Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
“Ô Hàng!” Ôn Hành Viễn mạnh tay đẩy ngã một người, khẩn cấp liên hệ với Ô Hàng ở bên ngoài. Ô Hàng nhận được mệnh lệnh liền mang theo mấy tổ chạy vào bên trong hiện trường.
Những người đó vừa nghe thấy không được, biết một lát nữa cảnh sát sẽ vào bao vây, nên một người trong đó nhân cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng Ôn Hành Viễn, phía sau lại có người chạy đến siết chặt cổ anh. Đổng Mặc ở bên cạnh cũng đang cùng mấy người đàn ông giằng co kịch liệt. Khi thấy cả mấy người đều đang vây quanh người chú Ôn, cô cảm thấy phẫn nộ. Mặc kệ người khác đang hướng về phía mình, ô dùng súng đánh mạnh vào gáy hắn ta, kết quả là một con dao nhỏ lập tức sượt qua cánh tay cô. Đổng Mặc bị đau, lập tức há mồm cắn mũi tên đó.
“A…chó má!” Người đàn ông đó hét ra tiếng vì đau, Đổng Mặc cắn răng tát một cái lên mặt tên nằm dưới đất. Nhặt con dao nhỏ làm cô bị thương lên ném ra ngoài, rồi chạy đến bên cạnh Ôn Hành Viễn bẻ tay một người trong đó. Ôn Hành Viễn đá xuống một cái, mạnh mẽ kìm giữ gáy của người nọ, ném hắn ta ra thật xa, xoay người nắm lấy cánh tay của một người khác bẻ ngược lại, đồng thời đá mạnh vào hạ thể của người đàn ông đó. Thấy cảnh sát cũng sắp lên đến nơi, mấy người kia nhìn nhau, đem mục tiêu hướng đến Đổng Mặc.
Hai người giữ lấy Đổng Mặc kéo xuống dưới lầu.
“Đổng Mặc!”
Ôn Hành Viễn vừa thấy không tốt, bật người muốn đuổi theo, mấy người còn lại đứng trước mặt ngăn cản anh. Hai tên trong đó bắt lấy Đổng Mặc chạy ra khỏi phòng về phía con đường nhỏ.
Sức lực của hai người đàn ông rõ ràng là lớn hơn Đổng Mặc, cho dù cô giãy như thế nào cũng không thể thoát ra được. Nhưng cô vẫn nắm chặt cây súng trong tay, dù thế nào cũng không thể để rơi xuống. Hai người kia chỉ lo chạy trốn, kéo Đổng Mặc ra đến con đường nhỏ rồi định ném cô vào trong cái hang, kết quả vừa mới động tay, Đổng Mặc bỗng nhiên kéo cò súng. Một tiếng “đoàng” vang lên hoàn toàn phá vỡ bầu trời đêm yên lặng. Ô Hàng đang chuẩn bị lên trên thì nghe được tiếng súng, lập tức mang theo vài người chạy tới nơi vừa phát ra âm thanh.
“Con khốn, mày dám nổ súng?” Trong đó có một người bị Đổng Mặc bắn trúng cánh tay phải, bị đau quỳ trên mặt đất, mà người còn lại thấy cô nổ súng thì quay qua muốn cướp súng trên tay cô. Đổng Mặc chết cũng không buông tay, cùng hắn ta giằng co. Nghe thấy tiếng súng trong lòng Ôn Hành Viễn cũng ngẩn ra, bởi vì anh không biết người nổ súng là Đổng Mặc hay bọn bắt cóc.
Anh nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, kéo mấy người xung quanh ném trên mặt đất. Một đám người bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Không bao lâu sau cảnh sát cũng chạy tới đó, anh cũng chạy nhanh về phía Đổng Mặc bị kéo đi.
Đổng Mặc đột nhiên xoay người, dùng tay trái đánh thật mạnh vào bộ phận phía dưới của tên đó, sau đó nhân cơ hội nhanh chóng thoát ra. Cô chạy dọc theo con đường ra ngoài nhà xưởng, chạy không lâu sau thì thấy Ô Hàng đang chạy về phía mình, vui mừng chạy qua đống đồ hoang phế về phía Ô Hàng.
Ô Hàng kéo cô qua một bên, nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt nhíu mày hỏi: “Đổng Mặc, không sao chứ?”
Vừa mới hỏi xong, thấy cánh tay của Đổng Mặc thấm máu, Ô Hàng ngay lập tức kéo cô qua: “Sự việc bên này cứ để chúng tôi lo, cô lên trên xe xử lý trước đi.” Ô Hàng ra hiệu cho một đồng nghiệp đưa Đổng Mặc tới xe cảnh sát.
Đổng Mặc lắc đầu, vén tay áo lên dùng khăn tay buộc vào miệng vết thương thật chặt, giây tiếp theo bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn trái nhìn phải một lượt rồi hỏi: “Đội trưởng Ôn đâu?”
Cô không thấy bóng dáng Ôn Hành Viễn, những đồng nghiệp bên cạnh cũng không hiểu ra sao, sắc mặt trở nên căng thẳng. Đổng Mặc mặc kệ Ô Hàng khuyên can kiên quyết chạy về hiện trường. Cô nhớ rõ lúc cô bị kéo đi anh đang bị mấy người ngăn lại. Trái tim cô lúc này như bị bóp chặt, hai chân tức tốc chạy đến bên kia, nhưng chỉ nhìn thấy mấy cảnh sát đang áp chế mấy kẻ bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Cô nhìn trái nhìn phải một lượt, kéo tay một đồng nghiệp hỏi: “Đội trưởng Ôn đâu? Mọi người không thấy đội trưởng Ôn sao?”
Đồng nghiệp bày tỏ lúc họ đến đây đã thấy Ôn Hành Viễn chạy đi, cả người Đổng Mặc bỗng nhiên cứng nhắc, nghĩ thầm chắc chắn là chú Ôn đi tìm cô. Sau đó lại nhớ tới hai người bị mình đánh bên kia, vì thế cô không nghĩ ngợi gì liền chạy theo con đường nhỏ mà lúc nãy cô mới vất vả chạy thoát ra. Trên mặt đất còn có vết máu của tên tội phạm bị cô bắn bị thương, nhưng lại không nhìn thấy một bóng người.
“Đội trưởng Ôn!”
Cô hét to, bốn phía vẫn yên tĩnh như nước. Cô cúi đầu thấy dấu chân hỗn độn trên mặt đất, cũng không biết được dấu chân nào là của chú Ôn. Cô chỉ thấy máu đột nhiên dồn lên, sau đó chạy xung quanh hô to: “Đội trưởng Ôn!”
Đổng Mặc gần như tìm hết con đường nhỏ bên kia nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Hành Viễn, Ô Hàng đuổi tới cũng không hiểu ra sao, giữ chặt cánh tay cô: “Không thấy đội trưởng Ôn sao? Tín hiệu của anh ấy hình như bị gián đoạn, không thể liên hệ. Cũng không tìm thấy Vưu Văn.”
Ô Hàng vừa nói như vậy, hai người nhất thời cảm thấy nan giải. Đổng Mặc cắn răng như nói với Ô Hàng mà cũng như tự nói với chính mình: “Chắc chắn anh ấy ở quanh đây.”
Ô Hàng phái một nửa đi tìm Vưu Văn, nửa còn lại đi tìm Ôn Hành Viễn.
Đổng Mặc tự trách vỗ trán, lo lắng đứng tại chỗ một lúc, sau đó hướng về phía ánh đèn bên góc nhà xưởng bắt đầu tìm kiếm.
“Chú Ôn, chú sao rồi. Có nghe thấy tiếng cháu không?”
Cô gãi đầu, vừa tìm kiếm vừa hét lên nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Ôn Hành Viễn đáp lại, đầu óc cô dường như tối lại, cảm thấy lo lắng mũi chua xót, viền mắt cũng đỏ lên, ra sức thở hổn hển. Đi qua một đống rác bên toàn nhà bỏ hoảng, ống quần đã bị tuyết bám đầy.
Hiện giờ cái mũi cô đã ửng đỏ, cảm giác áy náy ngập tràn trong cô. Cô dừng sức mở mắt ngẩng đầu lên: “Chú Ôn…”. Sương trắng trước mắt cũng dần tản ra, cô cúi đầu đột nhiên phát hiện con dao nhỏ cách đó không xa.
Cô chạy tới vài bước, trên mặt dao không còn vết máu, cô nắm chặt con dao trong tay rồi đứng dậy. Lông tơ toàn thân như dựngi hết cả lên, da gà cũng nổi cả một tầng, ánh mắt cô lập tức trở nên mờ dần, mơ hồ không biết đi đâu. Cô lấy tay dùng sức lau nước mắt, lảo đảo đi về phía trước: “Chú Ôn…”
Chú Ôn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì hết, là do cô chủ động muốn đi theo, hơn nữa là vì cô nên bây giờ mới không thấy chú Ôn. Lần đầu tiên Đổng Mặc cảm thấy sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này dường như đã từng xuất hiện, cô nhớ rõ cảm giác này là từ Đổng Nghiễn. Lần đầu tiên cha cô đi kiểm tra khối ung thư, cô cũng cảm giác được chính loại cảm giác này. Hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, trong lòng trống rỗng, chỉ có một khoảng không hoang mang không thấy đáy, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Hai chân Đổng Mặc dường như không thể di chuyển được.
Cô gần như đã chạy hết đầu nhà xưởng, bốn phía đều là vách tường đổ nát, cây cỏ khô bám đầy xung quanh. Trên mặt đất phía trước trải đầy những hang động nhỏ, cô cẩn thận dẫm lên mặt đất đi về phía trước gọi to: “Chú Ôn, chú có sao không?”
Lúc này Ôn Hành Viễn đang đứng dưới một cái động nhỏ, không ngừng di chuyển để tìm vị trí có tín hiệu. Từ khi bị hai người kia đẩy vào cái động nhỏ này, tín hiệu liên lạc của anh đã bị cắt đứt. Thật ra cái động này cũng không cao lắm, nhưng mặt ngoài lại vuông góc, hơn nữa hôm nay tuyết rơi nhiều, phía trên vách đá kết một tầng băng mỏng, căn bản là không có cách nào để đi lên. Trong lòng nhớ tới Đổng Mặc, người luôn bình tĩnh như anh cũng thấy cuống lên.
Sau đó loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Đổng Mặc, trái tim đang hốt hoảng của anh mới chùng xuống, khoé miệng cũng nhếch lên. Điều này chứng tỏ cô bé Đổng Mặc đã an toàn rồi.
“Đổng Mặc…”
Anh đáp lại vài tiếng, Đổng Mặc đang đứng bên mấy cái động nhỏ bỗng nhiên sửng sốt, vểnh tai lên xác định âm thanh này không phải ảo giác, cũng không phải tiếng của ai khác, cô mới thấy yên lòng. Sau đó Đổng Mặc chạy nhanh đến nơi phát ra giọng nói, nửa quỳ trên mặt đất, không dám khẳng định hỏi một câu: “Chú Ôn, chú ở trong đó sao?”
Trong động tối đen cũng không nhìn thấy một bóng người.
“Ừm, em nghĩ cách liên lạc cho Ô Hàng và mọi người…” Ôn Hành Viễn chưa nói xong, cảm nhận được một cơn gió lướt qua người mình, ngoảnh lại đã thấy Đổng Mặc ngồi trước mặt mình. Đổng Mặc nhảy xuống, sau đó ngồi tại chỗ đưa tay ra: “Chú Ôn, chú làm sao vậy?”
Bốn phía tối đen khiến cho cô nghĩ lại mà sợ hãi. Vừa nghe thấy tiếng chú Ôn cô không nghĩ gì mà nhảy xuống, ngộ nhỡ cái động này rất cao, như vậy… Chỉ có thể nói may mắn là cô có thể chịu được độ cao này.
Có lẽ do vừa mới nhảy xuống, Đổng Mặc vẫn chưa thích ứng được với nơi tối đen như mực như mực như vậy.
Trong chốc lát, Ôn Hành Viễn cũng rất sững sờ, có chút dở khóc dở cười đi qua chỗ Đổng Mặc, bàntay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô: “Em nhảy xuống như vậy làm sao chúng ta có thể lên được.”
Lời của Ôn Hành Viễn khiến cho đầu óc chỉ nghĩ đến đội trưởng Ôn của Đổng Mặc tỉnh táo lại. Cô sững người, ngẩng đầu nhìn lên cái động, hình ảnh trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng, ít nhất cô còn có thể nhìn thấy mặt chú Ôn. Cô cảm thấy lúng túng cúi đầu: “Cháu xin lỗi…, cháu không nghĩ nhiều như vậy,… Chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Cô cảm thấy ảo não chửi thầm mình trong lòng, tại sao việc gì cũng không thể làm cho toàn vẹn?
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, chỉ có thể chịu thua: “Tín hiệu vô tuyến ở nơi này bị gián đoạn, điện thoại di động cũng bị rơi lúc tranh chấp nhau. Cho nên, biện pháp duy nhất là ở đây chờ Ô Hàng.”
Có thể sẽ phải đợi lâu một chút, nhưng anh biết Ô Hàng nhất định sẽ tìm ra. Không phải Đổng Mặc cũng đã tìm thấy anh sao? Chỉ có điều lúc đó đầu óc Đổng Mặc không bình tĩnh nên không kịp nghe anh nói hết, tưởng tượng đến đó Ôn Hành Viễn có cảm giác xúc động muốn cười. Anh cảm thấy Đổng Mặc bây giờ không giống như lúc trước, không ngờ cô bé mặt lạnh ít nói không thích gần gũi người khác lại có lúc sốt sắng như vậy.
Đổng Mặc không cam chịu, đi đến vách động, tay chạm vào một tầng băng mỏng, trong lòng mới nản chí thở dài một hơi. Bây giờ muốn lên trên là hoàn toàn không có khả năng. Sau khi phát hiện Ôn Hành Viễn không có việc gì, Đổng Mặc mới cảm thấy đau đớn phía cánh tay. Cô cẩn thận đưa tay sờ vào trong túi áo, tóc rơi hỗn độn trên vai.
Cô nhớ tới lúc cô mới tới đội cánh tay đã bị con dao của Vưu Văn làm bị thương, chú Ôn gọi cô ra ngoài một mình sắc mặt không được tốt lắm. Cho nên cô không nghĩ đến chuyện nói cho chú Ôn biết cánh tay cô bị thương.
Trong động lạnh hơn nhiều so với trong nhà, đặc biệt là vào lúc rạng sáng và ban đêm, không khí lạnh và ẩm thấp đều không thể xem nhẹ. Chưa đến một lúc, hai người đã cảm thấy lạnh như băng. Nhất là Đổng Mặc, cô cảm thấy như cánh tay cũng không còn là của mình nữa. Hai chân cũng dần mất đi cảm giác, quyết định đi đi lại lại, phòng khi đứng một chỗ quá lâu lại khiến mình trở thành một pho tượng điêu khắc.
Ôn Hành Viễn thấy Đổng Mặc vẫn đứng yên một chỗ bỗng nhiên đi lại, đôi mắt anh loé lên, lại gần cô hỏi: “Rât lạnh phải không?”
Đổng Mặc lắc đầu theo bản năng: “Cứ đi đi lại lại thì sẽ tốt hơn nhiều”
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, không định di chuyển cánh tay của mình, nhưng vẫn không cảm thấy bớt khó chịu, ngược lại càng ngày càng thấy đau đớn. Nhất là xung quanh miệng vết thương bị gió lạnh thổi khiến cô đau đến muốn rơi nước mắt. Cô bước đi chậm lại, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay để lại dấu vết. Cử chỉ nhỏ đó của cô bị Ôn Hành Viễn nhìn thấy, anh thấy đôi môi không có chút sắc đỏ cùng với quai hàm đang nghiến chặt của cô thì rất đau lòng, vì thế giữ chặt cánh tay cô muốn ngăn cô đi lại. Kết quả không cẩn thận đụng phải vết thương, Đổng Mặc bị đau kêu lên một tiếng, lập tức đưa cánh tay ra phía sau.
“Sao vậy?”
Ôn Hành Viễn biến sắc hỏi, Đổng Mặc chuyển động khoé môi lắc đầu: “Không có việc gì đâu, chỉ là vừa nãy đụng phải cây cột mà thôi, không có gì đáng ngại.” Cô nói rất bình thường, giọng điệu cũng không khác gì lúc trước. Ôn Hành Viễn bán tín bán nghi nhìn cô, cũng không hỏi thêm điều gì.
Đổng Mặc thở phào nhẹ nhõm, đi qua đi lại để làm cho mình ấm lên.
Hai người có thể nghe thấy âm thanh ngọn gió lạnh lẽo bên ngoài thổi qua, có lẽ còn cuốn theo bao ni lông hay đồ vật gì đó bay qua cửa động. Góc này rất hẻo lánh, để Ô Hàng tìm được cũng phải mất một khoảng thời gian.
Chỉ có hai người trong động nên không khí rất yên tĩnh, ngay cả người trầm tĩnh như Đổng Mặc cũng cảm thấy rất áp lực. Ôn Hành Viễn không nói lời nào khiến cô thấp tha thấp thỏm, nên cô thử tìm đề tài phá vỡ không khí yên lặng này. Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ôn Hành Viễn cao hơn nửa cái đầu hỏi: “Chú Ôn, rốt cuộc Vưu Văn bị làm sao?”
Ôn Hành Viễn không có biểu hiện gì nhìn lên trên cửa động, sau đó nhìn chằm chằm vào Đổng Mặc, đưa tay về phía cô: “Lại đây!”
Đổng Mặc sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
Thấy Đổng Mặc không có ý định di chuyển, anh bắt đầu bước đến trước mặt cô, nâng cánh tay cô lên trước mặt mình sau đó kéo ống tay áo lên. Đổng Mặc thấy thế lập tức muốn rút tay về, nhưng lại bị anh mạnh mẽ nắm lấy, vùng vẫy không được, dứt khoát cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Ôn Hành Viễn.
Cô nuốt nước miếng, có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn.