Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Ôn Hành Viễn nhìn Đổng Mặc đang đăm chiêu bên cạnh mình, nghĩ ngợi một chút rồi an ủi cô: “Em không cần lo lắng. Ô Hàng đã đến bệnh viện rồi, chuyện của Vưu Nhiên cậu ta sẽ có cách lo liệu. Vết thương của lão Viên cũng đã được băng bó, giờ điều cậu ấy cần là thời gian…”
“Vâng!” Không đợi anh nói xong, Đổng Mặc đã trả lời. Dù bây giờ cô buồn bao nhiêu thì bọn họ vẫn phải vui vẻ mà đón nhận tất cả những chuyện này. Bởi vì, dù là hiện tại hay tương lai, công việc của cô nhất định sẽ phải thường xuyên đối mặt với sinh ly tử biệt, thường xuyên trải qua vui – buồn – tan – hợp, con người rồi sẽ có lúc mất đi. Việc cô cần làm bây giờ là làm sao biến chuyện này thành một thói quen tự nhiên, giống như chú Ôn và ba.
Bọn họ sắp xếp ổn thỏa chuyện ở bệnh viện cho lão Viên xong, rồi giao Vưu Nhiên cho Ô Hàng, Ôn Hành Viễn hơi lo lắng cho Đổng Nghiễn nên cùng cô về nhà trước. Khi hai người vào đến nhà, nhìn thấy Đổng Nghiễn nằm ngủ trên sô pha. Đổng Mặc nhẹ nhàng đi đến gần, lay ông dậy: “Cha, dậy đi! Con đưa cha lên phòng, ở đây lạnh lắm.”
Đổng Mặc vừa nói vừa nâng cánh tay của ba mình dậy. Ông mở mắt sau đó tỉnh hẳn, thấy Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đã về, vội vàng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Không còn chuyện gì rồi ạ. Thầy à, thầy đi lên phòng ngủ trước đi, con với Đổng Mặc dọn dẹp dưới này một chút.” Anh mỉm cười trấn an Đổng Nghiễn, ông gật đầu, để cho Đổng Mặc dìu mình lên phòng.
Khi Đổng Mặc xuống tầng thì bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn có thêm một chén cơm và một ít thức ăn, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Ăn hết cơm trong bát, rửa sạch bát đũa rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm. Chờ đến khi cô làm hết mọi việc của mình cũng đã muộn.
Cô rón rén mở cửa phòng chú Ôn, thấy anh đang ngồi chăm chú xem tài liệu trong tay, không để ý cô đã lặng lẽ vào trong phòng. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải bắt bằng được hung thủ, không thể để hắn nhởn nhơ mãi được. Nếu đã giết chết hai người, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, chắc chắn hung thủ sẽ tiến hành vụ thứ ba. Căn cứ vào khoảng thời gian trước, dù đã cử nhiều người theo dõi ở các khu dân cư nhưng không thấy dấu vết nào của hung thủ. Điều này chứng minh, hung thủ đã phát hiện ra hành động của cảnh sát, chờ đến khi sự việc lắng xuống, hắn sẽ lại tiếp tục.
Đổng Mặc nhẹ nhàng leo lên giường, đắp chăn cẩn thận, song nhắm mắt lại một lúc lâu vẫn không ngủ được. Cô chăm chú quan sát bóng lưng của anh, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng lật sách và tiếng hít thở rất nhỏ của anh. Và cô giật mình phát hiện bản thân thấy rất an tâm. Có lẽ là do có anh ở bên nên cô mới thấy vô cùng an toàn, dẫu có bất cứ việc gì xảy ra, lồng ngực kia mãi mãi là nơi để cô dựa vào.
Đổng Mặc cứ nhìn như vậy, không biết suy nghĩ của mình bay đến tận nơi nào, mãi đến khi trên tường có âm thanh vang lên cô mới giật mình tỉnh lại. Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, phát hiện đã là mười hai giờ đêm. Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ rồi lại tiếp tục vùi đầu vào việc mình đang làm. Mà Đổng Mặc nhìn thấy động tác không ngừng lật giấy của anh, khẽ thở dài, hất chăn ra leo xuống giường đến cạnh anh.
Nghe thấy bên cạnh có tiếng động Ôn Hành Viễn mới ngẩng đầu lên, thấy là Đổng Mặc anh mỉm cười kéo tay cô hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Chú Ôn.” Đổng Mặc nhìn tập tài liệu dày ghi lại các vụ án: “Chú đừng thức khuya quá.” Nói xong cô quay trở lại giường tiếp tục nằm xuống. Anh nhìn cô nằm xuống đắp chăn xong mới quay đầu lại. Đột nhiên nhớ ra điều gì, anh liền đứng dậy, đi về phía giường rồi nằm xuống.
Cả người Đổng Mặc không động đậy, theo bản năng nhích người lại gần, nói: “Giường của chú ở đằng kia…a…”
Cô còn chưa nói xong đã bị anh chặn miệng, đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào trong miệng cô. Sau khi hôn xong, hình như vẫn chưa thỏa mãn buông cô ra, giọng nói khản đặc: “Anh nghĩ cũng nên đi ngủ rồi.”
Anh vừa dứt lời, Đổng Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm eo, kéo cả người lại gần. Cơ thể anh nóng rực, trong đầu Đổng Mặc hoàn toàn trống rỗng. Nói thật, chuyện này, cô chưa hề chuẩn bị tâm lí, đến quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, để mặc anh tùy ý hành động.
Miệng anh hôn từ môi cô từ từ di chuyển xuống cổ, Đổng Mặc vội vàng túm lấy cánh tay anh hít mạnh. Khi miệng anh ngậm lấy vành tai cô, cô nhịn không được run rẩy “ưm” một tiếng. Ôn Hành Viễn đột nhiên dừng lại động tác, xoay người đem Đổng Mặc đặt dưới người mình, đôi mắt tối lại chăm chú nhìn Đổng Mặc. Anh cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bốc cao dần trong người mình, chỉ cần chạm vào da thịt Đổng Mặc, ngọn lửa ấy lại bốc lên.
Mặt Đổng Mặc đỏ ửng, bối rối quay mặt đi. Áo ngủ xộc xệch, Ôn Hành Viễn quan sát cô, mâu thuẫn trong đầu nổi lên như cơn lốc. Anh gập cánh tay đang nâng Đổng Mặc lại, tiến sát gần cô, mũi kề mũi. Tay phải từ từ di chuyển đến trước ngực Đổng Mặc, muốn cởi nội y của cô. Anh thở hổn hển, tay phải chậm chạp đưa đi xuống.
Cô cảm thấy trước ngực lành lạnh, hai tay siết chặt lấy chăn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh chú ý tới cô bé dưới thân mình, vẻ mặt hồi hộp, lo lắng và hoảng sợ. Anh bỗng cảm thấy mềm nhũn, dừng động tác lại, nghiêng người qua nằm xuống bên cạnh cô. Hai mắt anh nhìn trần nhà nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Đổng Mặc bỗng thấy thả lỏng, thở mạnh một hơi. Trái tim đang đập loạn nhịp của cô cuối cùng cũng có thể đập bình thường trở lại.
Anh nghiêng người, đưa tay ôm lấy người Đổng Mặc, dịu dàng nói: “Không cần khẩn trương. Nếu chưa chuẩn bị tốt lần sau chúng ta lại tiếp tục.” Nói xong, anh khẽ cười, vuốt tóc cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô.
Cả người Đổng Mặc cứng ngắc, tùy ý để anh ôm mình, ở trong lòng anh không dám cử động linh tinh. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là tránh ra khỏi lòng anh. Cô ước gì bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt để cô chui vào. Nằm ở trong lòng anh, cô cảm nhận được máu trong người toàn bộ dồn lên đầu, xấu hổ đến mức cô không biết phải làm gì…
Chẳng mấy chốc đến ba mươi Tết, vụ án máy bào thành lập một tổ chuyên án riêng. Bây giờ tất cả thành viên trong tổ chuyên án này chỉ hận không thể giết tên hung thủ, khiến cho hắn sống không bằng chết. Bởi vì hắn mà mọi người không thể nào có một cái Tết Nguyên Đán ngon lành. Cấp trên ra lệnh mọi người trong tổ chuyên án sau khi ở nhà ăn cơm tất niên phải quay về vị trí của mình để tiếp tục điều tra vụ án. Cho đến giờ vẫn không tìm ra một mạnh mối nào, khiến cho trong lòng mọi người đều sốt ruột. Điều tra gần một tháng, vụ án hoàn toàn không có tiến triển gì, hung thủ biến mất giống như chưa hề tồn tại. Hiện trường hai vụ án mạng đều không tìm được bất kỳ manh mối có lợi nào. Tất cả chỉ có thể chờ hung thủ chủ động để lộ dấu vết.
Tết âm lịch năm nay đối với Đổng Mặc mà nói có lẽ là cái tết âm lịch đông vui nhất trong hơn hai mươi năm qua. Không chỉ có anh còn có cả đội phó và lão Viên. Ô Hàng, do nhà xa, bố mẹ lại đi nước ngoài du lịch tận hưởng thế giới hai người nên anh ta cũng ở lại cục cảnh sát. Ôn Hành Viễn thấy vậy liền mời anh ta đến nhà ăn bữa cơm rồi lại trở lại làm việc. Vì thế, tính cẩn thận lại là có tất cả sáu người.
Đổng Mặc tan làm sớm, vừa về đến nhà liền bắt tay vào bếp nấu nướng, và không hề biết Ô Hàng sẽ đến đây. Ô Hàng vào trong nhà, nhìn thấy Đổng Mặc mặc tạp dề đang bận rộn nấu nướng trong phòng bếp, rất giống như nữ chủ nhân của ngôi nhà, kinh ngạc không thốt nên lời. Anh ta nghĩ mình bị ảo giác, lại vội vàng chạy vào trong phòng bếp, hỏi: “Đổng Mặc, cô cũng đến nhà đội trưởng Ôn đón Tết à?”
Đổng Mặc nhìn thấy Ô Hàng hơi hoảng hốt, cánh tay bưng thức ăn bị run, hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.
Ô Hàng cảm thấy có gì đó không đúng, thấy ánh mắt né tránh của Đổng Mặc lập tức chắn trước mặt cô hỏi: “Cô và đội trưởng Ôn rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trước kia có nghe vài người trong đội bàn tán, Đổng Mặc này và đội trưởng Ôn có quan hệ không tầm thường. Đổng Mặc có thể vào trong đội hình sự chắc chắn có sự nhúng tay của Ôn Hành Viễn. Khi đó, anh ta thấy Đổng Mặc cũng là người có năng lực, chỉ cảm thấy những người này ghen tỵ nên bịa đặt mà thôi. Nhưng nhìn tình huống lúc này, anh ta không thể không nghi ngờ. Vốn dĩ Đổng Mặc là người mới của đội hình sự, lại nhận được mọi sự chăm sóc của đội trưởng Ôn đã khiến người ta không khỏi có suy nghĩ khác. Hiện giờ còn công khai xuất hiện trong nhà đội trưởng Ôn, lại còn nấu cơm tối. Nếu không phải người thân, chỉ có thể là người yêu.
Đổng Mặc nhất thời không biết phải trả lời anh ta như thế nào. Đang lúc khó xử thì chuông cửa kêu lên, đoán là đội phó đón lão Viên từ bệnh viện về, cô liền đổi chủ đề: “Hình như là đội phó đến. Anh ra mở cửa giúp tôi được không? Tôi còn đang…”
Đổng Mặc chưa nói hết câu thì Ô Hàng đã như một cơn gió, chạy ra mở cửa cho Vưu Nhiên. Vưu Nhiên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Ô Hàng thì có vẻ hơi bất ngờ, sau đó cúi người lấy dép lê vừa mua đặt trước chânlão Viên. Lão Viên vẫn như trước, sắc mặt nặng nề.
Vưu Nhiên cẩn thận chăm sóc anh ta, đến cả quần áo giày dép, sinh hoạt hàng ngày đều tự mình xử lý. Chỉ mới mấy ngày cô đã gầy đi rất nhiều, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều vào bệnh viện chăm sóc lão Viên. Cuộc sống của cô chỉ có hai nơi, cục cảnh sát và bệnh viện.
Anh ta không biết bản thân có thể giúp cô được gì, ngoại trừ trong lòng ủng hộ cô thì không thể làm gì khác. Cho dù anh muốn giúp cô san sẻ nỗi niềm, cũng chỉ phí công.
Ôn Hành Viễn thay quần áo xong rồi xuống tầng, nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Đổng Mặc. Anh lại gần cô, chạm tay vào má cô, đang định hỏi thì Đổng Mặc lùi về phía sau một khoảng rất xa.
Anh hơi ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì, Đổng Mặc hơi khó xử, không giải thích gì, vội vàng quay người đi rửa rau. Ôn Hành Viễn vốn dĩ định hỏi cho rõ ràng nhưng lại nghe thấy tiếng động, là lão Viên đã đến, đành vội vàng đi qua giúp anh ta ngồi xuống sô pha. Từ ngày bị thương ở nhà Phương Dĩ Nam đến nay, anh ta rất ít nói, cho dù ai hỏi cái gì cũng không trả lời. Anh ta cứ như vậy khiến mọi người vô cùng lo lắng, nghĩ cách khuyên anh ta.
Đổng Nghiễn ngồi xuống bên cạnh lão Viên, nói với Ôn Hành Viễn: “Để cho thầy nói chuyện với một mình Tiểu Viên một lát.”
Nói xong Đổng Nghiễn đưa lão Viên đi lên tầng. Ôn Hành Viễn an ủi Vưu Nhiên: “Lão Viên dù sao cùng được coi là một nửa học trò của thầy. Để thầy nói chuyện với cậu ấy có lẽ sẽ khiến cậu ấy thả lỏng hơn một chút. Cô đừng lo lắng, bây giờ chăm sóc bản thân mới là quan trọng.”
Anh cũng nhìn ra được cuộc sống của Vưu Nhiên gần đây chỉ có hai nơi, nhìn cô ngày một gầy đi, anh cũng không đành lòng. Dù là lão Viên hay Vưu Nhiên đều là bạn lâu năm của anh, anh muốn nhìn thấy hết người này đến người kia đều bị sự việc này mà suy sụp, chán nản. Là một người bạn, anh chỉ có thể cố gắng giúp họ thoát ra khỏi đau khổ mà thôi.
“Đúng vậy, đội phó. Cô đừng quá lo lắng, sức khỏe của mình vẫn quan trọng hơn.” Ô Hàng nói góp một câu. Vưu Nhiên nghe thấy tiếng anh liền đứng dậy, đi vào trong bếp. Ô Hàng nhìn bóng lưng cô mà trong lòng chua xót. Anh biết, mấy ngày nay cô đều cố tình trốn tránh anh.
Mà trong lòng Vưu Nhiên bây giờ tựa như có hai người đang tranh cãi, lúc nào cũng giày vò chính mình. Cô không phải đứa ngốc, tình cảm của Ô Hàng cô không phải không biết. Song, loại người như cô có tư cách gì nhận tình cảm của anh ấy? Chính bản thân cô còn khinh thường chính mình, vì cái gì phải chờ đợi thứ tình yêu xa vời này? Cô đối với anh như vậy là muốn hiểu ra mà chủ động buông tay. Nhưng cô không ngờ rằng, Ô Hàng ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình sâu đến thế, vượt qua khả năng mà cô có thể giải thích được.
Vưu Nhiên đi vào trong bếp muốn giúp Đổng Mặc, Đổng Mặc ngạc nhiên nhìn cô, xua tay: “Không cần giúp đâu, đã xong hết rồi. Cô ra ngoài ngồi đi.” Nói xong cô liền bưng đồ ăn đặt lên bàn. Vưu Nhiên không để ý đến cô, cố chấp muôn giúp dọn thức ăn lên bàn. Đổng Mặc cũng không ngăn cản, cởi tạp dề ra gấp cẩn thận lại rồi để vào trong ngăn tủ.
Thấy thiếu vài cái bát, Đổng Mặc liền đi đến căn phòng bên cạnh phòng bếp, nhướn người mở cửa tủ bát. Do bát để trên tầng cao nhất nên cô không lấy được, bất đắc dĩ phải nhờ đến anh. Đúng lúc Ôn Hành Viễn vào trong phòng bếp, giúp cô lấy bát xuống, mỉm cười hỏi cô: “Đủ chưa?”
Đổng Mặc vừa nhận lấy bát vừa gật đầu. Đang chuẩn ra ngoài thì bị anh kéo lại. Nhìn khuôn mặt cô gần trong gang tấc, trái tim vốn dĩ bình tĩnh lập tức bị loạn nhịp. Đổng Mặc sững sờ nhìn anh, lại sợ người khác nhìn thấy, định ngăn anh lại nhưng bị đôi môi ấm áp kia lập tức áp lên miệng mình.
Chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng hai người đều biết, Ô Hàng đứng gần đó đã ngẩn người.
“Oh my God!” Ô Hàng thật sự khiếp sợ.