Bữa ăn đó kết thúc trong sự im lặng của mọi người, Lori lúc này cũng chả dám lên tiếng nữa, có lẽ vì ánh mắt giết người của anh trai mình.
Tiểu Vy được Louis đưa về, dĩ nhiên hắn cũng giải thích chuyện vừa nãy thực sự không phải cố ý chỉ tại Lori nói giỡn mà thôi, và cô hiểu.
Nhìn vẻ mặt muốn nói gì đó mà không nói được của Louis, Tiểu Vy liền chào rồi vào hang. Louis cũng chào lại rồi bay đi. Vừa về đến nơi hắn đã ngay lập tức cốc đầu Lori vô số cái, thật mà là có Andrew ngăn lại nếu không đầu cậu đã sưng vù lên.
"Tại sao em lại nói lời như thế trước mặt cô ấy hả, em không cô ấy sẽ xấu hổ hay sao?" Louis giáo huấn em trai.
"Em... chỉ muốn giúp thôi mà... Thực sự không có cố ý a!" Lời phản bác của Lori tiếp tục: "Hơn nữa anh cũng thích cô ấy phải không? Nếu đã vậy thì em thổ lộ cho." Cậu lại ăn một cái cốc nữa.
Lori xoa xoa trán mình, nhìn anh trau bằng ánh mắt đáng thương.
Louis không thèm nói nữa, thả lại một cậu rồi bay biến: "Anh không cần em giúp, chỉ cần em ngồi im một chỗ dưỡng thai là đã giúp anh và Andrew rồi đấy."
Lori nghe xong nước mắt lưng tròng, đây là có ý bảo cậu cản trở người khác sao!
Về phía Tiểu Vy, cô vừa về hang đã tiếp cú ôm của Dividly. Hai người tối đó nói rất nhiều chuyện mới ngủ, chỉ riêng cô thì lại mất ngủ vì cái câu của Lori mãi. Cuối cùng hậu quả, sáng hôm sau mang hai đôi mắt gấu trúc đi tập chung ở bãi săn.
"Không sao chứ?" Louis hỏi thăm, bình thường hắn sang đã thấy cô dậy, sao hôm nay lại dậy muộn vậy, lại còn mắt thâm đen nữa.
Tiểu Vy sao có thể nói là do cái câu tối qua được: "Không sao đâu, tối qua gặp ác mộng nên khó ngủ."
Muốn hỏi thêm chút nhưng Louis cũng ngại, câu muốn nói thành lời đành phải nuốt xuống cổ họng.
Louis và Tiểu Vy cùng đến bãi tập chung liền thu hút vô số ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là một giống cái trong số đó.
Ngay từ xuất phát, Louis luôn đi cạnh Tiểu Vy, hai mắt không rời khỏi người cô, cô cũng không phàn nàn gì, dù sao cô cũng không thuộc đường, đi lạc là toi đời như chơi.
Sau khi xác định mục tiêu của mình là một con hươu lớn sừng to, nhìn nó rất bình thường ngoại trừ chiếc đuôi dài như rắn của nó cô liền nhảy lên một cái cây tập kích bên trên.
Louis theo sau cũng hóa hình thú lấp vài bụi cây gần đó, hai người nhìn trông rất phối hợp ăn ý bỗng một giọng nói vang đến.
"Louis ơi, ta ở đây nè."
Tiểu Vy và Louis nghe giọng nói ngọt như sến liền nổi da gà đầy mình, con mồi cũng chạy biến.
"Louis, ta tìm ngươi cùng đi săn nha." từ phía sau lưng, Louis quay đầu lại, là Stella.
Tiểu Vy nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình- người đã làm chạy mất con mồi tươi con là một cô gái tóc đỏ liền có ý định xông lên đánh cho cô một trận.
"Stella, ngươi làm gì ở đây vậy, không phải là đang đó săn ở bên kia sao?" Louis khó khăn mở lời, hắn có cảm giác Tiểu Vy đang nhìn hắn chằm chằm như con mồi vậy.
Stella làm bộ mặt ủy khuất: "Ta vì muốn đi săn cùng ngươi, vậy mà ngươi nỡ không cho ta đi cùng sao?"
Louis cực kì bối rối lúc này: "Ta không có ý không cho ngươi đi cùng, mà..."
"Vậy thì ngươi đồng ý cho ta đi rồi nha, đừng có mà nuốt lời à nha." Stella chặn lời Louis, không để cho hắn nói nối liền tự tung tự tác leo lên lưng hổ, Louis cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở cô ta đi, Tiểu Vy đi trước.
Buổi săn hôm đó... bị phá một cách thê thảm, cứ lúc đang săn Stella lại nói mình đau chân, đau tay, đay cổ... mà chắc chắn là cô ta còn cô ý nói to, kết quả, con mồi chạy hết.
Tiểu Vy nhìn mặt trời đến trưa mà chưa săn được con nào liền nhìn Stella bằng ánh mắt sát khí kinh người khiến cô ta lạnh sống lưng, nếu không phải có Louis ở đây thì chắc chắn cô sẽ bóp nát cái con khốn nạn phá đám người khác kia ra thành bã.
Cuối cùng, Tiểu Vy mệt mỏi ngồi xuống tảng đá to gần đó, lấy trái cây và bình nước ra giải khát.
"Ây da, vậy mà cô đã mệt rồi sao, yếu đuối quá à, như vậy thì làm được cái gì?" Stella khinh bỉ nói một tiếng, Tiểu Vy mặc cô ta tiếp tục nói, nhắm mắt lại dùng hồn nhãn tìm mồi.
May mắn, cách đó khoảng m có một con lợn rừng với bộ sừng xoắn trên đầu đang ăn tạp, nếu ra đó nhanh có thể kết liễu nó nếu như ai đó không theo.