Chương : Mưa thuận gió hòa
Trong phủ Tập Hiền Điện Đại học sĩ Trương Sĩ Tốn, nhanh chóng thu dọn giấu đi các loại tranh chữ cổ nổi tiếng, ngoài cửa còn có hai tên nô bộc đang bảo vệ, không cho phép người hầu lui tới gần phòng trong vòng ba thước.
“Công tử có ý hi vọng đại nhân đưa sổ sách ra, chỉ rõ quan lại tộc Đảng Hạng mỗi lần đến kinh sư đã ra tay bòn rút hàng hóa, lúc xuất quan qua biên giới trở về thì lén triều đình ta mua binh khí, ngựa và các loại trọng yếu phẩm, mỗi lần còn giấu diếm các loại thuế.”
Trương Sĩ Tốn nghe xong Thiệu Ấn hạ giọng nói một phen, hơi trầm ngâm, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, ngược lại mở miệng hỏi, “Lão phu nghe nói việc hôn nhân giữa Thế Phi cùng với con gái của Hạ Thượng Thư là theo ý Thái hậu?”
“Đúng là Thái hậu tự mình chỉ hôn, theo như Công tử phân phó, ngày hôn lễ đã định vào đầu tháng ba”.
Ánh mắt Trương Sĩ Tốn lóe lóe.
Trong lúc Hoàng thượng và Thái hậu đã dần dần lộ ra manh mối đấu đá nhau, các đại thần trong triều hoặc sáng hoặc tối đều đã bị liên lụy vào, có người nóng vội nhanh chóng quyết định đứng vào hàng ngũ những người tỏ rõ thái độ, có người bất động tại chỗ hòng cẩn thận quan sát xem hướng gió đang ngã theo chiều nào, cũng có người ở thế trung lập cứ bo bo giữ mình lưỡng lự không theo ai.
Trương Sĩ Tốn chính là người thuộc loại cuối cùng, thủ đoạn đưa đẩy khéo léo, làm người chu đáo, chưa bao giờ có liên quan đến những phe phái phân tranh, ở trên triều đình địa vi tương đối tách biệt, cũng bởi vì vậy, Bạch Thế Phi mới cho rằng ông ta là lựa chọn tốt nhất để ra mặt góp lời.
Bạch Thế Phi vốn là một thương nhân, cho dù gia tài phú địch thiên hạ, nhưng nói sao cũng không phải mệnh quan triều đình, tuy là thân phận cùng với gia thế đặc thù, lại vì những đưa đẩy vi diệu khiến hắn giờ phút này đã trở thành chiếc chong chóng mẫn cảm với thời cuộc đong đo được chiều gió, thế nhưng, điều khiến cho những chúng đại thần trong triều khó hiểu nhất, không phải là sự tiến thoái của Hoàng thượng, cũng không phải hỉ nộ của Thái hậu, mà hết lần này tới lần khác lại là thái độ mơ hồ không rõ ràng của vị Công tử Bạch gia này.
Nếu nói hắn là người của Thái hậu, vậy mà hắn lại giống như đang loáng thoáng thay Hoàng thượng làm việc, mà nếu nói hắn là người của Hoàng thượng, thì vừa rồi hắn lại lúc nào cũng ra ra vào vào cung Khánh Thọ của Thái hậu, thấy rất rõ hắn nhận được nhiều quang vinh ân sủng, hiện giờ lại còn mờ mắt được Thái hậu tự mình tứ hôn ình, phảng phất như quan hệ lại càng sâu thêm một tầng.
Theo lẽ tự nhiên mà nói thế lực của Thái hậu chiếm giữ đang ngày càng đi lên, thống trị quân quốc đại sự, nhưng mà quyền lực của bà ta đến cuối cùng vẫn có chút bị mấy vị phụ chính trọng thần kiềm chế, không phải chuyện gì cũng có thể tùy theo ý mình, hơn nữa, gần đây trong kinh đô và các vùng lân cận thay đổi không ít quan viên, mặt ngoài nhìn lại tất cả đều là do bà ta gợi ý xuống, nhưng mấy ngày gần đây bóng gió nghe được một ít bí mật, dường như có một số việc đang lặng yên không tiếng động mà phát sinh.
Tránh không khỏi một đám quan viên lăn lộn nhiều năm trong triều, am hiểu sâu sắc đạo làm quan, cả đám đại thần sớm đã tu luyện thành tinh, lúc này chỉ e là đang cẩn thận chặt chẽ mà làm việc, đều chờ đợi muốn nhìn một chút cho rõ ràng, vị Bạch công tử tuyệt thế kinh tài đang thượng vị ở đầu sóng ngọn gió kia sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Nếu ngay cả Bạch Thế Phi cũng bị buộc phải hàng phục Thái hậu, mọi người có thể thở phào một hơi, từ đây bình an vô sự.
Nhưng, nếu Bạch Thế Phi quyết tâm nâng đỡ Hoàng thượng, vậy thì các vị chư thần không thể không nghĩ lại rồi.
Thấy Trương Sĩ Tốn phảng phất như lâm vào trầm tư, Thiệu Ấn cũng cẩn thận mà không nhiều lời thêm nữa, việc hôm nay của ông chỉ là muốn truyền lời của Bạch Thế Phi đến đây, về phần Trương Sĩ Tốn đến cuối cùng có quyết định như thế nào, không phải là chuyện ông có thể thảo luận, sau khi hàn huyên thêm vài câu, ông cũng hợp thời mà đứng dậy cáo từ.
Vừa đi ra ngoài liền bắt gặp Trương Lục Dạng dẫn theo mấy nha đầu đang đùng đùng nổi giận bước nhanh tới.
Trong tay nàng ta cầm một nhánh hoa, chỉ là đang hung hăng mà bứt xé mấy cánh hoa và lá hoa trên cành, trong miệng thì thào mắng, “Khốn mọi rợ! Thối mọi rợ! Một ngày nào đó bà cô ta sẽ khiến người hối hận đến chết!” Ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Ấn, rất là kinh ngạc, nhìn ông, rồi nhìn nhìn lại phụ thân đang đứng ở cửa phòng, “Thiệu quản gia, sao ông lại tới đây? Đã lâu không gặp Thế Phi ca ca rồi, huynh ấy gần đây vẫn khỏe chứ?”
Thiệu Ấn vội vàng hành lễ, “Nhờ hồng phúc của Tiểu thư, Công tử vẫn an khang như thường”.
Lúc ông đi rồi, ánh mắt Trương Lục Dạng nhanh như chớp mà xoay lòng vòng, cho thị nữ Mạc Ngôn lui xuống, nói với phụ thân, “Ông ấy đến tìm phụ thân làm gì vậy? Chẳng lẽ Bạch Thế Phi ca ca có chuyện gì muốn nhờ vả ở lão nhân gia người?”
Trương Sĩ Tốn trách mắng, “Con gái không được xen vào chuyện của người khác”.
“Phụ thân ——” Trương Lục Dạng nắm lấy tay phụ thân làm nũng, “Trong lòng con rất hiếu kỳ, phụ thân nói cho con nghe đi, nếu phụ thân thật sự không nói, con sẽ quay đầu lại đi tìm Thế Phi ca ca cho xem”.
Trương Sĩ Tốn cười rộ lên, “Đứa nhỏ này, dám uy hiếp cả phụ thân”. Dừng một chút, nghiêm túc nói, “Thế Phi ca ca của con sắp cưới phu nhân mới rồi, sau này con vẫn là nên biết kiêng dè một chút, đừng có lúc nào cũng theo chân Vĩ Tấn cùng với đám huynh đệ kia ra ra vào vào, coi chừng hỏng mất thanh danh không gả cho ai được”.
Trương Lục Dạng khinh thường nói, “Sợ gì chuyện không gả cho ai được, cùng lắm thì sau này con gả cho Thế Phi ca ca ——” dường như lúc này mới ý thức được mình nói gì, nàng phút chốc trợn tròn đôi mắt đẹp, hưng phấn không thôi nắm lấy tay áo phụ thân, “Phụ thân! Thế Phi ca ca chừng nào lại thành thân?”
“Nhanh thôi, nghe nói là đầu tháng ba”.
“Phụ thân đi nói với Bạch Thế Phi ca ca đi, bảo huynh ấy đến nhà chúng ta cầu hôn nữa, con cũng muốn gả cho huynh ấy!”
Trương Sĩ Tốn rất ngạc nhiên, phất tay áo một cái, “Hồ đồ!” Vứt xuống một câu với nàng rồi sải bước rời đi.
Trương Lục Dạng theo sát phía sau, “Phụ thân, con rất nghiêm túc!”
Trương Sĩ Tốn trực tiếp không thèm nhìn đến nàng, “Vĩ Tấn đâu rồi, bảo nó đến gặp ta”.
“Phụ thân ——” Trương Lục Dạng dậm chân.
Lại nói Thiệu Ấn làm xong việc được giao trở về Bạch phủ, đem phản ứng của Trương Sĩ tốn cứ thế thuật lại tất cả.
Sau khi Bạch Thế Phi nghe xong, trên gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, nói với Đặng Đạt Viên, “Đại khái là được việc rồi”.
Mấy ngày sau, Trương Sĩ Tốn quả nhiên thảo một tấu chương trình lên, thỉnh cầu hạ chỉ buộc người của tộc Đảng Hạng đem những hàng hóa vận chuyển từ Tứ Xuyên đến Tần Châu ra, để cho quan viên ở Tần Châu tra xét tỉ mỉ rồi mới được xuất quan, phòng ngừa bọn họ lén mua sắm ngựa, binh khí cùng với tệ nạn trốn thuế.
Lưu Nga đọc xong thấy không có điểm nào đặc biệt, liền cho Triệu Trinh ý kiến phúc đáp chuẩn tấu.
Sau khi làm xong việc này, Trương Sĩ Tốn viết một lá thư sai người bí mật đưa đến Bạch phủ.
Bạch Thế Phi xem xong sắc mặt đại biến, ngồi lặng yên trong thư phòng thật lâu.