Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Sinh mệnh ngắn ngủi, sống như thế nào mới có thể được xem như là “sống”?
Đợi đến khi mọi việc được xử lí xong xuôi đã qua nửa đêm, bác sĩ Trương nói cho Đổng Mặc biết lý do khiến cho bệnh tình của Đổng Nghiễn đột nhiên chuyển biến xấu. Gần đây tinh thần cha cô thường xuyên thấp thỏm không yên, nhất là từ khi cô vì vụ án vừa rồi mà mấy ngày không thể đến thăm ông. Lúc đó, biểu hiện của ông rất kỳ lạ, lúc thì vẫn giống như bình thường, có lúc lại ngồi yên lặng một mình trên giường bệnh, khác hoàn toàn với thái độ lạc quan trước đây. Mọi người đều cho rằng do tinh thần của ông bị kích thích, nhưng nguồn gốc của sự kích thích đó lại không có ai đoán ra.
Đổng Mặc hoang mang nhìn Đổng Nghiễn đang ngủ say trên giường, tự trách chính mình không dành thời gian chăm sóc ông, để ông một người bệnh một mình đến mấy ngày cũng không thăm hỏi. Ôn Hành Viễn dường như nhìn ra sự áy náy trong ánh mắt cô, vỗ nhẹ sau lưng cô để cô yên tâm hơn, nhưng trong mắt anh dường như có một tia sáng loé ra.
Ban đêm, Đổng Mặc ngủ bên cạnh giường bệnh của Đổng Nghiễn mà Ôn Hành Viễn lại nằm trên ghế trong phòng bệnh qua một đêm. Sáng hôm sau bị tiếng mở cửa của Đổng Mặc đánh thức, chỉ thấy cô mang theo một túi đồ ăn sáng đi vào. Đổng Mặc mở to mắt nhìn Ôn Hành Viễn một lúc, lấy khăn ướt mới mua ở dưới căn tin của bệnh viện cho anh, sau đó đưa thức ăn sáng vừa mua cho anh.
Bấy giờ, Đổng Nghiễn cũng vừa tỉnh lại, lúc mở mắt nhìn thấy Đổng Mặc ông muốn đứng dậy. Ôn Hành Viễn thấy vậy liền vội vàng bước lại giúp ông nửa nằm nửa ngồi trên giường.
“Cha.”
Đổng Mặc nhìn thấy cha tỉnh lại thì rất vui, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống. Cô đến cạnh giường bệnh ngồi xuống mà một động tác của Đổng Nghiễn lại khiến cho cô không thể tưởng tượng được, ông chỉ vào đầu gối của cô nói: “Con bị đụng phải phải không?”
Câu đầu tiên ông nói sau khi tỉnh lại là câu này khiến cho Đổng Mặc rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất thắc mắc: “Không có, sao vậy ạ?” Cô vừa nói xong, sắc mặt ông vẫn chưa có gì thay đổi nhưng giọng nói của ông lại trở nên nghiêm trọng hơn: “Nói cho cha biết, có phải chân bị thương hay không?”
Hai mắt Ôn Hành Viễn cũng nhìn về phía Đổng Mặc, chờ đợi câu trả lời của cô. Mà Đổng Mặc hoàn toàn vẫn chưa phản ứng lại được chuyển biến thế này. Cô suy nghĩ một lát, không rõ Đổng Nghiễn nói chân bị thương là gì. Cô cố gắng nhớ lại, mấy ngày nay trên người cô cũng có một vài vết thương to nhỏ, lúc đánh nhau ở nhà xưởng cũng bị một dao trên cánh tay. Sau đó cũng không có vết thương nào lớn, nhưng sao lại vết thương ở chân?
Cô bỗng nhiên nhớ đến đầu gối cô vẫn còn băng bó, nhưng sao Đổng Nghiễn lại biết chuyện này?
Vì thấy trên mặt Đổng Mặc cũng đầy nghi vấn cần giải đáp, sắc mặt Đổng Nghiễn cũng đột ngột thay đổi. Tuy nhiên, ông khó có thể nói cho cô, căng thẳng nhìn Ôn Hành Viễn. Mà anh dường như cũng hiểu ra, bóp bả vai Đổng Nghiễn muốn trấn an cảm xúc của ông.
Sự biến đổi trên khuôn mặt hai người đàn ông không tránh khỏi ánh mắt Đổng Mặc, dường như cảm thấy có điều gì bất thường: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Đổng Mặc, con đồng ý với cha, sau này con sẽ nghe lời chú Ôn nói. Cha chỉ cần con an toàn là được, đừng…” Nghe Đổng Nghiễn nói như vậy, Đổng Mặc không suy nghĩ nhiều, nghĩ là ông biết chuyện về Vưu Văn nên lo lắng cho sự an toàn của cô. Vì thế cô cười lắc đầu: “Con không sao, cha yên tâm.”
Cách thời gian đi làm vài giờ, vì hôm qua đột nhiên xảy ra việc của Đổng Nghiễn nên kế hoạch của cô cũng bị phá vỡ. Đối với kết luận của vụ án này, cô vẫn thiếu một chứng cứ có tính thuyết phục, chính là lý do thái thác của Vưu Văn. Cô muốn biết nửa giờ sau khi người chết và Vưu Văn gặp mặt anh ta đang làm gì.
Tuy tất cả mọi chứng cứ đều thiên về kết luận của Tống Ninh nhưng những điều khả thi trong đó cũng không thể coi thường. Vì vậy Đổng Mặc quyết định bắt đầu từ những lỗ hổng đó.
Trước khi đi làm cô còn có một việc đó chính là ghé qua bệnh viện, cố gắng nói chuyện với Vưu Văn một lần nữa. Cô không thể xác định liệu có thể thành công hay không, nhưng ít nhất cô muốn thử một lần, ít nhất có thể khiến cô càng thêm tin tưởng Vưu Văn không phải là hung thủ.
Cô nói với Ôn Hành Viễn ý định của mình, anh gật đầu: “Mọi chuyện trong đội tôi đã nói hết rồi, tôi sẽ chờ kết luận khiến mọi người hài lòng của em.” Anh tin tưởng vào phán đoán của cô, cũng kiên định với phán đoán của chính mình. Mặc dù anh biết mình và cô đều có một kết luận giống nhau những vẫn không có ý định nói ra, bởi vì anh muốn để cơ hội này lại cho cô.
Bệnh viện mà Vưu Văn nằm cách bệnh viện này một đoạn, may mắn là cũng không quá xa. Bây giờ là sáng sớm, trên đường cũng không hề có dấu hiệu bị tắc nghẽn, nên cô tới bệnh viện sớm hơn bình thường.
Vừa mới bước tới góc trên tầng liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa phòng bệnh, hai tay buông xuống bên sườn, khuôn mặt cũng không ôn hoà như thường ngày. Đúng lúc người đó xoay người cũng nhìn thấy Đổng Mặc, thân thể cô ta thoáng sửng sốt, sự bình tĩnh của cô ta vô hình bị Đổng Mặc đánh vỡ, nhất thời trở nên không biết làm thế nào. Mà Đổng Mặc cũng khá kinh ngạc, cô thế nhưng lại thấy được sự bối rối trong mắt đội phó.
“Đội…đội phó.”
Cô bỏ qua sự ngạc nhiên trong lòng gọi một tiếng.
Vưu Nhiên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, gật đầu định đi xuống. Đổng Mặc thấy vậy không kìm được hỏi một câu: “Đến thăm anh ta…”
Đổng Mặc chưa nói xong đã bị Vưu Nhiên ngắt lời, chỉ thấy cô ta nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ là tới liếc hắn ta một cái, cô cũng đừng lãng phí thời gian trên người nó nữa, trước đây nó đã sớm ngồi tù rồi, vốn không có thuốc chữa nữa. Lúc kết án vụ án tử này cũng chính là lúc nó phải chịu báo ứng.” Chính Vưu Nhiên cũng không phát hiện ra khi nói những lời này bản thân đang hoảng hốt, cô ta vẫn không phát hiện ra thật ra trong lòng cô vẫn còn thương nhớ tên yêu tinh hại người này.
Dù sao cũng chảy cùng một dòng máu lại cùng chịu đau khổ, nên cho dù không có thân tình, sợ rằng bên trong cũng có tình cảm cùng chung hoạn nạn. Nói cho đến cùng cô ta vẫn không muốn tin anh ta là hung thủ giết người, chỉ là có nhiều chứng cứ bày ra trước mắt như vậy, dường như khiến cô phải che giấu mọi hy vọng, khiến cho cô ta không thể không tin anh ta đã làm những chuyện như vậy. Vả lại, cô đã tự hỏi, đối với vụ án này, cô hoàn toàn không thể mang theo một nửa thực lực để mà điều tra. Biết điều đó, cho dù cô có âm thầm chửi rủa bản thân như thế nào, có thầm dặn dò bản thân như thế nào, bằng cách nào đó những suy nghĩ này vẫn luôn quấy rầy đảo lộn cảm xúc bình thường của bản thân.
Đổng Mặc nhìn ra những lời Vưu Nhiên nói không hề giống như trong ánh mắt cô ấy. Lúc Vưu Nhiên đi qua người cô, Đổng Mặc đột nhiên hỏi: “Đội phó, chị hy vọng anh ta là hung thủ sao?”
“Hy vọng thì như thế nào, không hy vọng thì như thế nào?” Cô ta chậm rãi quay người, nhướn mi hỏi ngược lại “Mọi việc đều đã xảy ra không phải sao?”
Đổng Mặc nhìn theo bóng dáng đội phó đã đi xa, điều chỉnh lại tâm trạng, bước về phía phòng bệnh. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, nghĩ rằng Vưu Nhiên vẫn chưa tỉnh nhưng lại không ngờ thấy Vưu Văn đang nghiêng mặt nhìn mình mỉm cười. Cô cảm thấy hơi kinh hãi, bất thình lình không hiểu được nụ cười của anh ta tóc gáy dựng thẳng.
Cô không hiểu Vưu Văn, thậm chí không hiểu nụ cười của anh ta là có ý gì.
Nhưng theo như cô thấy Vưu Văn hẳn là đã tỉnh từ lâu rồi, không khỏi nghĩ đến việc lúc nãy Vưu Nhiên ở bên ngoài. Vì thế cô đoán có phải Vưu Văn đã nhìn thấy Vưu Nhiên, nếu phát hiện đội phó âm thầm đến thăm, anh ta có thể đổi ý mà nói chuyện với cô không?
Nhưng mà đây chỉ là mong muốn tốt đẹp của cô thôi, chưa đợi cô nói, Vưu Văn đã cướp lời nói trước: “Nếu cô đơn giản chỉ đến thăm tôi, tôi rất hoan nghênh, hơn nữa đợi đến lúc tôi nhận được tài sản thừa kế còn có thể tặng cho cô mọi thứ đồ này đồ nọ cho dù cả bầu trời sao tôi cũng hái xuống cho cô. Nhưng mà, nếu cô còn có ý định khác, vậy thì mời rẽ trái, cửa ở hướng đó.”
Đổng Mặc im lặng một lúc: “Nếu đã như vậy, cho phép tôi nói một câu. Tôi hy vọng anh đừng xem sinh mệnh như kiến.”
Cô nhìn thấy bộ dáng Vưu Văn không có vẻ gì sẽ nói chuyện, tự biết lần này mình đến xem như vô ích. Nhưng cô nhìn người nằm trên giường bệnh, ngoại trừ một số vết thương ngoài da, tất cả đều khoẻ mạnh như thường. Không hiểu sao anh ta lại cam chịu như vậy? Với lại, cô cũng vô cùng thương xót anh ta, nhất là đã trải qua một ngày đáng sợ cùng với Đổng Nghiễn, Đổng Mặc cảm thấy mỗi sinh mệnh trong cuộc sống đều khó có thể tìm được. Người muốn sống sót lại không tìm được cơ hội tái sinh, nhưng người sống tốt lại dễ dàng buông tha. Anh ta không biết rằng cái gọi là đau khổ là một người mắc bệnh nan y, mỗi ngày đều mong mỏi được sống thêm một ngày.
Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào Vưu Văn, nói xong những lời này liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Vốn là cô còn có chút mong chờ, mong chờ anh ta có thể dùng một ngày để suy nghĩ về ý nghĩa của mỗi sinh mệnh, nhất là nhìn thấy một màn sáng hôm nay, cô càng thêm tin tưởng Vưu Văn. Chỉ là không ngờ ngay câu đầu tiên anh ta đã cắt đứt hy vọng mới nảy nở trong lòng cô.
Đổng Mặc chán nản ngồi trên ghế dựa ở hành lang bệnh viện, cô cúi đầu suy nghĩ đến lúc họp làm sao có thể nói ra suy đoán của mình về việc ngày hôm đó Vưu Văn đã đi đâu. Nhưng nghĩ lại, chỉ cần anh ta không nói, chỉ cần không có chứng cứ chứng minh người chết là chết sau khi Vưu Văn rời khỏi biệt thự theo như cô biết. Thế thì vẫn chưa thể hoàn toàn loại trừ anh ta ra khỏi đối tượng tình nghi. Cô nhất thời lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nhắm mắt ngồi trên ghế sắp xếp lại tình tiết vụ án một lần nữa.
Bỗng nhiên cô bị tiếng động mở cửa làm cho giật mình, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy nét mặt sững sờ của Vưu Văn, cô cảm thấy khó hiểu nhìn anh ta.
Vưu Văn ngẩn người, anh ta cứ nghĩ là Đổng Mặc đã đi rồi.
Câu nói đừng xem một sinh mệnh như kiến của cô khiến lớp phòng bị luôn được Vưu Văn mang theo bỗng nhiên sụp đổ. Đầu óc bỗng chốc nóng lên, cảm thấy coi thường chính mình. Cho nên, anh ta đuổi theo.
Nhìn thấy Đổng Mặc ngồi đó, anh ta do dự một lúc mới tiến về phía trước, đưa tay ra trước mặt Đổng Mặc mang theo một nét mặt khiến cô không hiểu được: “Nói cho tôi biết, tôi có thể đem một chút lòng tin còn lại cho cô sao?”
Mặc dù không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh ta nhưng cô có thể cảm nhận được tận sâu trong đôi mắt thâm thuý đó nỗi sợ hãi của anh ta. Không lâu sau cô từ từ đứng dậy, nở một nụ cười nhạt. Đặt tay trong lòng bàn tay Vưu Văn, cực kì chắc chắn nói cho anh ta biết: “Anh có thể tin tưởng tôi.”
Anh ta có thể tin tưởng cô, chỉ cần anh ta chịu mở miệng nói ra cô hoàn toàn có thể phủ định suy luận của Tống Ninh, cô có lòng tin nhất định sẽ cho Vưu Văn một câu trả lời thuyết phục khiến anh ta vừa lòng. Nhưng còn hơn cả việc kết án cho vụ án này đó là Vưu Văn chịu tiếp nhận thế giới này, điều đó đã khiến cho cô có cảm giác thành công, cảm giác thành tựu nho nhỏ này không ngừng lớn dần trong lòng cô.
Vưu Văn chuyển động ánh mắt, di chuyển đến bàn tay mềm mại nhỏ bé trên tay mình. Anh ta gật đầu, sau đó ngay lập tức nói: “Ngày hôm đó tôi tới nghĩa trang.”
Ánh mắt anh ta loé lên, nói xong lời này nhanh chóng rút tay về, xoay người bước vào phòng bệnh sau đó đóng cửa lại. Đổng Mặc còn giơ cánh tay giữa không trung, dõi theo Vưu Văn biến mắt sau cánh cửa phòng, sau đó mới đút tay vào túi áo, cô nhanh chóng không ngừng nghỉ đi đến nghĩa trang.
Thành phố A cũng có vài nghĩa trang lớn nhỏ, tuy Vưu Văn không nói rõ là ai nhưng sau khi anh ta nói xong Đổng Mặc đã đoán ra được đó là người nào, bởi vì cô biết tro cốt của Quý Văn Huyên được sắp xếp như thế nào. Vì thế, tất cả những điều không thể xác định phía trước đều đã có thể khẳng định lại đáp án, chính là do cô lựa chọn tin tưởng Vưu Văn, cô may mắn là phán đoán của bản thân không hề sai lầm.
Không giống như các nghĩa trang khác trong thành phố, những người được an táng bên trong đều là những người có địa vị, nên những người bình thường muốn vào thăm đều phải đi qua cổng chính, huống hồ đây là một nghĩa trang lớn, trước cổng thường có giám sát.
Đổng Mặc vào bên trong trình bày với người giám sát, người đó rất phối hợp điều tra, mở camera vào ngày hôm đó. Đổng Mặc vui mừng theo dõi hình ảnh trên màn hình, sau đó mới tới trước bia mộ, Đổng Mặc bị hình ảnh tuyệt đẹp của người phụ nữ trong ảnh kinh ngạc một phen. Bức ảnh này có lẽ là ảnh mới chụp không lâu của Quý Văn Huyên, trên mặt bà mang theo nụ cười thân thiết, có thể nhìn ra trên người bà còn mang theo chút hương vị nhẹ nhàng xưa cũ.
Trên mộ còn lưu lại một bó hoa đã tàn một nửa, Đổng Mặc ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bó hoa cùng với tâm lý mâu thuẫn của Vưu Văn…