Chương : Tru địch mượn đao
Vãn Lộng mặc dù đối với lời nói của Thượng Trụy có chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn là ôm theo tâm trạng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục quyết tâm đi tìm Thiệu Ấn. Sau khi nghe xong ý định của nàng, Thiệu Ấn rất là kinh ngạc, phải biết rằng Hoán Châu Các hiện thời thật đúng là chỗ thần căm quỷ ghét, thị nữ trong phủ sợ hãi tránh còn không kịp, nào có ai giống như nàng vậy, còn tự mình đưa ra đề nghị muốn vào chịu chết hay sao?
Nhưng mà mặc kệ Thiệu Ấn lời hay khuyên bảo thế nào, Vãn Lộng tựa như đụng phải tà rồi, cứ quyết tâm muốn qua bên viện đó. Cũng không biết là vì suy nghĩ cho Vãn Lộng, hay là cân nhắc từ nguyên nhân nào, cho dù Thiệu Ấn bị nàng ta đau khổ quấn lấy, một mặt không thể không nề hà, lại thủy chung kiên trì không đồng ý, chỉ bảo nàng trở về sống yên ổn đi.
Cuối cùng Vãn Lộng bị buộc đến nóng nảy, nhất thời xúc động liền đem Thượng Trụy ra chỉ điểm, “Đại quản gia ông thực sự cho là nô tỳ muốn qua bên viện kia chịu tội hay sao? Còn không phải là vì Trụy tử! Nô tỳ đã nhận lời nàng ấy rồi, ông bây giờ chết sống không chịu cho nô tỳ qua, bảo nô tỳ làm sao ăn nói với nàng ấy đây?”
Gương mặt Thiệu Ấn cứng lại, “Ngươi nói cái gì? Là Trụy cô nương —— phân phó ngươi làm như vậy hay sao?”
“Còn không phải à!” Chuyện cho tới bây giờ, Vãn Lộng cũng đã cố gắng không thể nghĩ nhiều được nữa.
Thiệu Ấn vốn là nhíu mạnh chân mày, lại cực kỳ khó hiểu vì sao Thượng Trụy lại đưa ra cho nàng ấy cái chủ ý ôi thiu này, Vãn Lộng ở một bên càng tự mình nhỏ nhẹ năn nỉ, ông suy tư một lát, nâng ánh mắt nhìn vào nét mặt đang gấp gáp chờ đợi của Vãn Lộng, suy nghĩ hoang mang dần dần bị thay thế bởi ý nghĩ mơ hồ không chừng có khả năng nào đó.
“Nếu Trụy cô nương cũng đã nói như vậy ——” tuy là sắc mặt Thiệu Ấn vẫn có chút lo lắng, nhưng đến cùng vẫn là buông ra miệng một câu, “Vậy thì theo ý của nàng ấy mà làm đi”.
Vãn Lộng không ngớt nói lời cảm tạ, trong lòng cười thầm, quả nhiên vẫn phải đem Thượng Trụy lôi ra mới có thể được việc.
Sau khi trở về phòng nàng thông báo mọi ọi người biết, Thượng Trụy nghe nói Thiệu Ấn đã biết mình ở sau lưng ngầm tính kế, đầu tiên là cả kinh nhíu mày, tiếp theo là mi mắt giật giật, cũng không nói gì, chỉ dặn dò Vãn Lộng cẩn thận một chút, đừng để người ta khi dễ quá ác.
Đổi được Vãn Ngọc ra ngoài tốt đẹp rồi, Vãn Tình lại nhịn không được túm lấy Thượng Trụy, “Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc bán thuốc gì vậy hả?!”
“Đợi thêm ít lâu nữa ngươi tự nhiên sẽ biết thôi”. Gương mặt Thượng Trụy tĩnh lặng, đáy mắt lại giống như chứa đựng vẻ chắc chắn, phảng phất như đã tính toán xong xuôi.
Vãn Tình thấy nàng thủy chung giữ kín như bưng, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ, không khỏi bĩu môi nổi giận nói, “Ngươi không sợ Vãn Lộng cũng giống như Vãn Ngọc vậy, bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng hay sao?”
“Ta đây ngược lại không hề lo lắng, Vãn Lộng ngày thường tuy là không nói chuyện nhiều lắm, nhìn qua giống như người nhu thuận điềm đạm nho nhã, thực tế lại là người có nhiều cơ trí, tâm tư của nàng ấy vừa động, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng không sánh bằng”.
Vãn Tình không cam lòng mà bĩu môi, “Cứ như ngươi biết rõ lắm ấy”.
Thượng Trụy cười khẽ, cũng không đấu võ mồm với nàng ấy, hai người quay về Sơ Nguyệt Đình.
Hôm sau Vãn Lộng liền đến Hoán Châu Các, một ngày vô sự, hai ngày bình yên.
Nhưng qua ngày thứ ba, đến cùng vẫn là đụng phải Hạ Nhàn Phinh vì Bạch Thế Phi đã lâu chưa thấy về mà bắt đầu nổi lên tính khí, làm cho tâm tình Chiêu Đề không tốt, Vãn Lộng không có lý do bị nàng ta đánh ấy cái.
Đến buổi tối, mấy người lại một lần nữa tề tụ ở trong phòng Vãn Ngọc lúc này đã gần lành như lúc ban đầu, Thượng Trụy vén tay áo Vãn Lộng lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cánh tay có dấu vết đỏ hồng của nàng ấy, khiến Vãn Lộng bị động trúng mà khổ sở kêu đau.
Vãn Tình không khỏi phàn nàn với Thượng Trụy, “Ngươi nhìn xem, còn khen nàng ấy thông minh cơ trí, chẳng phải vẫn chịu tội như thường sao?”
Thượng Trụy lại cười cười, “Nàng ấy không chịu tội ta mới vô pháp khả thi đó”.
“Sao?!” Đám người trăm miệng một lời.
Chỉ thấy Thượng Trụy lấy từ trong tay áo ra một ít mực đen, thấm thấm nước, bôi nhẹ lên trên cánh tay Vãn Lộng, không quá vài lần đã đem những dấu đỏ nhuộm thành một mảng màu xanh đen, giống như đã từng bị người ta ra đòn hiểm đả thương. Vãn Lộng cứng nhắc giơ tay ra xa nhìn kỹ một phen, lại cẩn thận sữa chữa mấy chỗ màu sắc, Thượng Trụy thu hồi mực đen lại, dùng tay lau vết nước, đặt tay Vãn Lộng vào tay áo.
“Sáng sớm ngày mai, ngươi thừa dịp sắc trời còn mờ mờ đi tìm Đặng quản gia, bày ra vẻ mặt đau khổ xin hắn một ân tình, van xin hắn đi tìm Đại quản gia cho đổi ngươi ra khỏi Hoán Châu Các. Nếu hắn hỏi ngươi có phải lúc ở trong viện kia đã chịu khổ hay không, ngươi chỉ không ngớt nói lời phủ nhận”. Vãn Lộng rõ ràng đã bị đánh, đến lúc đó tuy là trong miệng không nhận, nhưng trên mặt nhất định vẫn sẽ lộ ra vài phần do dự, mánh khóe nhìn sắc mặt này làm sao giấu diếm được Đặng Đạt Viên? Thượng Trụy vừa nghĩ tới đã nhịn không được hơi cong khóe môi, “Lúc này hắn nhất định sẽ hỏi ngươi, ngươi giống như bị ép buộc quá, không ngại vén tay áo lên để cho hắn liếc mắt nhìn thấy vết thương trên tay ngươi, nhớ, động tác nhất định phải nhanh, sau đó liền không hề đề cập tới nữa, vội vàng cáo từ hắn rời đi”.
Vãn Tình nghe được không hiểu ra sao, “Như vậy là cũng kéo cả Nhị quản gia vào rồi? Vạn nhất hắn quả thật đi tìm Đại quản gia, Trụy tử ngươi không sợ Đại quản gia nói với hắn là tự mình Vãn Lộng muốn được điều qua viện bên kia sao?”
“Vãn Lộng và Nhị quản gia là đồng hương, đi cầu hắn giúp đỡ là chuyện thường tình thôi, về phần Đại quản gia, ngươi cứ việc yên tâm, ông ấy tất nhiên sẽ không lắm miệng”. Thiệu Ấn kia thuộc loại người mười phần đa mưu túc trí, không chừng giờ phút này đang chờ Đặng Đạt Viên tìm tới cửa cũng nên.
Vãn Tình còn định nói thêm gì đó, đã bị Vãn Ngọc ngồi bên giường không ai chú ý mà đá đá gót chân nàng, nàng nhất thời ngậm miệng, nhanh chóng quay đầu sang, thấy đuôi chân mày Vãn Ngọc mang ý cười đang cùng Thượng Trụy trao đổi bằng ánh mắt phảng phất như đã ngầm hiểu lẫn nhau.
Vãn Lộng bên cạnh buông tay xuống, chẳng biết lúc nào lại vén tay áo lên, hướng đến những chỗ đau trên cánh tay mình mà ngắt quãng thổi hơi, chuyên tâm đến mức tựa hồ không hề để ý đến những động tác cùng thần sắc của mấy người kia, nhưng mà hai bên gò má lại mơ hồ ửng đó, vẫn là lộ ra một chút ý xấu hổ.
Đầu óc Vãn Tình không xoay chuyển được, chỉ cho là mấy vị tỷ muội này nói chuyện với nhau toàn bộ đều đã thông suốt, riêng mình bị gạt qua một bên, ảo não mà dậm chân, “Các ngươi như vậy là ——”
Thượng Trụy đã một phen kéo nàng qua, “Vãn Tình, đến giờ nghỉ rồi, người đi với ta đi”. Lại quay đầu qua nói với Vãn Lộng, “Ngày mai đừng quên cứ theo như lời ta nói mà làm”. Càng nói càng nhịn không được muốn cười, “Giả vờ cho giống một chút”. Che miệng Vãn Tình đang kêu la cứng rắn kéo ra ngoài.
Ra khỏi phòng, vì Vãn Tình giãy dụa quá, Thượng Trụy chỉ đành phải bám vào tai nàng ta cẩn thận nói mấy câu, Vãn Tình nghe nghe, cái miệng nhỏ nhắn vo tròn lên.
Sáng sớm hôm sau, Vãn Lộng theo lời Thượng Trụy đi tìm Đặng Đạt Viên.
Lúc đầu đối mặt với nàng cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào, Đặng Đạt Viên vẫn còn thần sắc bình tĩnh, nhưng đến lúc nhìn thoáng qua trên cánh tay nàng từng mảng xanh tím xong, liền nhíu mày tại chỗ, lộ ra vẻ không hài lòng.
Không ngoài dự liệu của Thượng Trụy, kiềm chế đến sau giờ ngọ, Đặng Đạt Viên đúng là vẫn mượn cơ hội đi tìm Thiệu Ấn, nói chuyện phiếm hồi lâu, thuận theo tự nhiên mà dẫn đề tài ra, “Lần trước ông nói muốn tìm mấy người đưa qua bên viện phu nhân để sai bảo, có tìm được chưa?”
Thiệu Ấn đánh vào đầu gối mà than, “Ta cũng đang đau đầu vì chuyện này lắm nè, bà buôn người kia đã từng cho hai người tiến cử qua bên đó, đều chịu đựng không được quá vài ngày liền từ giã bỏ đi. Chỗ trống ở bên đó, thủy chung vẫn chưa có người thích hợp chọn lựa để thay vào, người bên ngoài bỏ đi, ta tuy là có thể dùng tiền che miệng mấy người phụ nữ đó, nhưng cứ tình hình này mà kéo dài nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh của Bạch phủ”.
Đặng Đạt Viên thoáng suy nghĩ, không có lên tiếng.
Thiệu Ấn lại phảng phất như đang tự trách, “Nếu trước khi Công tử trở về mà không đem chuyện này xử lý cho thỏa đáng, đến lúc đó còn phải phiền ngài ấy vì mấy chuyện vặt vãnh này mà bận lòng, thử hỏi cái mặt mo này của ta còn biết để vào đâu cho được? Còn không phải là danh tiếng của Bạch đại quản gia này gánh chịu ư, ôi ——”
Đặng Đạt Viên lắc đầu, cười đứng dậy, “Được rồi, hôm nay một người rồi hai người đều ở trước mặt ta mà ca hát kể khổ, người kia thân phận thấp bé cũng thôi đi, ngay cả lão già ông đã đến từng tuổi này rồi, còn không ngại mệt”.
Thiệu Ấn nghe mấy lời chế nhạo này thì đứng dậy theo, cho thấy người luôn làm việc cẩn thận chu đáo, giọt nước không rỉ Đặng nhị quản gia đã chịu bỏ qua quyền hạn mà bày mưu tính kế, không khỏi vui mừng quá đỗi, liên tục thở dài với hắn, “Thân già khọm này của ta thực sự là chịu không được giày vò nữa rồi, thỉnh cầu Nhị quản gia ngài tài nhiều vất vả, lão hủ vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích”.
“Trước tiên ông an bài cho đổi người ra đi”.
“Được, được, ta sẽ an bài chuyện này”. Thiệu Ấn liên tục không ngừng nhận lời.
Đặng Đạt Viên đi tới cửa còn quay đầu lại, “Tiểu nha đầu kia lẽ nào lại chịu để ông xui khiến?”
Thiệu Ấn vội vã khoát tay, “Làm gì có chuyện đó”. Chỉ cười cười đùn đẩy sạch sành sanh, đại khái là không nhiều lời nữa.
Đặng Đạt Viên dừng bước lại, nhìn chăm chú về phía Thiệu Ấn, nhìn không ra lời nói thật giả, ngược lại ngẩn người, lại nhìn đến nét mặt Thiệu Ấn như có như không vui vẻ, trong đầu hơi chuyển, nhưng vì đề phòng tai vách mạch rừng, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ xấu hổ mà cười khổ, liền kéo áo mà đi.
Ngang qua phòng thu chi bên đông sương phòng, Đặng Đạt Viên nhắn nhủ người bên trong, “Hôm nay bà Vương buôn người có đến phủ tính tiền, thì đưa bà ấy tới gặp ta”. Nói xong vừa đi lên phía trước chưa được mấy bước, đằng sau đã có nô bộc vội vàng đuổi theo.
“Nhị quản gia, Nhị quản gia! Công tử đã trở về rồi! Mời chư vị quản gia cùng tất cả các quản sự quản lý bất động sản đến đại sảnh một chuyến, nói là có chuyện muốn phân phó”.