Vụ gặt lúa mạch đi qua, thời tiết vẫn rất nóng. Tây Viễn lấy dưa chuột, dưa hấu, dưa hồng, táo hồng, quả hải đường cho vào rổ đặt ở trong giếng, chờ mấy đứa trẻ con giữa trưa trở về là có ăn, thanh thanh lương lương như ướp lạnh.
qua một thời gian thí nghiệm, bánh ngọt và bánh bích quy rốt cục thành công, giờ đã đem ra bán tại quán ăn Tây Ký. bánh ngọt và bánh bích quy bên trong đều có trứng và sữa dê, ăn vào vừa thơm vừa ngậy rất được người gia và bé gái yêu thích. làm ăn của Tây Ký càng ngày càng tốt. Tây Viễn cân nhắc chờ đến thu nho chín có thể làm nho khô, rồi cho vào trong bánh ngọt và bánh bích quy.
Tây Viễn không có việc gì làm, ngồi dưới cây nho, gấp túi giấy đựng đồ ăn. Tây Ký vốn dùng giấy dầu trực tiếp gói đồ ăn, Tây Viễn ngẫu nhiên nhớ lại túi giấy khi mua trứng dùng ở hiện đại, liền mô phỏng theo, thử đưa vào cửa hàng, khách khứa rất thích nên cứ thế dùng tiếp. Túi giấy chủ yếu do Thu Dương gấp, Tây Viễn trả tiền công cho Thu Dương theo số lượng.
Thu Dương vốn vóc dáng không khác Tây Viễn mấy, có thể do thay đổi môi trường sống hoặc do ở nhà họ Tây ăn uống tốt hơn mà vóc dáng dần cao lên, giọng nói cũng trở nên trong trẻo. đều nói con trai lớn muộn, Thu Dương mười sáu tuổi tiến vào thời kỳ thành niên, giờ đã mơ hồ cao hơn Tây Viễn nửa cái đầu. tuy vậy nhìn qua càng gầy, nhưng trong mắt lộ ra tinh thần nhiệt tình, đó là một người thỏa mãn với cuộc sống, tràn ngập tin tưởng vào tương lai.
“Anh ơi, em nghe Trình Nam nói lần trước anh Thu Dương cùng chúng về thôn, người khác thấy anh Thu Dương đều rất kinh ngạc, nhị béo còn chủ động chào hỏi.” Vệ Thành kề tai nói nhỏ với anh trai.
“Hả? Thu Dương phản ứng thế nào?” Tây Viễn nhìn Vệ Thành vui sướng khi người gặp họa, tự lấy đó làm niềm vui.
“anh Thu Dương tính tình tốt thế thì có thể phản ứng gì. người ta nói chuyện với anh ấy thì thuận theo thôi, còn cười với người ta. nếu là em thì sẽ không thèm để ý con nhỏ đó.” Vệ Thành lại nói tiếp, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhóc con này.” Tây Viễn búng mũi Vệ Thành.
“Anh!” Vệ Thành chun mũi với anh trai.
“Được rồi, đi gọi anh Thu Dương qua dùng cơm đi.” Tây Viễn lại sờ đầu nó, Vệ Thành vui vẻ chạy đi gọi Thu Dương.
Ai! Tây Viễn nhìn bóng lưng Vệ Thành. Thu Dương cao lên, Vệ Thành cũng cao lên không ít, mình còn phải đợi bao lâu đây? giờ ngay cả Tây Vi cũng đã đến lỗ tai Tây Viễn, thường hay đòi so với anh trai. hiện lớn bé trong nhà, đều không đứa nào muốn đo vạch khung cửa xem đã cao thêm bao nhiêu mà toàn lấy Tây Viễn làm chuẩn.
Tây Viễn nghĩ mỗi ngày tích cực rèn luyện, còn cân nhắc nên ăn gì để cao hơn: canh xương? sữa dê? Phải ăn nhiều uống nhiều!
“Anh cả, nay mai anh nhất định sẽ cao hơn, cao như bác hai ấy!” Làm hại tiểu Cẩu Đản liên tục an ủi hắn, Tây Viễn thật muốn lấy tay che mặt!
Ăn xong bữa trưa, Tây Viễn để mấy đứa trai ở trong phòng ngủ, hắn một mình ngồi dưới tàng cây đọc sách. lão Triệu hàng ngày đi đưa trứng đã nên trở lại, không biết vì sao hôm nay còn chưa tới.
Từ khi việc làm ăn của Tây Ký càng ngày càng tốt, Trương Tài bận quá trời, Tây Viễn để Lý Đắc Mạch ở quán ăn bán đồ, mướn lão Triệu đi lấy trứng cho nhà mình.
Lão Triệu mừng rỡ mấy ngày liền ngủ không ngon giấc. công việc đánh xe rất vất vả, tìm được khách hàng, ở rất xa cũng phải chạy, ở bên ngoài ăn không ngon ở không tốt, lại còn không bảo đảm.
Hiện giờ, mỗi ngày chỉ cần chạy xe từ Ngạn Tuy đến thôn hoa sen là được, đi lại trong ngày, trời tối đều có thể về nhà mà kiếm tiền lại nhiều hơn.
Bởi vì làm bánh ngọt và bánh bích quy cần dùng sữa dê, giờ trời nóng sữa dê không để được lâu, cho nên Tây Viễn kêu lão Triệu mỗi ngày đi thôn hoa sen một chuyến, chở trứng và sữa dê.
Trong nhà hiện có ba con dê, nhưng chỉ có một con cho sữa. Tây Viễn cùng cha thương lượng, Tây Minh Văn đến nhà Tiểu Lâm hỏi nhà hắn có muốn nuôi dê không, nếu muốn nuôi sau này thịt dê và sữa dê nhà họ, nhà họ Tây sẽ bao hết.
Trương lão lục vừa nghe, sao lại không đồng ý.
Vì thế, nhà họ Tây vay tiền cho nhà Trương lão lục mua bảy con dê, trong đó ba con cho sửa, theo thỏa thuận tiền mua dê sẽ khấu trừ dần vào tiền sữa.
giờ Tiểu Lâm mỗi ngày cầm tiểu roi, dẫn em trai đi chăn dê, trong lòng vui lắm. nó dù nhỏ, nhưng cha nói một năm tiền bán sữa còn nhiều hơn người lớn kiếm được. Tiểu Lâm cảm thấy thực kiêu ngạo.
“Ôi! Tiểu Thụ nhà ta không còn, trong nhà vẫn nhờ vào nó.” vợ Trương lão lục lau nước mắt, nhớ lại đứa con cả.
Đến giờ, Tây Viễn vào phòng sau gọi đám Vệ Thành dậy, đổi quần áo, rửa mặt, sau đó tới học đường.
mấy đứa trẻ đi được một lúc, lão Triệu mới vội vàng đánh xe tới. Bà nội và Cẩu Đản dẫn bé con qua, Tiểu Dũng đi theo sau. Thói xấu của bé con cũng dần được sửa lại.
“Anh anh, quả, quả.” Bé con thấy Tây Viễn, cầm quả táo trong tay chập chững chạy về phía hắn. không biết có phải do học nói chậm mà đến giớ bé con vẫn nói được rất ít.
“Ôi, bé con của anh ngoan quá, ăn gì cũng nhớ đến anh trai.” Tây Viễn ôm bé con hôn một cái, cầm quả táo trong tay bé giả vờ cắn một chút, “Ừ, ăn ngon thật.” Không Điểm (tên bé con) mím môi cười, nhấp nhổm trên cánh tay Tây Viễn.
“Đi thôi, cùng bà nội ra ngoài tản bộ nhé.” Tây Viễn buông Không Điểm, để Cẩu Đản bế cùng bà nội ra ngoài.
Bà nội đến ở nhiều tháng, đã quen thuộc với hàng xóm. cách hai cái nhà có một bà cụ Lý tầm tuổi bà nội, hai bà cụ thường ngồi dưới cây liễu trong hẻm nói chuyện phiếm, Không Điểm và Cẩu Đản chơi ở gần. Nếu có trẻ con nhà khác thì sẽ chơi cùng, thế nên Cẩu Đản và Tiểu Dũng đã có thêm mấy người bạn nhỏ.
“ra ngoài, tản bộ.” Không Điểm miệng lặp lại những từ vừa rồi của Tây Viễn được Cẩu Đản và Tây Dũng bế đi, bà nội chào hỏi lão Triệu rồi cùng cháu trai cháu gái ra ngoài.
“Chú Triệu, hôm nay sao về muộn thế?” Tây Viễn vừa giúp lão Triệu dỡ trứng vừa hỏi.
“Cậu chủ, ” lão Triệu thấy bà nội dẫn mấy đứa trẻ đi xa mới do dự nói với Tây Viễn, “Vốn ông nội cháu không cho ta nói, nhưng ta cảm thấy cháu cần phải biết.”
“Chú Triệu, có chuyện gì?” Tây Viễn nhìn vẻ mặt lão Triệu, ngừng lại để chú Triệu nói nhanh một chút.
“Ruộng ngô nhà cháu ấy mà,” Lão Triệu thở dài nhìn Tây Viễn, ” ruộng ngô nhà cháu, tối hôm bị người ta gây họa, mất mất mẫu.” Lão Triệu do dự mãi cũng nói ra.
“gì cơ?” Tây Viễn rất giật mình, “Họa gì ạ? Bị trộm sao ạ?” Phải biết, trong thôn xem lương thực rất nặng, có thể trộm nộn ngô non, đậu nành, hoặc lúa mạch nhà khách để ăn, nhưng chỉ phá hoại không thì rất ít.
“Người này rất thiếu đạo đức, lấy liềm cắt ngọn ngô. giờ ngô không lớn được mà trồng cải thảo cũng đã chậm.”
Nhà lão Triệu cách Ngạn Tuy không xa, cũng là nhà nông, chuyện ruộng vườn không cần nói nhiều đã rõ.
Tây Viễn cũng hiểu ngay, đây là hoàn toàn cố tính khiến nhà họ khó chịu. ngô còn quá non, không thể để dành làm lương thực, thân ngô dù phơi khô cũng chưa đến lúc dùng để đốt, hơn nữa ruộng trống giờ trồng gì cũng không kịp.
“Nhà cháu thế nào rồi ạ?” So với hoa màu, Tây Viễn càng quan tâm về người nhà hơn.
“Ông nội cháu ngồi trên ruộng ngô rơi nước mắt, ta với cha cháu phải khuyên mãi, ông cụ chắc là thượng hoả rồi.” Lão Triệu nhìn Tây Viễn. vốn lúc trở lại, ông cụ và vợ chồng Tây Minh Văn đều dặn không được kể cho bà cụ và Tây Viễn, sợ họ cũng buồn bực theo. Nhưng mà chuyện lớn trong nhà đều do cậu chủ quyết định, cho nên lão Triệu vẫn tự chủ trương nói với Tây Viễn.
“Chú Triệu, một lát chú tới cửa hàng gọi Lý Đắc Mạch, bảo anh ấy cùng cháu về thôn một chuyến.” Tây Viễn nghĩ cẩn thận rồi nói với lão Triệu.
“Được, ta cũng về với cháu, lát tiện đường mà. ta đã nhờ người báo về nhà là hôm nay không về.” Lão Triệu nói với Tây Viễn.
“Được ạ, vậy cả hai đều cùng về với cháu nhé. sau đó để Trương Tài trong cửa hàng xong về giúp trong nhà. giờ cháu tới học đường một chuyến, chú đánh xe chờ ngoài hẻm, đừng để bà thấy.”
“Ừ, đã biết.” Hai người nhanh chóng dỡ hết trứng, Tây Viễn vừa làm vừa nghĩ cách che dấu bà nội.
“Bà ơi, cháu tới học đường tìm tiên sinh.” Lão Triệu đi rồi, Tây Viễn báo với bà nội, khẽ khép cửa sân tới học đường.
“Đi đi, bà ở đây trông nhà.”
” cháu đích tôn của bà ngoan quá.” bà Lý khen Tây Viễn.
“Ừ, thằng Viễn nhà tôi biết chữ, trong nhà có chuyện gì đều do nó quyết.” Bà nội cùng Lý bà nội vừa nhặt đậu vừa tán gẫu.
Tới học đường, Tây Viễn gọi Vệ Thành và Tây Vi nói lại tình huống trong nhà cho hai đứa. Không nói không được. hắn đột nhiên về nhà, hai đứa nhất định sinh nghi, có khi còn dám cưỡi ngựa đi xem. cho nên chuyện quan trọng trước tiên là thương lượng với hai đứa.
“Ai mà thiếu đạo đức vậy?” Tây Vi lập tức thốt lên.
“Nói nhỏ chút, kêu cái gì?” Tây Viễn đập nó một cái, “Anh nói cho hai đứa là để hai đứa biết còn chăm bà. Lớn tướng rồi, đứng có dễ kích động!” anh trai vừa nói, Tây Vi liền không lên tiếng nữa.
“Anh ơi, anh lúc nào có thể trở về?” Vệ Thành không nỡ để anh trai đi, nhưng cũng biết trong tình huống này anh trai nhất định phải về thôn xem, cũng biết anh trai trở về nó và tiểu Vi không thể đi theo, bằng không sẽ không giấu được bà nội.
“Anh trở về xem, ngày mai không về thì ngày mốt cũng sẽ về, hai đứa giúp anh chăm lo bên này, nghe không?” Tây Viễn dặn dò hai đứa em, “Bà có hỏi thì nói, ” Tây Viễn gãi gãi đầu, “Nói anh hôm nay tới tìm tiên sinh. tiên sinh nói cần một quyển sách, vừa hay chỗ thầy thuốc Lý có nên anh về nhà mượn, nhớ đấy.”
“Anh ơi, bọn em biết rồi, anh về sớm nhé.” Vệ Thành và Tây Vi vội gật đầu.
giao việc cho hai đứa em xong, Tây Viễn về nhà báo lại với với bà nội. bà nội không hiểu việc học hành mà chỉ nghe tiên sinh cần nên để Tây Viễn về nhân lúc trời còn sớm.
Lý Đắc Mạch đã về tới, buộc ngựa xong, cùng Tây Viễn đi ra khỏi hẻm, lão Triệu sớm đã chờ ở nơi này, hai cái xe ngựa hoả tốc chạy về thôn hoa sen.
Trên xe, Tây Viễn không nói một lời, ngưng thần tự ngẫm chuyện này phải làm sao? Làm sao mới có thể giảm tổn thất đến thấp nhất?
Lão Triệu và Lý Đắc Mạch không nói nhiều. tân tân khổ khổ chăm sóc hoa màu từ xuân đến hạ, mắt thấy tháng tới có thể thu hoạch lại gặp họa, có thể không lo lắng khó chịu sao?