Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Tống Ninh vừa dứt lời, Đổng Mặc định nói thì lại bị động tác kế tiếp của cô ấy ngăn lại. Cô nàng lấy từ trong cặp ra một số tư liệu được đánh máy: “Đây là tài liệu mà tối hôm qua tôi đã xem xét lại về động cơ có thể gây án của Vưu Văn, nhất là lúc lấy được lời khai của Khổng Dẫn, tôi lại càng chắc chắn với suy đoán của mình.”
Tầm mắt Đổng Mặc nhìn xuống tư liệu trên bàn, nhìn thấy một số điều được sửa chữa trên giấy, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng. Những suy đoán của Tống Ninh không phải cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là cô có nhiều điều băn khoăn hơn Tống Ninh, tin tưởng Vưu Văn không phải là hung thủ. Nhưng, hiện tại đối mặt với động cơ rất rõ ràng và những chứng cứ mà Tống Ninh đã thu thập được, trên tay lại không có bất cứ thứ gì chứng minh cho sự vắng mặt của Vưu Văn, Đổng Mặc không thể trực tiếp phản bác phán đoán của cô ấy.
Phương Dĩ Nam thấy ba người dần dần chỉ suy nghĩ về vụ án, đưa tay chặn tầm mắt Đổng Mặc lại, nhìn ba người kia nói: “Không phải tối có cuộc họp sao? Bây giờ cứ lo cơm nước xong cái đã.”
Ôn Hành Viễn không để tâm đến kiến nghị của Phương Dĩ Nam, lấy điện thoại gọi cho Ô Hàng.
Anh thông báo cho Ô Hàng một tiếng rồi mới quay sang Đổng Mặc hỏi: “Đổng Mặc, cô ăn xong chưa? Chúng ta quay về cục cảnh sát.” Đổng Mặc nhanh chóng buông bát gật đầu, đi theo anh và Tống Ninh về cục cảnh sát. Phương Dĩ Nam thầm lắc đầu, tay cầm đũa không biết nên gắp đồ ăn hay buông xuống. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đến chỗ Vưu Văn một chuyến. Cho dù hai người cả đời không qua lại với nhau nhưng niệm chút tình cũ, anh vẫn không thể đứng nhìn Vưu Văn là người chết thay cho kẻ khác. Đổng Mặc không thể thuyết phục được, chính Vưu Văn cũng không chịu nói, vậy thì anh chỉ có thể ép cậu ta nói ra.
Đội trưởng Ôn và Tống Ninh đi lên phòng họp ở tầng trên; Đổng Mặc được yêu cầu xuống đội chuẩn bị báo cáo nên cô trở về đội trước.
Trong phòng không có nhiều người, chỉ nghe tiếng một số người đang ngồi nói chuyện phiếm. Vừa thấy Đổng Mặc đi vào, một trong số đó chạy lại, nắm chặt tay cô hỏi: “Đổng Mặc, nghe nói đội phó là con gái của Vưu Chi Nguyên phải không? Tôi không tin! Sáng nay tôi mới nghe nói trong đội đang truyền ầm cả lên, nhưng cũng không có nhiều người tin.”
Với chuyện này, Đổng Mặc tuyệt đối im lặng, sau đó lắc đầu: “Tôi phải mang báo cáo lên.”
Cô vội vàng đi đến bàn của mình dọn dẹp lại một chút, lại phát hiện ra phía bên kia mọi người vẫn tiếp tục nói về chuyện của Vưu Nhiên.
“Thật là không hợp lý một chút nào hết! Con gái của Vưu Chi Nguyên! Ông ta để lại nhiều tài sản như vậy bây giờ thuộc về Vưu Nhiên và em cô ta sao?”
“Không thể nào! Trước đây đội phó kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ sau lưng có người nói cô ta dựa vào tiền mới vào được đây. Đừng nhìn cô ta ở cục giả ngốc vui vẻ đi lên, tôi nghe nói trước đây khi cô ta vào đây phía sau cũng có đủ loại người chống lưng.”
“………”
Đổng Mặc không hiểu, đội phó là một người xuất sắc như vậy mà có người lại nhân lúc khó khăn này muốn bỏ đá xuống giếng? Cô chỉ cảm thấy xảy ra vụ án này, người khổ sở nhất chính là Vưu Nhiên. Mặc dù trên danh nghĩa cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Vưu Chi Nguyên nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Huống chi cô ấy cũng không phải là một người sắt đá lạnh lùng, người thân duy nhất qua đời chắc chắn trong lòng rất đau đớn
Quá đau lòng.
Chỉ là, cô ấy chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Lúc Đổng Mặc đến phòng họp tất cả mọi người đã ngồi yên chỗ, cô cũng không ngờ sẽ thấy Vưu Nhiên, nhưng khi nhìn thấy Vưu Nhiên chỉ mặc thường phục thì cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Mấy ngày nay thân phận của Vưu Nhiên không phải là đội phó, mà là người thân của người đã chết. Hôm nay cô ta tới phòng họp cũng chỉ là để nghe mà thôi, trong lúc họp cô ta sẽ không được lên tiếng cũng không được phản bác điều gì.
Đổng Mặc thấy lời khai của Khổng Dẫn trước mặt liền cau mày.
“Mọi người đều thấy được sự quan tâm của cấp trên đối với vụ án này, dư luận càng ngày càng bất ổn. Cho nên, chúng ta phải kết án cuối tuần này, nếu không…” Ô Hàng nhắn lại nguyên lời mà cục trưởng đã nói, hậu quả thế nào anh ta không nói ra một cách rõ rang, nhưng mọi người đều hiểu được. Nếu không nhanh chóng kết án, vụ án kéo dài một thời gian sau sẽ trở thành án treo, đến lúc đó muốn tìm ra hung thủ còn khó hơn lên trời.
“Khẩu cung của các nghi phạm đã được chỉnh lý lại đang ở trên tay mọi người. Có thể lấy được khẩu cung của Khổng Dẫn Tống Ninh thật sự đã rất vất vả. Tống Ninh, cô nói đi.”
Tống Ninh gần như không một chút do dự nói: “Hung thủ có thể là Vưu Văn, con trai của Vưu Chi Nguyên.”
Sự tự tin của Tống Ninh khiến cho mọi người chăm chú lắng nghe. Mỗi người đang ngồi đây trong lòng đều suy nghĩ ngọn nguồn sự việc, hiện tại tâm tư ai cũng cẩn thận hơn. Ai có thể nghĩ giống như Ôn Hành Viễn, hay phản bác những suy nghĩ trong lòng anh. Chỉ là trừ Ôn Hành Viễn, những đồng nghiệp cùng tham dự vụ án hoàn toàn không nghĩ đến Vưu Văn. Bởi vì lúc trước trong báo cáo đối tượng tình nghi chỉ có tên ba người, nên mọi người cũng không hề chú ý đến anh ta. Vì thế khi nghe đến tên Vưu Văn một số người đều giật mình tỉnh ngộ.
“Tôi đã thu thập một số tin tức về Vưu Văn, phát hiện ra trước đây anh ta từng phạm tội giết người không thành, phạt tù ba năm, thực tế chỉ ngồi tù một năm rưỡi. Hơn nữa đối tượng của vụ án giết người không thành đó chính là Vưu Chi Nguyên. Thêm vào đó, anh ta cũng nhiều lần phải vào cục cảnh sát vì tụ tập ẩu đả, từ đó có thể thấy cách đối nhân xử thế của anh ta. Tiếp theo, trước khi vụ án xảy ra, quan hệ cha con giữa anh ta và người chết vốn không tốt. Tôi nghĩ, chuyện này đội phó hoàn toàn có thể làm chứng.” Ánh mắt Tống Ninh hướng về phía Vưu Nhiên đang ngồi trong góc: “Trước đây, Vưu Văn tự đứng ra kinh doanh riêng, sau đó bị Lâm Nam, cũng là một trong những đối tượng tình nghi hãm hại khiến cho công ty bị phá sản. Đối mặt với nguy cơ bị đóng cửa, lúc này người chết đã bỏ vốn trợ giúp, không ngoài dự liệu đã bị Vưu Văn cự tuyệt.”
Tống Ninh vừa nói xong, Đổng Mặc hơi lo lắng. Giết người không thành? Không ngờ Vưu Văn lại từng có tiền án như vậy, mà đối tượng lại là Vưu Chi Nguyên? Điểm này hoàn toàn bất lợi cho anh ta.
Cô cẩn thận nghe Tống Ninh nói tiếp.
“Mặc dù không có bằng chứng cụ thể về sự vắng mặt, nhưng mà công ty của Lâm Nam kinh doanh lớn như vậy, giết Vưu Chi Nguyên thì thứ anh ta mất không chỉ là tài sản mà còn là thanh danh bao lâu nay, hoàn toàn không đáng để Lâm Nam làm vậy. Tiếp theo, Khổng Dẫn tuy chính là tình nhân của người chết, nhưng ngày vụ án diễn ra ông ta đang ở sân golf cách xa thành phố. Theo như xác nhận, cùng ngày hôm đó Khổng Dẫn đã đi đánh golf với một số đối tác, tất cả đều có thể làm chứng cho ông ta, cho nên Khổng Dẫn có thể được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi. Về phần người quản gia tôi cho rằng chỉ có hai trường hợp, một là không liên quan đến vụ án, hai là đồng phạm của Vưu Văn. Từ nhỏ quan hệ giữa Vưu Văn và người chết đã không tốt, ít nhiều cũng được quản gia quan tâm chăm sóc; tuổi của vị quản gia cũng xấp xỉ tuổi của Vưu Chi Nguyên, lại không có con nên có thể đã xem Vưu Văn giống như con trai của mình.”
“Hơn nữa, quan trọng hơn là qua việc lấy mẫu xem xét cho thấy dấu vết ở hiện trường vụ án không hề có người động tay vào, dấu chân lấy được ngoài của ông quản gia thì cũng chỉ có của người chết. Dấu vân tay ở chốt cửa cũng đã được đối chiếu, chỉ có dấu vân tay của ba người, một là của người chết, hai là của người vợ đã chết của ông ta – Quý Văn Huyên, và người cuối cùng chính là của Vưu Văn.” Tống Ninh nói xong liền đem tài liệu giám định dấu vân tay cho mọi người xem. Nếu hung thủ là Lâm Nam hay Khổng Dẫn thì có rất nhiều nghi vấn không thể giải thích. Thế nhưng, nếu hung thủ là Vưu Văn như lời Tống Ninh thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được. Từ động cơ cho đến phương thức gây án.
Những điều Tống Ninh nói đều rất hợp lý, những suy đoán cũng không phải không có căn cứ.
Ôn Hành Viễn gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn thấy biến hoá nho nhỏ trên mặt Đổng Mặc, nên gọi Đổng Mặc một tiếng, lúc này Đổng Mặc mới hoàn hồn lại. Thấy ánh mắt mọi người tập trung về phía mình, Đổng Mặc suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Mặc dù không có bằng chứng chính xác về sự vắng mặt, nhưng ngoại trừ suy đoán cũng không có bằng chứng cụ thể về việc Vưu Văn có mặt tại hiện trường vụ án, nếu chỉ dựa vào động cơ gây án cùng với dấu vân tay trên chốt cửa, tôi nghĩ vẫn chưa đủ…”
“Nếu? Mọi người hãy xem cái này.” Tống Ninh đột nhiên ngắt lời Đổng Mặc, sau đó lấy ra một cái USB cắm vào máy tính. Vài giây sau hình ảnh rõ ràng xuất hiện một bóng người, tuy không thấy rõ hình dáng nhưng ngay khi nhìn thấy Đổng Mặc đã nhận ra người đàn ông đó chính là Vưu Văn, còn có chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt ở bên cạnh.
Mọi người đều có thể thấy rõ địa điểm trên màn hình chính là biệt thự của nạn nhân, ngay ở lối vào biệt thự. Hình ảnh ghi lại tại thời điểm nạn nhân tử vong đã được xác định, chính là nửa giờ trước khi Vưu Văn bước vào biệt thự.
Ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên, hình ảnh khi vào và ra chỉ có mấy chục phút. Tống Ninh cho mọi người xem hình ảnh anh ta bước vào biệt thự, sau đó dời đến hình ảnh cuối cùng chính là thời điểm anh ta ra khỏi nơi đó.
Đoạn băng không tiếng động này giống như phơi bày chân tướng ra trước mắt mọi người, chỉ thiếu việc tháo lớp rèm mỏng trên sân khấu xuống. Vưu Nhiên nắm chặt tay ghế bên cạnh, dường như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc trong lòng. Ngay cả Ôn Hành Viễn cũng nhìn chằm chằm vào màn hình như sợ bỏ lỡ mất điều gì.
Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên anh xem bản ghi hình nà, nhưng anh vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Lúc Vưu Chi Nguyên chết, tay trái ông ta cầm súng, vết thương ngay trên đầu, việc khẩu súng ở bên tay trái, nếu không phải là hung thủ thuận tay trái thì nhất định là cố ý vu oan cho người khác. Nhưng Vưu Văn và nạn nhân đều không thuận tay trái, nghi phạm duy nhất thuận tay trái là Khổng Dẫn đã được loại trừ. Nói như vậy là hung thủ vu oan cho Khổng Dẫn. Tuy nhiên, theo như anh được biết Vưu Văn không hề biết đến sự tồn tại của Khổng Dẫn, cho nên nếu anh ta muốn vu oan thì chỉ có thể là Lâm Nam hoặc người khác.
“Tôi đi tìm quản gia, ông ta nói một tuần trước khi chết Vưu Chi Nguyên đã mua bảo hiểm tại công ty. Nếu vậy, tôi thấy lý do giết người của Vưu Văn càng rõ ràng hơn. Bởi vì nếu Vưu Chi Nguyên chết, theo pháp luật tất cả tiền đều thuộc về anh ta. Với lại Vưu Nhiên và Vưu Chi Nguyên đã tới tòa án đoạn tuyệt quan hệ cha con, cho nên cũng sẽ không có quyền thừa kế tài sản. Vì thế Vưu Văn chỉ cần đợi đến ngày cướp được tài sản anh ta có thể được cứu, không chỉ có thể xoá bỏ nợ nần mà còn giúp công ty anh ta khởi sắc một lần nữa. Một cơ hội nhiều lợi ích hấp dẫn như vậy, sao anh ta lại nỡ vớt đi một cơ hội lớn như vậy. Vả lại, điểm quan trọng là giữa anh ta và Vưu Chi Nguyên hoàn toàn không có thân tình.”
Tiền bảo hiểm? Ba chữ này cứ xoay quanh đầu Đổng Mặc. Cô bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày hôm trước khi cô đến biệt thự tìm Vưu Văn, khi ngồi trên xe taxi hình như lái xe có nói tới chuyện này. Dường như sắp nắm được điều gì đó nhưng lại lướt qua ngay trong giây lát. Đổng Mặc nắm chặt lòng bàn tay, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Sau đó, một vài người đều đồng ý với suy nghĩ của Tống Ninh. Cấp trên yêu cầu phá vụ án này nhanh chóng, đã mấy ngày liền không có thời gian nghỉ ngơi, mọi người đều rơi vào tình trạng kiệt sức, nên đều muốn kết án thật nhanh. Không giống như Đổng Mặc nhất định phải tìm ra chân tướng, hầu hết mọi người đều nghiêng về phán đoán của Tống Ninh, đều cho rằng những lý luận của cô ấy đã đủ để giải thích những phỏng đoán thiếu sót. Ôn Hành Viễn vẫn do dự, chống cằm nhìn Đổng Mặc. Thấy cô có vẻ đăm chiêu trong lòng cũng sáng tỏ hơn. Vì vậy anh cũng không có ý định kết án nhanh như vậy. Anh phân tích những sơ hở, lỗ hổng trong lý luận của Tống Ninh, tuy nhiên những lỗ hổng này chỉ là yếu tố bên trong nên một số người không đồng ý: “Đội trưởng Ôn, mặc dù có vài điểm sơ hở, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ. Vưu Văn cũng đã chiếm tám chín phần rồi.”
“Tôi nghĩ, ngoại trừ Vưu Văn còn có một kết luận khác.”
Đổng Mặc dừng một chút, trong lòng dường như đã hình thành đáp án, cô nghĩ cách duy nhất để phủ định suy luận của Tống Ninh hiện tại cũng chỉ có trường hợp này mà thôi. Trong lòng Ôn Hành Viễn hơi ngạc nhiên, rất muốn biết kết luận của Đổng Mặc có giống với kết luận của mình không: “Kết luận gì?”
“Đội trưởng Ôn, tôi cần thêm nửa ngày.” Đổng Mặc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh.
Tống Ninh nghi ngờ nhìn Đổng Mặc một lúc lâu, sau đó nhún vai ngồi xuống: “Như vậy đi! Cuộc họp này ngày mai chúng ta lại tiếp tục?” Cô cũng rất tò mò, xem Đổng Mặc có thể nghĩ ra cái gì hợp lý hơn. Bởi vì, từ việc có mặt ở hiện trường, động cơ đến phương thức cũng như đối tượng gây án, Vưu Văn vẫn là đối tượng tình nghi số một.
Cho cô ta nửa ngày thì sao chứ?
Lời của tác giả: Sân khấu nhỏ
Đổng Mặc: “Đội trưởng Ôn, tại sao Tống Ninh lại nói phụ nữ nhiều khi phải biết làm nũng với đàn ông?”
Đội trưởng Ôn: “Lời của cô ấy em cũng nghe?”
Đổng Mặc: “Cháu chỉ thắc mắc thôi.”
Đội trưởng Ôn: “Bởi vì từ nhỏ người đàn ông vốn có một cảm giác tự hào, khi người phụ nữ làm nũng người đàn ông sẽ sinh ra một cảm giác trìu mến, trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn.”
Đổng Mặc: “Phụ nữ làm sai nếu làm nũng cũng sẽ được tha thứ sao?”
Đội trưởng Ôn: “% sẽ không so đo.”
Lòng bàn tay Đổng Mặc nhanh chóng di chuyển đến cánh tay của Ôn Hành Viễn, lắc lắc cánh tay anh: “Ngày hôm qua bác sĩ Phương đem đến cho chú hai con cá bị Cà Ri đùa chết (Cà Ri chính là con mèo mà Đổng Mặc nuôi), cháu vẫn không dám nói cho chú biết. Cháu mong chú tha thứ cho cháu được không, chú Ôn?”
Đội trưởng Ôn: “Hiện tại anh chính là một trong số % còn lại.”
Đổng Mặc: ……..