Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

quyển 1 chương 2: hoa màu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau là một ngày sáng sủa, Tây Viễn cảm thấy thân thể của mình đã tốt lên bảy tám phần, cho nên không muốn ở nhà buồn bực, liền dẫn Tây Vi cùng đi theo ông nội ra đồng nhìn xem. Hiện tại đã là cuối hè, ở phía Bắc lúa mạch đã thu gặt xong, có người nhanh tay lại đánh luống cho ruộng, ở trên trồng bắp cải, củ cải. Về sau đến mua thu có thể thu hoạch thêm một vụ, mà rau dưa qua mùa đông cũng chủ yếu dựa vào hai thứ này.

Ông nội cầm liềm trong tay, bên hông giắt cái điếu, chậm rãi đi ở phía trước, hoa màu hai bên đường đang mọc vượng, ngẫu nhiên có cây bồ công anh màu vàng nở rộ ở đầu ruộng, chợt lóe chợt lóe như ngọn lửa nhỏ sáng ngời.

“Ca ca, ca ca, ca ca, xem kìa, dế mèn!” Tây Vi lại bắt đầu reo hò nói chuyện. Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tây Vi Tây Viễn không đành lòng để cho hắn thất vọng, đành phải nâng tai mở mắt, rón ra rón rén đi tìm theo tiếng dế mèn kêu. May là công lực bắt dế mèn khi còn nhỏ vẫn còn, trong nháy mắt dế mèn nhảy lên, Tây Viễn nhanh chóng lấy tay bắt được, cảm thấy dế mèn trong lòng bàn tay không ngừng đấu tranh nhảy lên, Tây Viễn chớp mắt với Tây Vi.”

“Ca ca, ca ca, ca ca, trở về huynh làm cho đệ một cái lồng đi, để thả dế mèn vào đó nuôi.”

“Đó là lồng dế quắc, chỉ dùng để dế quắc, dế mèn thả vào hũ là được.” (dế quắc: loài dế ở tàu có tiếng kêu rất hay.)

“dạ!”

“Còn nữa, sau này đừng gọi ca ca nhiều lần như vậy, để gọi một lần huynh đã có thể nghe được. Nếu tiếp tục dài dòng như vậy, ta sẽ không bắt dế mèn cho đệ nữa.”

“Đã biết.”

Tây Vi lấy tay bắt dế mèn, chân nhỏ nhún nhảy,, đi theo bước chân của ông nội và ca ca. phong cảnh ở nông thôn đối với Tây Viễn cũng không xa lạ gì, đời trước cũng là xuất thân nông gia, đối với hoa màu cũng có nhiệt tâm xuất phát từ bản năng, vừa nhìn liền thấy rất thân thiết.

“Này, lão đệ, đây là đi thăm ruộng à?” Trước mặt đi đến một vị lão nhân, tuổi tác có vẻ cùng ông nội không chênh lệch lắm.

“Phải, không có việc gì đi xem, đã sắp đến mùa thu, sợ có kẻ tay chân không thành thật làm hại đến hoa màu.”

“Phải nha, nghe nói ngày hôm qua ngô nhà lão Lý bị người trộm bán mất nửa luống, lão Lý tức giận đến đứng trên ruộng mắng nửa ngày.”

“thật là rất thiếu đạo đức, lúc này hoa màu còn chưa kết đủ, nghiệp chướng mà!”

“Còn không phải sao, ôi! Chúng ta không có việc gì thì phải chăm qua nhìn một chút.”

Tây Viễn lén lút hỏi Tây Vi: “Đây là ai, đệ có biết không?”

“Ca, huynh lại đố ta. Đây không phải ông nội Vương Tam sao.” Tây Vi xem thường nhìn Tây Viễn một cái.

Hai ngày nay vì mau chóng quen thuộc người và việc chung quanh, Tây Viễn tận lực từ trong lời người khác tìm hiểu tin tức về người trong thôn, nhưng hắn không dám trắng trợn hỏi, đành phải theo Tây Vi đi tới đâu hỏi tới đó, mĩ danh gọi là đang đố hắn. Tây Vi ban đầu còn khoe khoang mình biết nhiều, có điều Tây Viễn nhiều thì hắn bắt đầu kiêu ngạo lên. Mỗi lần Tây Viễn vừa hỏi, hắn đều hoặc xem thường nhìn, hoặc bĩu môi.

Cùng ông nội Vương Tam tách ra, ông nội bắt đầu có chút lo lắng, Tây Viễn biết ông nội đang lo hoa màu trong ruộng. Trong thôn có mấy người chơi bời lêu lổng, bình thường không có việc gì sẽ trộm vặt, vào mùa này thường nhân ban đêm trộm lương thực trong ruộng người ta.

“Ông nội, ông chớ lo, chúng ta chắc là không có chuyện gì đâu.” Tây Viễn trấn an ông nội.

” hoa màu nhà chúng ta năm nay nhìn rất tốt, sợ sẽ thu hút mắt của người khác mất.”

Tây Viễn biết lúc này nói nhiều cũng không để làm gì, phải đến ruộng nhìn mới có thể yên tâm. Ba người cũng không còn tâm tư chậm rãi mà đi, đều bước nhanh hơn.

Đi một đoạn Tây Vi liền theo không kịp, ngã sấp một cái ở trên mặt đất, trên tay trên mặt đều cọ lên đất, dế mèn trong tay cũng vô ý bóp chết.

“Oa! Ca ca, ca ca, ca ca, dế mèn, dế mèn!”

“Không sao, chờ một lát ca ca bắt thêm cho đệ. Mau, tiểu Vi đừng khóc, để người ta nhìn thấy sẽ dựng chuyện cười nhạo đệ đấy.”

Tây Viễn vừa lau nước mắt cho Tây Vi vừa an ủi hắn. Sau đó đưa lưng về phía Tây Vi ngồi xổm xuống, đem Tây Vi cõng tới trên lưng.

Vừa rồi giống ông nội lo cho hoa màu nên đã quên Tây Vi còn nhỏ đi chậm. Tây Viễn biết, ở thời cổ đại còn lạc hậu này, trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng như vậy, nếu lúc này bị người hại thì ngay cả trồng lại cũng không kịp, làm không tốt năm sau sẽ phải chịu đói.

Chậm rãi rảo bước đến ruộng, ba người đều nhẹ nhàng thở ra, hoa màu nhà Tây Viễn chỉ có hai đầu bờ ruộng tới gần ven đường bị người bẻ mấy thân ngô, phần khác đều còn nguyên.

Ông nội đốt thuốc lá rời, xoạch xoạch ngồi ở đầu bờ ruộng rít thuốc.

hai trừu. Tây Viễn dẫn theo Tây Vi, cầm cái liềm cắt bỏ những thân ngô đã bị người khác vặt mất, tước thành từng cán từng cán, sau đó lột xuống lớp vỏ thô ráp bên ngoài, bên trong có thể cho vào trong miệng ăn, giống như ăn mía.

Tây Vi ăn rất hăng say, lõi cán ngô ngọt ngào như đường. Trong nhà chỉ khi ăn tết mới mua mấy khối đường cho tiểu hài tử, hắn đã sắp quên đường là thế nào.

Canh ở trong ruộng một lát, ông nội lại dẫn hai anh em đi trồng bắp cải. nhà Tây Viễn có năm mẫu ruộng, cũng không chuyên canh, một khối ba mẫu, năm nay trồng ngô; một khối hai mẫu, trồng tiểu mạch, sau khi thu xong lúa mạch, ông nội và bà nội cũng giống nhà khác trồng bắp cải củ cải, nhưng bà nội mặt khác còn trồng một luống rau cải, cũng tận dụng những khe rãnh để trong chút rau thơm và rau chân vịt.

Tây Viễn chọn mấy lá bắp cải lớn trong ruộng về làm chút rau ăn. Sau đó cùng ông nội và Tây Vi trở về nhà.

Buổi tối, bà nội dùng hạt kê, gạo và chút cháo ngô còn lại cùng nấu một nồi cơm, dù gạo trắng ít đến thương cảm nhưng đây cũng đã là xa xỉ. Sau đó cho vào trong nồi một chút mỡ, đánh một quả trứng gà, thoáng dùng mỡ rán một chút, đánh vụn, tiếp tục cho vào tương đậu nành nhà mình làm, cuối cùng cho một ít ớt băm, dùng lửa nhỏ đun trong chốc lát, bắc nồi.

cơm chiều hôm nay chính là bắp cái cuốn: dùng lá bắp cải lớn rửa sạch trải ra, trải lên một tầng cơm, trên cơm trải một lớp trứng bắc ớt và tương, tiếp theo lấy rau thơm và hành lá thái thành đoạn ngắn rắc lên trên trứng, sau đó gấp lá bắp cải lại, một cái bắp cải cuốn liền làm thành.

bắp cải cuốn Cơm bao dù nguyên liệu đơn giản, nhưng rất dễ ăn, mùi bắp cải, mùi cơm, mùi trứng bắc ớt và tương, còn có mùi thơm đặc hữu của hành lá rau thơm trộn cùng một chỗ, ăn vào rất kích thích vị giác, làm cho người ta càng ăn càng thèm ăn. Tây Viễn bất tri bất giác liền ăn ba cái, thẳng đến khi trong bụng không còn chỗ ních mới không thể không dừng tay. Ôm bụng ngửa mặt nằm ở trên giường vuốt bụng. Tây Vi thấy ca ca như thế cũng biết là rất ngon liền tọng vô liên tục rồi nằm ngã xuống, cùng Tây Viễn vuốt bụng.

“Bà ơi, ăn ngon thật, sáng mai cháu còn muốn ăn bắp cải cuốn.”

” quỷ tham ăn, sáng mai cũng không thể ăn bắp cải cuốn nữa, phí cơm, ăn bữa này phí lương thực đủ bình thường ăn hai bữa.”

“Phải rồi. Hôm nay ta đi ra ruộng đụng tới Vương lão tam, hắn nói ruộng nhà lão Lý bị người ta phá, bẻ mất nửa luống ngô.”

“Đúng là thất đức, làm hại hoa màu nhà người ta cũng không sợ giảm thọ. Lão đầu tử, chúng ta không có sao chứ?”

“Không có việc gì, có điều hai đầu bờ ruộng bị mất mấy thân ngô.”

“Vậy là tốt rồi.”

” hoa màu nhàchúng ta năm nay trông rất khá, ta sợ người khác nhòm ngó, ta xem thử, nếu không ta nửa đêm dậy đi qua xem.”

“Chính ông có thể làm ư, nửa đêm trời tối đen, xem được cái gì.”

“Không được cũng không có cách nào, nếu để người ta đến hại ruộng, sang năm ăn gì đây.”

“Ôi, thật đúng là, không cho người ta đường sống.”

Tây Viễn nghe hai ông bà đối thoại, nhất thời không biết nên nói cái gì. Không để ông nội đi, lương thực thật sự bị trộm thì sang năm phải chịu đói; nếu để cho ông nội đi, một ông lão lại tối trời, vạn nhất có việc gì thì hậu quả khó lường. Không được, phải đổi biện pháp, vừa có thể bảo tồn hoa màu, vừa có thể để ông nội an toàn.

“Ông nội, ông thử hỏi qua mấy người chút ông nội Vương Tam, phỏng chừng hiện tại mọi nhà đều sợ mất lương thực, đều muốn nửa đêm đi xem. Bằng không vài người kết thành một nhóm, xếp ca, một người trước nửa đêm, một người nửa đêm về sáng, ông thấy có được không? Nếu được thì ông hãy tìm mấy người ông nội Vương Tam thương lượng một chút.”

“Ừ, cháu đích tôn của ta nói vậy làm ta tỉnh cả người, không thể chậm trễ, ta lập tức đi hỏi.” Ông nội nói xong liền cầm liềm và điếu ra khỏi nhà.

Người một nhà đều không có tâm tư làm gì khác, ở nhà lo lắng chờ tin tức của ông nội. Bà nội thu thập xong việc trong nhà, lên kháng trải mền, Tây Viễn và Tây Vi đem chân nhét vào dưới mền cho ấm.

Tây Vi hôm nay không quấn quít đòi Tây Viễn kể chuyện, tha thiết mong chờ nhìn bà nội ở mép kháng xát dây thừng. Bà nội lớn tuổi, ánh mắt không tốt, buổi tối làm không nổi việc tỉ mỉ.

Tây Viễn thấy Tây Vi như thế thì lòng đau như cắt, ở xã hội hiện đại nhi đồng tuổi này đúng là tuổi vô ưu vô lo, được người nhà yêu thương, mà Tây Vi nho nhỏ lại sớm tiếp xúc cuộc sống thật không dễ dàng. Tây Viễn muốn phân tán chú ý của hắn liền đề nghị cùng Tây Vi chơi bịt mắt bắt dê.

Không ra khỏi phòng, đồ vật trong nhà lại ít, nơi có thể ẩn nấp không nhiều lắm, nhưng thấy Tây Vi chỉ đem mền che lên người, Tây Viễn vẫn mở miệng la hét: “Tiểu Vi đâu, tiểu Vi chốn đi đâu vậy? sao ta lại không tìm được rồi.” Tây Vi vẫn tránh ở phía dưới chăn không nhúc nhích. Tây Viễn sợ hắn nghẹn nên qua một hồi, vén chăn lên, giả bộ chấn động: “Oa, hóa ra tiểu Vi trốn tới đây!” Tây Vi thấy bị bắt thì cạc cạc cười rộ lên, liên tiếp kêu: “Ca ca, ca ca, nữa đi.” Sau đó lại dùng mền che mình lại.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tây Vi, nghe tiếng cười của Tây Vi, tâm tình của Tây Viễn cũng tốt lên. Tây Vi tuy nói là năm tuổi, trên thực tế người ở đây tính tuổi đều là lấy tuổi mụ, Tây Vi sinh vào hai mươi ba tháng chạp, năm cũ mấy ngày là hết, đến bây giờ còn chưa đến bốn tuổi.

Chơi đến khuya, Tây Vi đã chịu không nổi nằm xuống ngủ thì ông nội mới trở về, bất quá nhìn tâm tình cũng không tệ lắm. Hóa ra, ông nội tìm ông nội Vương Tam, vừa lúc mấy gia đình khác cũng có ý tưởng tưng tự, mọi người liền cùng nhau thương nghị luân phiên gác đêm. Bởi vì tiếng nói của mọi người khá lớn nên lại đưa tới vài người, không ngờ trưởng thôn cũng tới.

Hắn hôm nay cũng nghe nói chuyện nhà lão Lý bị người làm hỏng hoa màu, vì thế quyết định tổ chức người trong thôn canh gác, xếp thành tổ, mọi người thay phiên chiếu khán hoa màu. Như vậy cũng bảo đảm hơn.

Tây Viễn chỉ nghe xong kết quả liền tiến vào mộng đẹp, có thể do khối thân thể này mình xuyên tới vẫn còn rất nhỏ nên không thực qua đêm được. Lúc ngủ, Tây Viễn còn mơ thấy bắp ngô biến thành một đám bé ngô, không biết la hét với ai “Đừng trộm ta, đừng trộm ta.”

trước khi xuyên qua Tây Viễn cũng không phải là kẻ có tiền gì, nhưng là tuyệt đối không thể tưởng được mình có một ngày sẽ vì mấy bắp ngô mà khi ngủ cũng nhớ đến.

Truyện Chữ Hay