Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Thành phố A đã lâu rồi chưa mưa, hôm nay cuối cùng đã có một trận mưa đông, tuyết đọng mấy hôm nay cũng tan đi gần hết. Mà hôm nay, sau nhiều ngày im lặng Tống Ninh cuối cùng cũng nói chuyện lại với Đổng Mặc. Lúc ấy Đổng Mặc đang ở trong phòng trà nấu nước, Tống Ninh đi theo vào, nhìn thoáng qua đồng nghiệp ở bên ngoài, sau đó cô ấy đóng cửa phòng lại.
Ánh mắt của cô ấy mang theo sự đánh giá khiến Đổng Mặc không thoải mái, đang muốn hỏi thì Tống Ninh ngắt lời cô: “Đổng Mặc, cô là con gái của Đổng Nghiễn?”
Đổng Mặc nao nao, cả cục cảnh sát chỉ có vài người biết quan hệ của cô và cha cô mà thôi. Mặc dù không biết vì sao cô ấy lại hỏi vậy nhưng cô cũng không có ý định giấu diếm, vì vậy Đổng Mặc nhìn cô ấy, gật đầu ngầm thừa nhận. Tống Ninh ôm hai cánh tay, trên mặt có chút cảm xúc nho nhỏ, hỏi: “Nói như vậy, cô đã biết đội trưởng Ôn từ trước ư?”
Đổng Mặc nắm chặt cái chén trong tay, nói: “Ừm, đã từng gặp mặt.”
Nghe thấy câu trả lời của Đổng Mặc, trong lòng Tống Ninh thả lỏng hơn, suy nghĩ lý do Ôn Hành Viễn quan tâm tới Đổng Mặc như vậy là do cô là con gái của Đổng Nghiễn. Bởi lúc trước cô có nghe mọi người trong đội nói, người Ôn Hành Viễn kính trọng nhất chính là đội trưởng tiền nhiệm – Đổng Nghiễn. Tuy chưa từng gặp qua lão đội trưởng nhưng trong một lần cô vô tình biết được Đổng Mặc là con gái của Đổng Nghiễn, liền nghĩ đến lý do sư phụ đối xử đặc biệt với Đổng Mặc như vậy.
Tống Ninh vui vẻ, nhất thời những chuyện hờn dỗi lúc trước đều vứt ra sau đầu. Cô ấy tiến lại gần giữ lấy tay Đổng Mặc, nhìn cô mỉm cười sau đó thoải mái đi ra khỏi phòng trà. Đổng Mặc khó hiểu nhìn cô ấy đi xa, nghĩ cũng không nghĩ ra nguyên do nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Còn Tống Ninh yên lặng đưa ra quyết định trong lòng.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng lão Viên ở lại thành phố A, ngày mai sẽ trở về nhà yên tâm đợi đứa bé ra đời. Cũng may mấy hôm nay trong cục khá nhàn rỗi, không có việc gì nên có người đề nghị đem buổi liên hoan chưa kịp thực hiên lần trước tổ chức lại lần nữa, để mọi người tụ tập một phen. Vừa làm lễ đón người mới, vừa tiễn lão Viên, đồng thời nhân cơ hội này để chào mừng đội phó trở lại lại làm việc.
Đề nghị vừa đưa ra đã được mọi người hưởng ứng. Cuối cùng Ô Hàng báo cho Ôn Hành Viễn, sau khi được đồng ý, tất cả liền vui vẻ chờ đến buổi tối, vì vậy suốt từ buổi trưa đến giờ làm việc vô cùng hăng hái. Lần này vẫn là Ô Hàng đi đặt chỗ ngồi nhưng khi anh ta chuẩn bị đi lại bị Ôn Hành Viễn gọi lại: “Đi đến tiệm cơm tôi và bác sĩ Phương hay đi cũng được.”
Ô Hàng ừ một tiếng, chuẩn bị đi gọi điện cho chủ quán chuẩn bị chỗ ngồi trước. Chỗ kia tuy hơi nhỏ nhưng khá ngon, lần trước anh ta đã cùng đội trưởng Ôn đến đây ăn cơm mấy lần. Hơn nữa cũng sắp đến thời điểm cuối năm, những nhà hàng bên ngoài đều chật kín chỗ, lần ăn liên hoan trước vẫn để lại ám ảnh trong mọi người chưa tiêu tan đi được.
Ôn Hành Viễn nói xong, quay đầu nhìn Đổng Mặc đang ngồi ở một góc mỉm cười, không biết cô bé này nghĩ cái gì mà nhíu mày như vậy.
Đổng Mặc nhìn thời gian, do dự một chút rồi đi tới nói với Ôn Hành Viễn: “Chú Ôn, buổi tối liên hoan cháu có thể không tham gia không, cháu muốn…đi bệnh viên chăm sóc cha.”
Mấy ngày nay, vẻ mặt của Đổng Nghiễn không giống như trước, cô cảm thấy có chút khác thường. Vốn dĩ vẫn đang rất tốt nhưng mấy hôm nay cô vô tình nhìn thấy vẻ mặt thất thần của ông. Chi tiết nhỏ này khiến Đổng Mặc cảm thấy bất an, cô cũng từng bí mật hỏi qua bác sĩ Trương nhưng bệnh tình cũng không có biến hóa gì, có lẽ là do tâm trạng của Đổng Nghiễn không tốt, ông ấy suy nghĩ quá tiêu cực. Bác sĩ Trương cũng có nhắc nhở Đổng Mặc, bảo cô khuyên ông ấy suy nghĩ thoáng hơn, song cô cả ngày đều ở cục cảnh sát, thời gian ở bên cạnh ông cũng không nhiều.
Ôn Hành Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, tối nay anh đến bệnh viện đón em, dù sao cũng nên có mặt một lát, được không?” Huống chi lần này là lần tụ tập thường niên của đội, Đổng Mặc là người mới, vắng mặt có vẻ không hay lắm; ngồi lâu hay không không qua trọng, quan trọng là có mặt hay không.
Đổng Mặc không phải không biết đạo lý làm người, nghe chú Ôn nói thế cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Ôn Hành Viễn hơi mỉm cười, nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó đưa tay đem mấy sợi tóc tuột ra khỏi dây buộc tóc cài lại: “Nếu cảm thấy để tóc dài không tiện thì lần sau đi cắt ngắn đi.” Trong ấn tượng của anh, Đổng Mặc không phải là một người rất cẩn thận. Ví dụ như mái tóc này, anh có vài lần nhìn thấy tóc luôn chưa được buộc hết.
Đổng Mặc thế mới biết tóc phía sau lưng mình có vấn đề, cô mỉm cười ngại ngùng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. Từ sau đêm hôm đó, chỉ cần chú Ôn đến gần cô, cô sẽ không kiềm chế được mà tim đập nhanh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tất cả những cảm xúc kỳ lạ này đều khiến cô cảm thấy phức tạp, cô không biết phải làm sao để mình dễ chịu hơn. Nếu cách xa anh quá thì lại có chút không tình nguyện nhưng nếu đến gần anh thì lại có cảm giác muốn chạy trốn.
Đến buổi tối, bầu trời lại lất phất mưa, vài người trong đội rời khỏi cục đi đến nơi tụ tập, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, hai tay đút sâu vào trong túi đứng ở trước cổng cục cảnh sát đợi mấy đồng nghiệp làm nhiệm vụ lái xe đến đón. Ô Hàng một mình một xe đến nhà trọ đón Vưu Nhiên.
Nhiệm vụ khó khăn là đón đội phó tất nhiên được giao cho Ô Hàng mà anh ta cũng đồng ý không chút do dự. Song, càng đến gần nhà Vưu Nhiên, anh ta lại càng hồi hộp. Cẩn thận nghĩ lại, đã nhiều ngày anh ta không gặp Vưu Nhiên kể từ lần trước thấy cô ấy ở dưới công viên, sau đó không gặp cô thêm lần nào nữa, mặc kệ anh ta chờ bao lâu cô cũng không xuất hiện mà anh ta lại không có dũng khí đi lên lầu. Chỉ có thể chiều nào sau khi tan làm cũng ngồi ở ghế đá dưới công viên đợi cô vô tình xuất hiện, nhưng đã nhiều ngày như vậy cũng chưa có lần vô tình nào nữa.
Thang máy “đinh” một tiếng đến nơi Vưu Nhiên ở, là tầng cùng, Ô Hàng trên bước ra ngoài, hít sâu một hơi, sau đó quẹo vào trước cửa nhà cô. Đang muốn bấm chuông cửa, anh đột nhiên phát hiện cửa nhà cô ấy khép hờ, do dự một lúc nhưng vẫn gõ cửa: “Đội phó, cô có ở nhà không?”
Anh gọi vài lần cũng không có tiếng người trả lời, cuối cùng đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Anh cẩn thận bước, vừa đi vừa gọi: “Đội phó, cô có ở nhà không?”
Bên này, Vưu Nhiên đeo tai nghe, từ trên sân thượng chạy bộ xuống đến nơi, cả người nhễ nhại mồ hôi. Cô tiện tay lấy khăn mặt treo ở một bên lau mặt, sau đó vừa đi vừa cởi quần áo đi vào trong nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Kết quả, đi đến phòng khách bất ngờ gặp Ô Hàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà Ô Hàng cũng bị sự xuất hiện của cô ấy làm cho hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy quần áo cô cởi ra vứt trên ghế, lập tức xoay người lại: “Xin lỗi đội phó, tôi không phải cố ý, vừa rồi tôi…tôi ở ngoài cửa gọi cô nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, vì thế tôi mới…tôi mới tự tiện đi vào.” Giọng nói Ô Hàng vẫn còn run rẩy, vẻ mặt hối hận. Anh ta thề rằng vừa rồi anh ta không biết cô ấy đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đang cởi quần áo.
Vưu Nhiên ngây người, nhìn anh ta nhanh chóng quay lưng về phía mình, âm thầm nuốt nước miếng. Không nói câu nào, bình tĩnh tự nhiên đi đến sô pha cầm lấy quần áo vừa mới vứt lên, sau đó cô đi đến bên người Ô Hàng vỗ vai anh ta giống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Ô Hàng không dám quay lại sợ mạo phạm cô ấy nên cứ đứng đưa lưng như vậy, nói chuyện cả đội tụ tập, cho thấy anh đơn giản chỉ là đến đón cô ấy mà thôi. Vưu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của anh ta cảm thấy vô cùng buồn cười, trên thực tế cô cười ra tiếng. Ô Hàng nghe thấy tiếng cười, theo bản năng quay đầu lại nhìn, bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên thấy anh ta đột nhiên quay lại, lập tức thu lại vẻ mặt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của mình: “Hành Viễn đã gọi điện cho tôi rồi, cậu ngồi chờ một chút, tôi lập tức ra ngay.”
Mấy ngày hôm nay, cô ở nhà suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cả những chuyện trước kia cô không dám nghĩ đến, cũng hiểu được rất nhiều chuyện trước kia mình không hiểu được. Là gia đình và chính là bản thân. Có lẽ, cô đã không cô phụ ý tốt của cục trưởng Mã khi cho cô có thời gian nghỉ, ít nhất, cô cũng đã ổn định được tâm trạng của chính mình.
Lần liên hoan này cô muốn đi, hơn nữa còn muốn giống như bình thường. Cô muốn người khác biết, mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì hay sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng vẫn là Vưu Nhiên vốn có từ trước đến giờ, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
Ô Hàng thấy khuôn mặt tươi cười của Vưu Nhiên thì ngây người một lúc lâu, chờ đến khi anh ta phản ứng lại thì không biết từ lúc nào khóe miệng đã cong lên. Chỉ cần cô ấy bình an anh cũng cảm thấy yên tâm.
Chờ đến khi hai người tới nơi thì hầu hết mọi người đều đã đến rồi. Vốn dĩ quán ăn cũng không lớn nên tầm hơn mười người đến quán đã chật ních. Bà chủ quán thấy vậy cũng đem biển hết chỗ tạm nghỉ bán hàng treo lên.
Không bao lâu sau, nồi lẩu nóng hổi đã được đặt lên bàn, vài đồng nghiệp từ trong phòng bếp mang ra mấy chai rượu nhưng vì lo lắng sáng mai còn phải đi làm nên mọi người lựa chọn bia có nồng độ cồn thấp, dù sao thì thảo mãn là được rồi. Không khí trong quán ăn vô cùng náo nhiệt, có mấy người âm thầm thảo luận xem đội phó khi nào trở lại làm. Vừa thấy vẻ mặt Vưu Nhiên giống lúc trước từ ngoài đi vào, có người lập tức chọc chọc tay bọn họ, ý bảo câm miệng. bọn họ kinh ngạc nhìn về phía cửa quán ăn, sau đó ngay lập tức vẻ mặt tươi cười đứng lên chào đón: “Ôi, đội phó đến đây, đến đây. Tiểu Trần, lấy ghế đến đây cho đội phó ngồi.”
Ôn Hành Viễn cũng nhìn về phía cửa, Vưu Nhiên dùng ánh mắt chào hỏi anh, còn Ô Hàng đang nhìn cô ấy cũng không giấu được ý cười. Anh ta biết Vưu Nhiên đã hoàn toàn giải quyết xong vấn đề của bản thân, nhìn thấy cô ấy không một chút phiền muộn, anh ta cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Tống Ninh nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đẩy đẩy Ôn Hành Viễn đang nói chuyện với mọi người, ghé vào tai anh hỏi: “Thầy, Đổng Mặc đâu?”
Tống Ninh chủ động nói đến vấn đề này khiến anh hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thời gian một chút rồi nói: “Lát nữa, tôi sẽ đi bệnh viện đón cô ấy.”
“Em cùng đi với anh.”
Tống Ninh chủ động xin đi cùng. Cô ấy nghĩ, có lẽ trước kia mình đã hiểu nhầm Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn, cho nên mới mất lý trí đối xử hẹp hòi với Đổng Mặc. Nếu có thể bù lại, cô ấy sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa, thuận tiện đến bệnh viện thăm thầy của thầy, có thể gặp được lão đội trưởng mà Ôn Hành Viễn vẫn kính trọng cũng là một chuyện tốt.
Ôn Hành Viễn cũng không nghĩ nhiều, nếu Tống Ninh muốn đi anh cũng không ngăn cản, vì vậy gật đầu đồng ý sau đó lại quay sang người đông nghiệp ngồi bên cạnh nói chuyện tiếp. Đợi đến khi thấy đến giờ, anh mới gọi Tống Ninh, hai người chuẩn bị đi bệnh viện đón Đổng Mặc. Nhưng vừa đứng, anh liền nhìn thấy lão Viên và vợ lão Viên đang đi từ ngoài vào.
Vợ của lão Viên rất ít khi xuất hiện, ngay cả Ôn Hành Viễn và Phương Dĩ Nam là hai người đồng nghiệp thân thiết lâu năm cũng mới gặp qua mấy lần, huống chi là người khác. Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, vợ lão Viên vẫn giống như mấy năm trước, không thay đổi nhiều lắm. Tuy nhiên, cái bụng cao ngất kia của cô ấy cũng đã báo trước mười ngày sau sẽ có một gia đình hạnh phúc hoàn mĩ ra đời.
“Lão Viên, bên này!”
Ôn Hành Viễn đứng lên chào hỏi lão Viên rồi để anh ta ngồi xuống vị trí của mình lúc trước, Tống Ninh cũng lập tức đứng dậy, nhường chỗ của mình cho vợ lão Viên, cẩn thận đỡ cô ấy ngồi xuống.
Mà chỗ ngồi này vô tình lại đối diện với chỗ của Vưu Nhiên. Ánh mắt của Vưu Nhiên dừng lại trên bụng cô ấy một chút, sau đó nháy nháy mắt, tầm mắt đã bị sương mù trong mắt làm cho mờ đi. Người phụ nữ vừa vào liền chú ý đến người bạn cũ nhiều năm không gặp, sau khi ngồi xuống liền mỉm cười với Vưu Nhiên, đôi mắt như mặt trăng, nói: “Vưu Nhiên, đã lâu không gặp.”
Vưu Nhiên ngẩn đầu lên, hơi gật đầu nhưng một chữ cũng không nói.
Người phụ nữ này năm đó cũng vẫn dịu dàng thướt tha như vậy, cho dù bụng cũng đã lớn như vậy nhưng vẫn xinh đẹp không đổi. Trong lòng cô ấy cảm thấy chua xót. Cô ấy rót một chén rượu rồi một hơi uống sạch. Bao nhiêu năm gặp lại bạn cũ, lại trong một tình huống như vậy. Đồng thời, ký ức vốn được cô ấy giấu sâu trong đáy lòng lại hiện lên….