Đến ngày nghỉ, Tây Viễn dẫn mấy đứa trẻ con, bồi ông bà nội quay về thôn hoa sen.
Xe ngựa chạy mau, đảo mắt được đi được mười dặm. Vệ Thành và Tây Vi cưỡi tiểu hồng mã, sớm đợi ở chỗ cây đa đầu thôn, “Anh ơi, mọi người thật chậm.” Hai đứa con trai vừa nói vừa nhảy xuống ngựa.
“Chúng ta một ngựa kéo một xe người, hai đứa mỗi đứa một con ngựa có thể so được sao?” Tây Viễn nhảy xuống xe, trợn mắt liếc hai đứa. Tây Vi và Vệ Thành cười he he, dắt ngựa đi theo.
“Ấy, thím về rồi đấy à? Thím đi lần này nữa năm rồi chứ ít gì? Có tiền đồ quá, cháu suýt nữa không nhận ra luôn.” người trong thôn gặp đều nhiệt tình chào hỏi ông bà nội.
Bà nội vừa nói chuyện với thôn dân vừa đi về nhà, phía sau Tây Viễn ôm Không Điểm, Cẩu Đản nắm góc áo hắn.
“Thu Dương đã trở lại rồi à?” Một phụ nhân mập mạp chào hỏi Thu Dương.
“Là mẹ nhị béo đấy anh.” Vệ Thành và Tây Viễn nháy mắt.
” Vângthím, cháu về rồi ạ.” Thu Dương cười trả lời.
“Sẽ ở nhà mấy ngày? Có rảnh đến nhà thím ngồi một chút.” Nông phụ nghe Thu Dương đáp mà mát cả mặt. Thu Dương đâu còn như xưa, trước kia chỉ nghe nói hắn làm công cho nhà họ Tây, chẳng được việc gì, giờ đã đứng đắn vào thành đi học, là phần tử trí thức.
Phần tử trí thức tại Yến quốc chẳng mấy người biết, dù không có công danh cũng là tương đương có địa vị.
Ôi! Lúc trước hồ đồ, không đồng ý Vương gia cầu hôn. Ai mà ngờ thằng này vô thanh vô tức vào thành, còn đã bái tiên sinh. Hơn nữa, xem bộ dạng Thu Dương hiện giờ, so với lão tú tài trấn Vạn Đức còn thần khí hơn, không phải người thường.
Thu Dương mỉm cười với mẹ nhị béo, không đáp.
“Viễn à, Ta từ đây về nhà mình trước.” Thu Dương nói với Tây Viễn một tiếng, xoay người đi, dù chỉ mặc áo vải nhưng khí chất tao nhã lại làm cho người ta không tự giác ngưỡng mộ.
“Hừ! nhà họ ban đầu không nhìn trúng anh Thu Dương, hiện giờ tròn mắt đi?” Vệ Thành cười trên nỗi đau của người khác, nói thầm bên tai TV.
Tây Viễn cười cười. con người vốn nịnh cao khinh thấp, cho dù là thôn dân giản dị cũng không thể tránh được.
Đến cửa nhà, bà nội không trực tiếp đi vào trong mà nhìn cửa lớn một hồi, lại đưa tay sờ vòng đồng, vỗ khung cửa, “Vẫn là nhà mình tốt!”
“Bà ơi, cái nhà trong thành cũng là của nhà mình.” Tây Viễn trêu bà nội.
“Bà biết, nhưng chỉ có nhà cũ nhìn mới thấy quen thuộc.”
“Bà đúng là không biết hưởng phúc. Để bà ở trong thành mấy ngày mà cứ như bị đuổi.” ông nội cùng Vệ Thành và Tây Vi mở cửa ra, để lão Triệu đánh xe ngựa vào sân.
“Cha mẹ về rồi đấy ạ?” mẹ Tây Viễn đang ở trong nhà làm cơm trưa, nghe được động tĩnh vội chạy ra.
Buổi trưa, Tây Minh Văn Tây Minh Võ về nhà. Cả nhà ngồi quanh mâm ăn một bữa cơm ấm cúng, ngay cả hai vợ chồng Tây Minh Toàn cũng tới.
Bé con còn nhỏ quá, vừa đi nửa năm thì không còn nhớ nổi cha mẹ. bà nội bảo bé chào ba mẹ thì bé chào nhưng kiểu gì cũng không cho hai vợ chồng chú ba ôm. Lúc ăn cơm, cũng chỉ ngồi trong lòng bà nội, người khác đều không được. Thím ba có chút mất mát, Tây Minh Toàn lại chẳng thấy gì.
Nhiều người không đủ chỗ, trong nhà đặt hai cái bàn, Tây Viễn và mấy đứa bé ngồi một bàn, Cẩu Đản ngồi cùng TV, trừ chào hỏi ra thì không chịu gần gũi cha mẹ. Nó vẫn nhớ tại sao mình lại sang nhà bác cả sống nhờ.
“Mẹ à, có phải Cẩu Đản nó oán con không?” Thím ba có chút ngượng ngùng.
“Việc do bay làm còn trách trẻ con? Cẩu Đản nhà ta cũng không phải đứa lòng dạ hẹp hòi, qua nửa năm rồi mà còn muốn trẻ con nó gần gũi mình à!” Bà cụ trợn mắt với vợ chú ba.
“Mẹ, con đâu có trách Cẩu Đản không tốt đâu.” Thím ba vội cười trừ.
Bà cụ chán chả thèm để ý nữa, dùng đũa dầm cà biến thành khối nhỏ cho vào bát. Không Điểm giờ đã có thể dùng thìa tự ăn, chỉ hơi vương vãi nên bà nội buộc cho bé một cái yếm.
“à oi, ăng đi.” Không Điểm đưa thìa ghé vào miệng bà nội.
“Bà không ăn, con ăn đi.” Bà nội cười, cầm tay đút cho Không Điểm.
Ở bên cạnh, Tây Minh Văn rót bốn chung rượu, ba anh em thêm ông cụ, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
“Ngày đó nếu không phải bị đám người Trình Nghĩa kéo lại, ba anh em chúng ta đã đánh chết Từ lão đại.” Chú út uống hai chung rượu vào, lớn tiếng ồn ào.
Thông qua bọn họ đối thoại, Tây Viễn biết sau khi ngô bị phá, chú hai nuốt không trôi cơn tức này. vừa lúc có một ngày, Từ lão đại làm việc động chạm đến chú hai, chú hai mượn cơ hội phát hỏa, thuận tay cho Từ lão đại hai đòn gánh.
Từ lão đại trong lòng có quỷ lăn vào đánh, mấy anh em hắn muốn giúp bị đám người Trình Nghĩa kéo lại lại.
Chú út lúc ấy có mặt, rất khiến bất ngờ đứng về phía chú hai, xem ra lòng hắn cũng không phải không biết gì.
ở nhà đỡ việc hai ngày, Tây Viễn dẫn Vệ Thành Tây Vi và Tây Dương về Ngạn Tuy, lần này không mang theo Tây Dũng và Cẩu Đản. Tiết trời đã vào cuối thu, càng ngày càng lạnh, nhà trong thôn ấm áp hơn nhà trong thành, trẻ con ở thôn cho đỡ khổ.
Tiến vào đầu đông, qua một đêm tuyết rơi lớn, sáng sớm đẩy cửa ra tuyết đã đọng dày nửa thước, Tây Viễn rụt chân quay lại lấy chổi cùng Lý Đắc Mạch và Trương Tài quét tuyết.
Đến chiều tuyết đã ngừng rơi, bầu trời xanh thẳm trong vắt, nhưng thời tiết lại khá rét lạnh. Tây Viễn sợ lạnh nên không ra ngoài, một mình ở nhà nhìn đọc sách.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa, Tây Viễn mở cửa, thấy một người hầu đứng ở trước cửa.
“Xin hỏi, Vương Thu Dương ở nơi này sao?” người hầu mặt lạnh đến đỏ bừng, vừa nói chuyện vừa dậm chân. trời lạnh, đứng bên ngoài chốc lát chân đã tê cứng.
“Đúng rồi, ngươi là…” Tây Viễn không nhận ra người này.
“Vậy thì được rồi, đây là thiếu gia nhà ta đưa cho Vương công tử.” người hầu nói xong, đem đồ trong tay đưa tới rồi chạy đi.
” thiếu gia nhà ngươi là ai?” Tây Viễn buồn cười. hay thật, đưa đồ cho người ta, ngay cả tên tuổi cũng không lưu.
“Trịnh Hiên.” tiếng người hầu từ xa truyền đến.
Lại là Trịnh Hiên. Tây Viễn không có cách nào, cầm đồ đi vào, chờ Thu Dương trở về rồi nói sau.
Buổi tối Thu Dương trở về, Tây Viễn đưa đồ cho hắn, kể lại chuyện buổi chiều.
“Trịnh Hiên ngày đó đánh nhau với Trương Hoa đánh vỡ nghiên mực của ta, đoán chừng là muốn bồi cho ta.” Thu Dương nói xong mở hộp ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề bày một cái nghiên mực vuông vắn. Tây Viễn tuy không hiểu, nhưng cũng có thể đại khái nhìn ra nghiên mực này giá trị xa xỉ.
nă
” đồ tốt như vậy ta không thể nhận, ngày mai trả lại cho hắn.” Thu Dương cười với Tây Viễn, đậy hộp lại.
“Viễn à, hôm nay có làm gì ngon không? Ta vào sân đã ngửi được mùi.” Thu Dương tâm tư nặng, vừa để đồ xuống liền kéo Tây Viễn đi gian chính ăn cơm.
Buổi tối, con sâu lắm chuyện trong lòng Tây Viễn vẫn hừng hực thiêu đốt. sau khi chỉ còn lại hắn và Vệ Thành Tây Vi, Tây Viễn quanh co hỏi hai ngày nay học đường có phát sinh chuyện gì không.
“Anh ơi, anh ngẫm lại, chúng ta học đường có nhiều cực phẩm như vậy, có thể không có chuyện gì sao?” “Cực phẩm” là từ TV hay dùng để châm biếm, Tây Vi và Vệ Thành học một biết mười.
“Có chuyện gì, kể lại đi.”
“À… Hôm trước, Trịnh Hiên đạp Trương Hoa một cước.” Tây Vi nghĩ rồi nói.
“Sao lại đánh nhau?”
“Anh ơi, kể ra thì cũng liên quan đến anh đấy.” Vệ Thành ngồi bên Tây Viễn, ghé đầu lên vai Tây Viễn, cười hì hì.
“Ta cách bọn họ tám mươi trượng xa, liên quan gì được?” Tây Viễn lấy làm lạ.
“Thật đấy anh, cái hôm anh dẫn Cẩu Đản tới học đường, Trịnh Hiên không phải đánh anh một cái sao ạ.” Tây Vi cũng ghé đến trước mặt TV.
“Anh nhớ, cũng chẳng liên quan gì đến việc hắn đánh Trương Hoa chứ?”
“Ai nha, anh à, anh đừng ngắt lời, nghe bọn em nói.” Vệ Thành ôm bả vai Tây Viễn, lung lay hai cái, “Về sau, Trịnh Hiên tới học đường hay tìm anh Thu Dương nói chuyện, anh Thu Dương mặc kệ hắn.”
“Đúng, anh Thu Dương nói anh tốt thế mà Trịnh Hiên còn đánh, cảm thấy Trịnh Hiên không phải người tốt.” Tây Vi bổ sung.
“Sau đó Trịnh Hiên cứ tìm cách nói chuyện với anh Thu Dương, anh Thu Dương vẫn không để ý. Hôm trước, tiên sinh cho bọn em nghỉ một lát, anh Thu Dương ngồi tập viết, Trương Hoa mặt dày đến trêu anh Thu Dương, Trịnh Hiên ra ngoài tản bộ trở về nhìn thấy liền đạp cho Trương Hoa một cước.” Vệ Thành vừa nói vừa cười. nó không thích Trương Hoa, Trương Hoa bị thiệt nên nó rất khoái, cho dù đối tượng khiến Trương Hoa ăn thiệt là Trịnh Hiên.
“Anh ơi, anh cũng không biết, Trương Hoa cái thằng hèn đấy bị Trịnh Hiên đá một cái mà chẳng dám ho he gì.” Tây Vi cũng cảm thấy giải hận, “Kết quả lúc Trương Hoa ngã sấp làm lật bàn của anh Thu Dương, đồ trên bàn rơi hết, nghiên mực cũng bị vỡ.”
“Ha ha, Trịnh Hiên cứ gãi đầu muốn đền nghiên mực của mình cho anh Thu Dương, anh Thu Dương không cần, Trịnh Hiên làm sao cũng không được.” Vệ Thành càng nói càng cao hứng.
Nguyên lai là có chuyện như vậy, làm khó Trịnh Hiên, vì bồi một cái nghiên mực, ngay cả nhà người ta ở đâu cũng tìm cho ra.