Sau khi chứng kiến cận cảnh sự hùng vĩ của Tiểu Vy khi gầm thét, Dividly chốt lại, Tiểu Vy dư sức đánh bại Stella.
Còn đối với Tiểu Vy lúc này, cô đã cảm thấy khá hơn tiếp tục đi vào tán gẫu với Dividly.
Sợ Tiểu Vy không khỏe nên Dividly hỏi thăm nhưng Tiểu Vy đều khăng khăng nói không sao cả nên cô không hỏi gì nữa.
Cứ nó chuyện đến tận trưa là bụng Tiểu Vy lại cồn cào, thế là cô liền nướng thịt cho hai người ăn. Thịt Louis gửi lúc sáng vẫn còn khá tươi nên cô định ướp thêm một số gia vị vào cho thơm. Trong ba lô vẫn còn một số lọ gia vị như muối, ớt, lá thơm nên Tiểu Vy sẽ làm một bữa thật ngon cho Dividly.
Thấy Tiểu Vy rắc một thứ hạt kì lạ lên thịt, Dividly sợ cô không biết nướng nên ra giúp một tay. Dĩ nhiên Tiểu Vy không những không biết nướng mà còn rất thành thục nữa. Đây là một phần kinh nghiệm của Tiểu Vy từ những lần đi du ngoại cùng bạn bè trong rừng sâu, thực không nghĩ lại có ích như vậy à. Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình nên cảm ơn cô giáo lớp học sinh tồn.
Nướng thịt xong, Tiểu Vy chỉ lấy một miếng nhỏ ăn. Còn Dividly... cô nàng trực tiếp ăn hết phần còn lại, vừa ăn vừa khen ngon tấm tắc. Tiểu Vy không còn gì để nói với cô nàng này luôn, nhưng cảm thấy tay nghề của mình được khen như vậy nên Tiểu Vy rất vui mừng.
Bữa trưa kết thúc trong những lời khen đầy kinh hô của Dividly, cô nàng còn hỏi cách nướng nhưng Tiểu Vy chỉ cười trừ nói mình tự mò.
"Tiểu Vy giỏi quá, cậu mò mà cũng có thể nướng thịt ngon như vậy. Hôm nào lại nướng cho mình nữa nhé."
Tiểu Vy: "..." Không ngờ Dividly lại có thể dễ dàng tin tưởng lời nói dối của cô như vậy.
"Mình đi ngủ đây, cậu cũng nên ngủ đi còn lấy sức nữa chứ." Tiểu Vy đề nghị, bây giờ chắc đã giờ trưa rồi, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.
"Ngủ lúc này ư, nhưng mà... " Chưa nói xong thì bên ngoài bỗng đã có tiếng gọi.
Tiểu Vy nhìn người ngoài cửa, là một á thú với mái tóc xanh dương rất bắt mắt, đôi mắt tím sâu không thấy đáy, anh nhìn hai người rồi nói: "Mọi người bắt đầu tập trubg đi hái quả rồi, hai người có đi không?"
"Có, có, chúng tôi ra ngay đây." Dividly dõng dạc trả lời rồi dắt tay Tiểu Vy ra ngoài.
"Khoan đã, để mình buộc tóc cho cậu đã rồi đi." Tiểu Vy ngăn lại hành vi kéo tay của Dividly rồi lấy đoạn ruy băng đã cắt rồi buộc tóc cho Dividly, cô buộc thấp xuống một tí để mái tóc trông có phần bồng bềnh hơn, cuối cùng thắt nơ.
"Xong rồi, đi thôi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Dividly giải thích cho Tiểu Vy biết hóa ra cứ đến giờ này thì các á thú sẽ tập chung đi hái quả, bình thường buổi sáng cũng có một lần tập chung nhưng họ đều bỏ lỡ mất. Dividly đã hai bữa không đi nên hoa quả trong hang cũng sắp hết, vậy nên lần này cô rủ cả Tiểu Vy đi cùng.
Đến trung tâm bộ lạc, Tiểu Vy thấy tất cả đều là á thú đã đến đông đủ, quả thực khóc không ra nước mắt. Cảm giác bị lạc loài chính là đây?
Sau khi tập chung các á thú sẽ theo một nhóm rồi đi vào trong rừng. Dividly bao giờ cũng đi một mình nên hôm nay có Tiểu Vy đi cùng sẽ vui hơn.
Tiểu Vy ngơ ngác bị Dividly dắt tay đi về phía trước. Đi một hồi lâu mới sực tỉnh nhìn quanh thấy cây cối mọc um tùm. Thỉnh thoảng còn thấy các á thú đang trèo lên cây hái quả nữa.
"Tiểu Vy, Tiểu Vy ở bên này nè."
Xa xa bỗng có tiếng gọi, Tiểu Vy nhìn sang thấy một á thú tóc vàng đang vẫy tay về phía mình. Á thú này khá thấp, chắc chỉ tầm m giống loli nhưng Tiểu Vy lại rất thích kiểu này, dễ thương lại cute.
Á thú chạy về phía Tiểu Vy, tự giới thiệu: "Xin chào, mình là Lori là em trai của Louis. Chắc anh ấy có nhắc mình với bạn nhỉ."
Tiểu Vy lắc đầu, không, hắn ta không nhắc đến tên ngươi a.
Thấy Tiểu Vy lắc đầu, Lori buồn buồn: "Thì ra anh ấy không nhắc."
Cảm thấy mình lỡ lời, Tiểu Vy liền sửa lại: "Louis không nói là em trai hắn tên là Lori nhưng nói mình có một đứa em trai rất dễ thương a."
"Thật sao?" Lori vừa nghe xong thì hai mắt lấp lánh nhìn cô khiến Tiểu Vy chột dạ. Cô gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng lo lắng sợ câu nói dối của mình sẽ lộ ra.
Nhưng ngay sau đó không khí khá vui vẻ, Lori không nhắc lại chuyện kia nữa, anh dẵn Tiểu Vy và Dividly đến một cái cây to hái quả. Dividly nhanh tróng leo lên đỉnh rồi lại tụt xuống đặt hoa quả vừa hái xong vào chiếc bọc da thú của mình. Nhìn cô leo lên leo xuống như vậy rất cực nhọc, Tiểu Vy nhìn mà tuốt mồ hôi. Có lẽ sau này cô phải đan một cái rỏ để hái trái cây mới được.
Quan trọng hơn, tại sao Lori lại không hái vậy. Tiểu Vy thắc mắc nhìn người đang đứng cạnh mình, Lori vẫn ung dung đứng đó nhìn mọi người hái.
Sau khi hỏi rõ thì mới biết, hóa ra Lori đang mang thai vì vậy chỉ có thể nhờ người hái hộ mà thôi, nhưng lại ghét ngồi một chỗ nên mò ra đây.
Tiểu Vy gật đầu như đã hiểu, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đàn ông cũng mang thai được sao???