tiếng cắt ngang.
“Hồn Dược cũng biết về độc.”
Câu này vừa nói ra, cả phòng lại im lặng.
Đặng Viêm thì cười thầm.
Tóc vàng thì ngậm miệng không được, há miệng cũng không xong.
Cô ta đứng đó gắt gao nhìn đến An Sinh, âm thầm ghi tạc tên này vào đầu.
Hiển nhiên, mọi người đều biết.
Một khi đã học dược, cứu người được cũng giết người được.
Lời An Sinh nói ra cũng ngầm chỉ, người nào hiểu biết về dược cũng chưa chắc là người hạ dược.
Linh Nhạc vẫn như cũ nói tiếp như một màn vừa rồi không ảnh hưởng đến cô.
“Tuy chỉ có tác dụng với động vật khi ở trạng thái bình thường, nhưng nếu dính phải độc này cùng loại hương gọi là Lan Xanh kia liền trở thành kịch độc, không chừa bất kỳ loài nào kể cả con người.”
Linh Nhạc dơ cánh tay đầy hột đỏ và máu trộn lẫn kia lên, người xung quanh lúc này cũng cảm nhận được mùi tanh bốc lên.
Có người không chịu được đã phải chạy ra ngoài.
Những người còn lại sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Linh Nhạc như không ngửi thấy mùi này, cô vẫn bình thường giải thích.
“May mắn, loại này không lây nhiễm cũng không lan ra nếu không tính mạng bây giờ cũng không còn.”
Cô gái tên Liên nghe lời giải thích của Linh Nhạc lòng liền nổi lên một trận thù hận.
Không nghĩ đến người cô ta tin tưởng lại ra tay độc ác như vậy.
Nếu không phải lần này linh Nhạc nói cho cô ta biết, cô ta mãi sẽ ngu ngơ rồi bị lừa.
“Chuyện này là do cô ta làm, dùng để vu oan hai người bọn họ.” Một câu nói vạch trần sự thật, tóc vàng đã bắt đầu nhìn cô gái trên giường bằng ánh mắt không thể tin được, nào đâu còn vẻ dịu dàng vừa nãy.
Mọi người xung quanh lúc này ánh mắt đã không đặt lên Linh Nhạc nữa.
Tất cả đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn đến tóc vàng.
Bị ánh nhìn ác ý đánh đến, tóc vàng run sợ.
Vì cái gì chứ? Cô ta chỉ là muốn thiếu chủ để ý đến mình.
Phải rồi, chắc chắn thiếu chủ sẽ giúp cô ta, phải cầu xin ngài.
Hai nhà bọn họ có quen biết, chắc chắn ngài sẽ không trách phạt vì chuyện nhỏ này đâu.
Hết chương :
Hắc Liên Hoa..