Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Thúy Hoàng
Biên tập: Iris
Ô Hàng nhìn thấy xe của đội trưởng Ôn cách đó không xa đang tiến đến, vội vàng tiến lên phía trước. Xe đỗ ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Đổng Mặc xuống xe liền hỏi: “Anh nhìn thấy Vưu Văn rồi à?”
Ô Hàng gật đầu, kể lại hết những gì mình nhìn thấy.
Trong lúc này anh ta đến bệnh viện chính là ý của đội. Ông cụ lần trước bị Mã Mai đánh ngất xỉu hôm nay đã tỉnh lại, thế là cục cử anh ta là đại diện của đội đến thăm, kết quả, vừa mới ra khỏi viện đã nhìn thấy hình dáng của một người đàn ông. Lúc đó mặc chiếc áo sơ mi trước có nhuộm một mảng máu lớn, chỉ thấy anh ta ôm chặt vùng giữa thắt lưng và bụng khó khăn xuống xe đi về phía bậc thang ở cửa bệnh viện.
Lúc đầu anh ta không chú ý gì nhưng khi người đàn ông này vội vàng đi sát bên mình thì bỗng nhiên anh ta phản ứng lại, người này chính là Vưu Văn! Mặc dù tóc đã cắt đi khá nhiều, xung quanh miệng cũng mọc không ít râu nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng của Vưu Văn khi ấy. Nhằm xác định lại những gì mình nghĩ là đúng, anh ta liền đi theo sau người đàn ông này, đến khi nhìn thấy người đàn ông được đưa vào phòng thuật mới dừng lại.
Đổng Mặc nhíu chặt đôi mày, hỏi lại Ô Hàng lần nữa: “Anh chắc chắn đó là Vưu Văn chứ?” Chẳng phải lúc trước chính anh ta nói có lẽ sẽ mãi mãi không thể quay về ư? Chưa qua được bao lâu, khả năng anh ta lại xuất hiện lần nữa cũng không lớn, huống hồ khi ấy khi anh ta rời khỏi, ánh mắt kiên quyết ấy, đến nay cô vẫn nhớ rất rõ.
“Có lẽ vậy.” Ô Hàng giơ tay lên nhìn đồng hồ, kể tiếp: “Bây giờ có thể vẫn đang phẫu thuật, chờ lúc nữa chúng ta có thể đến chỗ bác sĩ xác định lại.” Lời anh ta nói đã nhắc nhở Đổng Mặc, sau khi ba người dừng một lát liền vội vàng lên tầng, Ô Hàng đang do dự có nên báo chuyện này với đội phó không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên nói với Đổng Mặc một tiếng, bởi vì anh nghĩ ngày trước quan hệ giữa Đổng Mặc với Vưu Văn cũng không tệ, người mà vừa quen Vưu Văn vừa có thể tiếp cận anh ta mà anh biết cũng chỉ có mỗi Đổng Mặc. Huống hồ, anh cũng không thể giả như không nhìn thấy gì được.
Ba người ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ một lúc, mãi đến khi bác sĩ bước ra ngoài, họ mới khẳng định người đang nằm trong phòng phẫu thuật lúc này chính là Vưu Văn.
“Bệnh nhân đã yêu cầu với bên ngoài, tạm thời anh ta sẽ không gặp bất kì ai cả.” Bác sĩ nhìn bộ dạng của ba người, trước tiên ngăn họ lại. Cả ba người sững sờ, nhìn y tá đẩy xe đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đi về phía tầng nằm viện. Đổng Mặc còn muốn đi theo nhưng lại bị Ôn Hành Viễn ngăn lại.
“Có lẽ khi cậu ta nhìn thấy Ô Hàng thì đã nghĩ là có người đến gặp nên đã yêu cầu bác sĩ như vậy. Chắc hẳn cậu ta có nguyên nhân của mình. Đợi mấy ngày nữa cậu ta khỏe lại, chúng mình lại đến thăm!” Anh nói với Đổng Mặc xong không quên nhắc nhở Ô Hàng: “Về phía Vưu Nhiên, cậu tạm thời đừng nói với cô ấy vội. Bây giờ cô ấy vì chuyện của lão Viên còn chưa hồi phục lại, đừng tạo thêm áp lực cho cô ấy nữa.”
Đồng Mặc quay đầu nhìn chú Ôn, suy nghĩ một lúc, thấy lời anh cũng có lí nên đành nghe theo lời của anh, yên lặng đứng một chỗ không có đuổi theo.
Vừa khéo đây chính là bệnh viện mà Đổng Nghiễn từng nhập viện lúc trước. Ôn Hành Viễn đột nhiên nhớ lần trước gọi điện cho Đổng Nghiễn nói là ông đang ở bệnh viện kiểm tra lại, thế là vội vàng gọi Đồng Mặc đến chỗ bác sĩ Trương. Đồng Mặc giờ mới chợt nhớ ra chuyện này, không ngừng tự trách mình, chạy theo Ôn Hành Viễn về phía Đồng Nghiên.
“Ba ơi!” Đồng Mặc vừa đi đến phòng làm việc của bác sĩ Trương đã thấy Đồng Nghiễn đang ngồi trên ghế nói chuyện với bác sĩ Trương. Vừa nghe thấy tiếng của Đồng Mặc, mặt ông không khỏi biến sắc, giả bộ trấn tĩnh đặt cốc nước xuống, quay mặt đi chỗ khác.
“Ba ở đây là có chuyện gì sao ạ? Hay là bác sĩ Trương yêu cầu ba nhập viện? Ba ơi, nếu cơ thể có gì khác thường, chúng ta vẫn nên nghe lời bác sĩ, đừng…”
“Không có chuyện gì đâu, Đổng Mặc.” Đồng Nghiễn hơi nhếch khóe miệng: “Không phải ba đang nói với bác sĩ Trương về việc hết ngày mai sẽ ra ngoài sao.”
“Ra ngoài? Đi đâu ạ?” Đồng Mặc vừa nghe đến hai chữ này, cảnh giác hỏi. Đến Ôn Hành Viễn cũng đầy nghi ngờ, bước đến trước mặt Đồng Nghiên hỏi: “Thầy ạ, ba muốn chuẩn bị đi đâu?”
Đồng Nghiên nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của hai đứa mà bật cười ha hả, rồi giải thích: “Cũng chẳng phải đi xa, về quê hóng gió để tâm trạng tốt hơn một chút thôi. Mà nó cũng giúp bệnh tình nhanh khỏi hơn. Với cả, ba ở nhà cũng không lâu bằng ở viện mà hai đứa chẳng dễ dàng có những ngày thoải mái như thế này, sao không tranh thủ lúc ba không có ở đây mà vui vẻ bên nhau? Dẫu sao nghề của các con khi đã bận, hai đứa khẳng định….”
“Ba! Chính là lúc này có những ngày nhàn rỗi thế này mới càng cần ở nhà để chăm sóc ba. Lúc trước, do vấn đề vụ án con không có ở nhà để chăm sóc ba, đến cơm còn có lúc không nấu, ba đến bệnh viện kiểm tra con cũng không đi theo được. Con với chú Ôn trước đến giờ đều không chê ba ở nhà sẽ ảnh hưởng gì cả. Chỉ là, ba về quê con không yên tâm.” Đổng Mặc cắt ngang lời của Đổng Nghiễn, cho rằng những điều ông lo lắng lúc này đều là dư thừa cả. Cô và chú Ôn đâu có cảm thấy ảnh hưởng gì đến hai người họ đâu, cô cũng chỉ mong sao mỗi ngày đều có thể ở bên chăm sóc cho ba, nếu có thể tận mắt chứng kiến bệnh tình của ba tốt lên thì chính là điều đáng mừng nhất. Suy nghĩ của Ôn Hành Viễn với Đổng Mặc cũng như nhau.
Đổng Nghiễn liếc mắt về phía bác sĩ Trương, bác sĩ Trương vốn không nói gì bỗng nhiên tỏ ra có chút gượng ép nhếch nhếch khóe miệng, thầm thở dài trong bụng rồi quay sang nhìn hai người họ, cất lời: “Đổng Mặc, nếu như ba cháu vẫn cứ muốn ra ngoài thì cho ông ấy ra ngoài cũng được, cho tâm trạng thoải mái một chút. Thỉnh thoảng thay đổi môi trường cũng có tác dụng với bệnh tình.” Thật ra ông là người hiểu rõ nhất bệnh tình của Đổng Nghiễn, nhưg ông ấy đã cầu xin mình nên ông cũng không nhẫn tâm vạch trần lời nói dối đó. Quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời con người, những gì mà bác sĩ có thể làm được chính là cố gắng hết mình đáp ứng những yêu cầu của người bệnh khi còn sống.
Đổng Mặc nhìn thấy gương mặt đầy mong mỏi của Đổng Nghiễn nhìn mình, mà bác sĩ Trương đã nói như vậy nên cô cũng đành phải đồng ý với Đổng Nghiễn, dù sao Đổng Nghiễn cũng có việc mà mình muốn làm. Tuy cô không thể yên tâm nhưng trong thời điểm này, cô vẫn không thể ngăn cản được những gì ba mình muốn.
Có lẽ cũng như lời bác sĩ Trương nói, đợi đến khi ông từ quê quay về thì tâm trạng có lẽ cũng sẽ tốt hơn nhiều, thần sắc trên mặt cũng sẽ không khó coi như vậy nữa, bệnh tình nhất định sẽ có chuyển biến tốt hơn.
Ôn Hành Viễn kéo tay Đổng Mặc, ánh mắt động viên nhìn cô mỉm cười, ngón trỏ ấn nhẹ vào lòng bàn tay cô, giống như nỗ lực làm bình phục tâm trạng có chút gợn sóng của cô, Đổng Mặc cảm kích mỉm cười với Ôn Hành Viễn.
Mà lúc này, Vưu Văn vừa làm xong phẫu thuật mới tỉnh lại chưa được bao lâu, khó khăn mở mắt ra, nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh gã đàn ông hung hăng mắng chửi đã đâm anh ta một nhát dao. Anh ta muốn vươn tay lấy chiếc điện thoại mà y tá đặt ở đầu giường, bấm vào số điện thoại của một người.
Vưu Văn nhất định phải tìm ra người đó, và cũng nhất định khiến cho hắn sống không vui vẻ, bởi vì hắn không chỉ đâm anh một dao mà lại còn có mưu đồ quấy rối Đổng Mặc. Vưu Văn nghĩ đằng sau sự việc này nhất định không hề đơn giản như vậy. Nếu người đàn ông đó có thể đứng ở cổng nhà Đồng Mặc lại còn có âm mưa cạy cửa nhà cô như vậy nhất định là cố ý mưu hại, nhất định phải tìm ra hắn là ai, không thì nhất định sẽ gây nguy hiểm cho Đồng Mặc.
Về chuyện mảnh đất xây dựng liên tiếp của thành phố B cuối cùng cũng thành công, anh cũng có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí tổng giám đốc công ty của gia đình. Mà trong mấy tháng ngắn ngủi này, kì lạ rằng luôn luôn nhớ đến dáng người nhỏ nhắn của Đồng Mặc trước đây, thỉnh thoảng nhớ đến lần đầu tiên gặp cô bị sai sót của cô nhốt trong phòng thẩm vấn một đêm, cũng có lúc nhớ đến cô vì muốn làm rõ vụ án mà chăm chú bám đuôi phía sau hình bóng của mình.
Cho nên, anh ta trở lại.
Nhưng anh ta không ngờ rằng ngày đầu tiên quay về lại gặp phải nguy hiểm tiềm ẩn sau lưng của Đổng Mặc. Anh ta chẳng dễ dàng gì tra rõ nơi mà hiện nay Đồng Mặc đang ở nên muốn tận dụng cô tan ca mà chạm mặt trên đường. Thế nhưng, thật không ngờ bản thân đứng gần nhà cô rất lâu không thấy cô về nhà, lại nhìn thấy một gã lén lút đi bộ bên đường rõ lâu. Mới đầu, anh chỉ cho là người qua đường, sau đó khi nhìn thấy hắn ta đi vào nhà của Đồng Mặc anh thậm chí còn cho rằng đó là người nhà của cô, nhưng mà không ngờ hắn lại có ý định cạy khóa cửa.
Lúc này mới biết người này có âm mưu quấy rối.
Thế là anh ném mấu thuốc trên tay xuống, nhẹ nhàng đi đến trước cổng vườn nhặt lấy một hòn đá ném về phía gã đang lén lút ngoài cổng. Trong giây lát, gã kia kinh sợ thẳng người lên, đầy cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn không thấy bóng người, vậy là tiếp tục cạy khóa. Ai ngờ Vưu Văn bất ngờ từ phía ngoài tường rào đứng trước cửa sắt ở sân, anh cúi đầu nhìn khóa trên cửa sắt đã bị mở ra, cười thầm than tên này là cao thủ mở khóa, mở cái khóa này mà như không nhìn thấy dấu vết gì.
“Quang minh chính đại như thế này mà cạy khóa cửa mà cũng nhìn được à?”
Vưu Văn nhíu mày, khoanh tay trước ngực dựa vào cánh cửa sắt nhìn người đàn ông đeo khẩu trang có đủ tính khiêu khích nói chuyện. Gã đó mạnh mẽ nhìn Vưu Văn, nhanh chóng rút ra dụng cụ mở khóa, ánh mắt ẩn chứa sự hung ác nhìn chằm chằm Vưu Văn, không nói một lời nào.
Vưu Văn nhìn thấy sát khí dưới đáy mắt của hắn, nhíu mày: “Mày có nhìn tao kiểu gì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tao cũng không dao động, trừ khi…ừm, trừ khi mày có thể biến thành người phụ nữ trong nhà này, nếu thế thì tao chẳng do dự gì mà thả cho mày đi.”
Thân hình của gã đàn ông này nhìn có vẻ không giống thanh niên, ngược lại giống như người đã có tuổi. Nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nét tàn sát không giống như những tên trộm cướp thông thường, nếu đơn giản chỉ muốn trộm cắp ít đồ thì sau khi bị anh phát hiện nhất định sẽ không bình tĩnh đối mặt với anh như vậy. Trừ phi, mục tiêu của hắn không phải là tiền.
Nhìn thấy gã ấy rất bình thường đi đến phía mình, Vưu Văn nhìn chằm chằm vào mắt gã, nhìn gã bình tĩnh không giống như người thường, trong lòng trào lên một tia khác thường. Đang muốn hối hận bản thân mình quá liều lĩnh, xem thường gã thì thấy gã đang tiến sát gần mình vung tay lên. May mà Vưu Văn nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng siết chặt cổ tay gã, mạnh mẽ nâng tay của gã lên, trong bóng tối lấy con dao găm giấu trong ống tay áo ra.
Vưu Văn không khỏi giật giật khóe mày: “Quả nhiên mục đích của mày không phải là tiền.”
Sức lực của gã đàn ông này rất lớn, thậm chí còn vượt qua sức tưởng tượng của anh. Còn chưa kịp khóa chặt tay gã được mấy giấy thì anh bị gã bắt ngược tay lại. Vưu Văn vội vàng nghiêng mặt song không ngờ đạp hụt, ngã mạnh trên mặt đất, còn gã đàn ông cũng bị anh áp chế cũng ngã xuống đất. Sau bậc thang là một sườn núi nhỏ, Vưu Văn ngã xuống đất trước tiên nên ở thế bất lợi, khi thân thể theo quán tính lăn xuống dưới, tên đó thuận thế lấy con dao găm đam vào bụng anh.
Ngay lập tức cơn đau ập đến, hơi há miệng, cắn răng rút con dao ra, gã đó vừa mới đứng dậy đã chạy không thấy bóng dáng. Vưu Văn đau đớn nằm rạp trên mặt đất, trừng mắt nhìn tên ấy biến mất trong bóng tối, trong lòng bực tức, im lặng lấy con dao vẫn còn dính máu ném ra xa.
Sau đó, anh cắn rang chịu đựng đến bệnh viện, không ngờ đến cổng lại gặp Ô Hàng, cũng không biết thằng nhãi đó cứ luôn đi theo phía sau mình, vì gây nên phiền toái không cần thiết nên anh mới đưa ra yêu cầu không gặp bất cứ ai với bác sĩ.
Mà người anh đầu tiên anh gọi điện thoại sau khi tỉnh lại không phải ai khác chính là Ôn Hành Viễn.
“Đội trưởng Ôn, trước tiên đừng hỏi tôi là ai, giọng của tôi anh nghe qua là chắc chắn có thể nghe ra. Điều tôi muốn nói chính là, cấp dưới của anh Đổng Mặc, nhà cô ấy có nguy hiểm, phiền anh quan tâm một chút. Còn nữa… đừng có nói những lời như cấp dưới của anh với anh chẳng có quan hệ gì, cô ấy cũng là công dân.”
Xưa nay anh ta vẫn không biết quan hệ giữa Đổng Mặc vơi Ôn Hành Viễn, điều duy nhất anh biết chính là Ôn Hành Viễn là cấp trên của Đổng Mặc. Vả lại, theo lý mà nói, là đội trưởng, anh cũng coi như phòng ngừa xảy ra án mạng. Ôn Hành Viễn theo lí mà nói là đội trưởng của đội, anh cũng coi như phòng ngừa trước xảy ra án mạng.
Mà lúc này, người nghe cuộc điện thoại này Ôn Hành Viễn lại luôn giữ vẻ mặt u ám, đợi đến khi anh nói hết mới yếu mở miệng: “Cậu đến nhà Đổng Mặc à?”
“Sở dĩ tôi nói với anh cũng là vì phòng bị trước khi án mạng xảy ra, nhân tiện chuyển lời đến cô ấy giúp tôi, cô ấy có thể chuyển nhà thì chuyển nhà, nhà của cô ấy nhất định là đang bị theo dõi rồi.”
Anh nhanh chóng nói hết rồi acúp máy, dựa theo kinh nghiệm bị đòi nợ trước đây, người này chắc chắn không đơn giản là trộm cắp, nhất định là có âm mưu nguy hiểm nào đó. Mặc dù anh không biết gã đó có thù hận gì với Đổng Mặc nhưng hôm nay thực sự khiến tâm trạng anh rất không thoải mái. Vốn là có thể đẹp trai tiêu sái khoe khoang trước mặt bông hoa cảnh sát, kết quả lại không ngờ nổi lại biến thành tồi tệ như thế này. Sở dĩ lúc này anh không đòi Đồng Mặc ân tình này nhưng anh nhất định không bỏ qua.