Chương : Ám Hương
Những ngày cuối năm, bên ngoài Hoàng thành Tuyên Đức, từ phía đông Tống Môn ngang qua khu vực phụ cận mười ba gian lầu đến đường cái con phố phía tây, mặc kệ là huyện thành hay phố xá, lưu lượng khách vẫn không ngừng tăng lên ở các gian hàng lớn nhỏ, tất cả đều giăng đèn kết hoa, thiếp hồng treo gấm, quan phủ phát tiền thuê nhà cho toàn thành trong ba ngày.
Chiều tết, dòng người qua lại trên đường dần thưa thớt, các hàng chợ đã sớm thu gánh trở về, tất cả các cửa hàng lớn cửa hiệu cũng lục tục kéo bản hiệu đóng cửa, sớm thu dọn thỏa đáng, chuẩn bị về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, chưa tới chạng vạng tối, mà trong ngoài thành Khai Phong đã nghe thấy tiếng pháo nổi lên bốn phía.
Sau khi trời tối, toàn thành đều đốt đèn, khắp nơi rộn ràng tiếng hoan hô vui mừng, một cảnh tượng thái bình tốt lành.
Mùng một tháng giêng, tết âm lịch, đây là lễ tết quan trọng nhất trong năm.
Sáng sớm, Thiệu Ấn dẫn tất cả tôi tớ hầu ở các nơi trong phủ thay đồ mới, toàn bộ các phòng trong phủ đều được dọn lên chè trôi nước, mâm quả, mứt gừng, bánh gai… và nhiều loại trái cây, mười loại mật, mười loại kẹo, ứng với mười loại trái cây, cái gì cần có đều có, hơn trăm chủng loại bánh ngọt tinh mỹ, thức ăn, trà thơm cùng với rượu nổi tiếng.
Không nhiều lắm, bắt đầu từ cổng và sân Nhược Thủy của Bạch phủ, kiệu cùng với xe ngựa như nước chảy, các vị quan lại quyền quý đều kéo đến phủ chúc tết, những nhà giàu sĩ tộc nối liền không dứt.
Bạch Thế Phi trong bộ áo gấm trắng như tuyết, búi tóc đen gọn gàng buộc bởi chiếc trâm quan khảm viên đá mắt mèo màu lam hiếm có, đường viền tay áo cùng với vạt áo đều được điểm hoa văn phù dung bằng tơ đỏ tuyệt đẹp, đai lưng khảm ngọc thêu hoa văn tương tự quấn chặt quanh thắt lưng, sườn bên phải rũ xuống dây đeo ngọc bội kết hình ‘cửu tiết mai hoa’, vạt áo ngoài rộng mở đính một lớp lông chồn trắng mềm mại, thẳng đứng vừa người, cổ áo điểm một vòng lông chồn càng tôn vẻ khoan thai thanh lịch trên gương mặt tuấn tú của hắn, lúc đi xuyên qua đám người tay áo bồng bềnh, thanh dật phi phàm, quý khí tự nhiên.
Bên môi tràn ngập ý cười rạng rỡ, Bạch Thế Phi ở trong thính đường đi tới đi lui, nhiệt tình chiêu đãi hết đợt khách này đến lượt khách khác, lúc thì ở bên này xưng huynh gọi đệ, lúc đến bên kia chào hỏi, gặp ai cũng hết lời ca ngợi, lại nói được hết sức chân thành tha thiết, khiến người nghe cảm thấy trong lòng thoải mái khoan khoái rất hưởng thụ, trước hàng trăm khách dáng vẻ hắn vẫn tiêu sái, xã giao tự nhiên, hào quang bắn ra bốn phía không ai sánh bằng.
Khách khứa lần lượt xuất hiện, trong phủ càng ngày càng náo nhiệt cực kỳ, Bạch Thế Phi cũng không có cách nào dành tâm trí cho việc khác, từng đám khách cứ về rồi lại quay trở lại, là quản sự hậu đường các phòng ở sườn đông, Đặng Đạt Viên càng không ngừng đem thiếp dán vào từng hộp lễ vật rồi giao cho đám tôi tớ, cẩn thận dặn dò, cần phải có hơn mười danh thiếp tên cửa hàng, từng cái đưa đến các nhà các phủ để trả lễ.
Cứ tuần hoàn trả lễ như vậy, mãi đến giữa trưa giờ Thân, người đi chúc tết mới lục tục dẹp đường hồi phủ, khách khứa bên trong Bạch phủ cũng dần dần rời khỏi, dù vậy, cũng phải đến cuối giờ Thân qua giờ Dậu một lúc, cả đám nô bộc tỳ nữ bọn họ đều mệt mỏi đến mức chọn lấy một cái ghế ở tại chỗ ngồi nghỉ mệt.
Bạch Thế Phi thu hồi dáng vẻ tươi cười treo trên mặt cả ngày, xoa xoa huyệt thái dương, rốt cục lộ ra bộ mặt ũ rũ thấy rõ.
Phóng mắt nhìn quanh bốn phía, thủy chung không thấy bóng dáng Thượng Trụy đâu, từ tối qua sau khi ăn cơm xong cho tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy nàng, một ngày qua đi không khỏi cực kỳ tưởng nhớ, người xưa có nói ‘như cách ba thu’, quả nhiên không phải nói quá, hắn khẽ cười khổ.
Theo hướng Đệ Nhất Lâu trở về, lúc đi qua hậu đường, trong phòng trà bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó nghe thấy Vãn Tình kêu lên, “Trụy tử, qua đây ngồi”.
Bỗng nhiên lúc đó, mọi mệt mỏi của hắn đều không đáng bận tâm nữa rồi, không chút do dự nhấc chân bước vào, các nữ tỳ trong phòng thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện, tất cả đều vội vàng đứng dậy thỉnh an, hắn phất tay iễn, “Đều nghỉ ngơi đi”.
Ở trong đám người tìm kiếm nàng, khi hắn và Thượng Trụy bốn mắt nhìn nhau, trái tim cảm thấy vừa chua xót vừa mềm yếu, thật muốn giết hắn mà.
Bạch Thế Phi bay thẳng qua chỗ của nàng, nắm lấy tay nàng, trước cả đám tôi tớ đang sợ hãi trố mắt nhìn đến mức ngây người mà dẫn nàng đi.
Có thể là vì động tác kiên quyết của hắn, cũng có thể là do đôi chân mày hiện rõ mệt mỏi của hắn, tóm lại không biết vì nguyên nhân gì, Thượng Trụy không hề cự tuyệt, chỉ là không nói một lời cứ mặc hắn đưa nàng đi thẳng về phía hậu viện.
Trở lại Đệ Nhất Lâu, phất tay cho gã nô bộc cũng tương tự đang ngây người kia lui ra, trực tiếp đưa nàng vào phòng ngủ.
Buông tay nàng ra, cả người Bạch Thế Phi ngã sấp xuống giường, mặt tựa trên gối, yếu đuối vô lực, “Giúp ta đấm bóp đi”.
Thượng Trụy nhìn bóng lưng triệt để tê liệt ở trên giường sau khi thả lỏng người thư giãn, nửa ngày trước, nàng ở xa xa trông thấy hắn vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một cảm giác mềm yếu cùng thương tiếc bất đắc dĩ lặng lẽ sinh sôi trong lòng.
Lúc trước khi Yến phu nhân quyết định chọn hắn, nàng vì Yến Nghênh Mi mà từng sai người ra ngoài lặng lẽ nghe ngóng, hồi đáp về đều nói phẩm hạnh của hắn đoan chính vẹn toàn mọi mặt, là một người đàn ông tốt tuyệt đỉnh khó được, ai ngờ lúc nàng theo Yến Nghênh Mi đến Bạch phủ, đã thấy hắn chẳng những ưa thích nói cười toe toét với đám người hầu, mà bình thường còn động chút là trêu chọc nữ tỳ, bộ dáng mười phần là thiếu gia ăn chơi trác táng, khiến nàng có chút ít phản cảm.
Nhưng mà sau một thời gian, lại phát hiện hắn thật sự bộn bề nhiều việc, sáng sớm mỗi ngày vừa đến canh năm đã thức dậy, trong một ngày cũng phải mất ít nhất hai đến ba canh giờ nghị sự với các phòng, các quản sự đều ngầm nói Công tử là người nhìn xa trông rộng, cực kỳ quyết đoán, hoàn toàn không giống một kẻ phá gia chi tử như trong suy nghĩ của nàng trước đây, có khi bên ngoài xảy ra chuyện, hắn nói đi là đi, mỗi tháng đều ra ra vào vào, ngựa không dừng vó quả thật bôn ba vất vả.
Từ lần đầu tiên gặp phải hắn ở trước Sơ Nguyệt Đình, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng chỉ chân thật cảm thấy, mỗi khi nàng đơn độc bị hắn bắt nạt, hắn cứ một lần lại một lần thích trêu chọc nàng, trong đôi mắt trong trẻo mang một chút mị hoặc kia, lúc bắt đầu đùa bỡn thì nhìn như ranh mãnh, sau đó dần dần trở nên như có thiên ngôn vạn ngữ, chung quy ánh mắt đó như là nhìn thấy nàng thì tim đập như hươu chạy.
Mấy lần về sau, dù là chậm chạp nhưng cũng đã hiểu rõ hắn đối với nàng cố ý, do nàng bắt đầu sợ hãi, nên mỗi khi hắn nhìn thấy nàng đều không che dấu chút nào đôi mắt sáng ngời, sau đó cứ thế trực tiếp lại tận lực làm cho nàng thấy rõ hắn yêu thích nàng, nhưng những việc này lại làm nàng lo sợ bất an trong lòng, nàng thầm mong thoát khỏi loại cảm giác nóng như lửa đốt này.
Khoảng thời gian hắn buồn bực không vui kia, trong lòng nàng cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là từ xưa đến nay, hết thảy các chủ tử cùng với nha đầu tỳ nữ dây dưa với nhau, có mấy người được kết quả tốt đẹp? Cũng có lắm người bị bội tình bạc nghĩa, tuy rằng hiện thời nàng thân phận hèn mọn, cũng có thể là cả đời, nhưng dù thế nào vẫn không muốn dễ dàng chà đạp chính mình, cho nên mới một mực cứng lòng.
Không ngờ hắn lại nhiễm phong hàn, nhìn thấy hắn dù ôm bệnh vẫn phải mỗi ngày kiên trì nghe quản sự báo cáo rồi đến thư phòng phê duyệt sổ sách, thái độ nghiêm túc tuân thủ nghiêm ngặt gia nghiệp, khiến cho lòng nàng nảy sinh biết bao khâm phục, tuy rằng cuối cùng bị hắn đùa giỡn, khi đó cảm thấy hắn thực không giống như có bệnh trong người, nhưng mà đối với hắn căn bản là đã có chút tâm niệm kỳ diệu rồi, trong lúc bất tri bất giác đã nảy sinh biến hóa không cách nào khống chế.
Đến buổi tối ăn cơm tất niên kia, hắn hữu ý vô ý ở trước mặt mọi người bức nàng đáp ứng, mượn cơ hội đưa tờ giấy đỏ đến tay nàng, càng là muốn nói rõ tâm sự của hắn với nàng, tối hôm đó nàng lăn qua lộn lại, suy đi nghĩ lại thật lâu, trong lòng đúng là vẫn còn tồn tại chút ngượng ngùng cùng với ngọt ngào mới nảy sinh mà bị mềm lòng thu phục.
Sau đó việc cùng ngồi chung một kiệu với hắn hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của nàng, chỉ là với loại người thông minh tuyệt đỉnh thế kia, khó được cơ hội tốt bực này làm sao mà không lợi dụng cho được? Đơn giản chỉ cần cưỡng ép ôm lấy nàng, trong bá đạo không quên ôn nhu, làm cho nàng dù trong lúc choáng váng cũng cảm nhận được bản thân đang được quý trọng, mà hắn lại còn hôn nàng đến mức ý loạn tình mê mới chịu buông tay.
Hôm nay khách khứa đông đúc, từ lúc nàng chào đời đến nay chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này, trong phủ to như vậy lại chỉ có hắn một mình một người không ngừng nghênh đón, mấy người hầu bọn họ còn có thể thay phiên nhau lén trở về phòng nghỉ ngơi một lát, còn hắn cả ngày mặt lúc nào cũng tươi cười loay hoay chân không chạm đất, ngay cả ngồi cũng chưa từng ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc đó nàng bất giác suy nghĩ, người bên ngoài hâm mộ Bạch phủ như vậy, lại không biết ngôi nhà lớn này đại khái cũng là một loại gánh nặng.
Không chỉ một lần ở trong góc xa xa chứng kiến, thỉnh thoảng thấy hắn có chút thời gian nhìn ngó bốn phía xung quanh dường như đang tìm nàng, thần sắc rõ ràng có chút ảm đạm, vừa quay đầu đối diện với khách tức thời gương mặt đã trở thành tươi cười.
Một khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy đáy lòng có chút đau, nhớ tới hắn đã từng nói qua với nàng, cho dù Bạch phủ to lớn, nhưng đến cùng cũng chỉ có một mình hắn mà thôi… Khi đó hắn nói chuyện còn mang chút cô đơn cùng tịch liêu, nàng lúc ấy cái hiểu cái không, hôm nay thì rõ ràng đã cảm nhận được phần tâm tình kia, đối với hắn liền nổi lên một cảm giác thương tiếc khó hiểu.
“Mệt mỏi quá…” Lâu không nghe thấy động tĩnh trong phòng, sợ nàng đã lặng lẽ rời đi, Bạch Thế Phi nằm lỳ ở trên giường muốn quay đâu nhìn thử, lại mệt mỏi không nâng nổi người lên.
Thượng Trụy khẽ lắc đầu, đi đến trước chậu than bỏ thêm một ít than vào trong, đem cục than đang cháy tới gần bình phong trước giường, ở chỗ treo quả cầu hương bằng bạc khắc hoa văn kim ngân chạm rỗng, vặn mở móc khóa tách quả cầu ra làm hai nửa, đẩy chút than lửa vào trong chén sứ ở giữa quả cầu, lại cho thêm vào một ít hương liệu, đóng quả cầu lại, móc khóa cẩn thận rồi nhét vào bên hông Bạch Thế Phi.
Bởi vì bên trong quả cầu có hai cái móc câu đồng tâm linh hoạt móc vào chén sứ, cho nên mặc kệ quả câu hương lăn lộn thế nào, chén sứ đựng than lửa ở trong quả cầu luôn luôn cố định ở trung tâm, giữ được thăng bằng không nghiêng không đổ, vật ấy ở trong nhà của những người giàu sang thích hợp nhất là dùng làm ấm chăn và ủ hương.
Nàng lại đến chỗ bàn thư án, sờ sờ bình trà còn hơi ấm, rót đầy chén, tay kia bê dĩa trái cây lên, trở lại trước mặt hắn, chăn đệm màn giường lúc này dĩ nhiên đã hòa lẫn một ít hương thơm.
“Ăn một chút trước đi.” Nàng khẽ gọi.
Bạch Thế Phi khốn khổ lật người lại, nửa ngồi dựa lưng vào đầu giường khắc hoa, ăn hai cái bánh ngọt trong đĩa trên tay nàng, nhấp một ngụm trà, thân thể nhịn không được lại tê liệt trượt xuống.
Nàng có chút buồn cười, lúc cười đến bên miệng thì âm thầm ngậm xuống, chuyển qua ngồi trên ghế tròn trước giường.
Hắn vẫn đang nằm lỳ trên giường, nhưng gương mặt đã xoay ra phía ngoài cạnh giường, mí mắt mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung đã sắp khép thành một đường rồi, khóe môi lơ đãng hơi nhếch lên, nhìn thấy nàng ở trong phòng hắn đi tới đi lui, biết rõ nàng có lưu ý đến mình chưa ăn chút gì, lại khiến lòng hắn dâng lên tình cảm ấm áp, từ sau khi đưa tờ giấy đỏ, suốt mấy ngày tâm tình sợ bị cự tuyệt như viên đá treo lơ lửng rốt cục đã bình an rơi xuống đất, cả người hắn từ trong ra ngoài rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Nàng run run giở tấm chăn màu trắng ngà bằng gấm và tơ tằm ở cạnh giường lên, nhất thời mùi hương tràn ngập, đem chăn mền đắp lên lưng hắn, lại ngồi xuống ghế tròn trước giường, bắt đầu từ bắp chân của hắn chậm rãi mà xoa bóp, chỉ thấy khóe mắt hắn dần dần khép lại, mi mắt vừa dài vừa cong rũ xuống, bên môi lộ ra nụ cười yếu ớt có chút an tâm thỏa mãn.
Còn chưa xoa bóp đến chân bên kia, thì phát giác hắn đã ngủ rồi.
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, màn đêm kéo xuống từ lâu, trong sân cách đó không xa có ngọn đèn ấm áp lung lay trong đêm tối giống như những chấm nhỏ, không biết từ nơi nào xa xa truyền đến tiếng pháo nổ lúc to lúc nhỏ, e là sắp đến giờ Tuất rồi, nàng nghĩ, bàn tay nhỏ bé che miệng ngáp một cái, mí mắt cố gắng chống cự trầm trọng muốn rũ xuống, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp.