Giang Luyện cười cười: “Nếu quả thật là có tiền thì tôi đi nhặt cũng có gì lạ đâu? Không phải cụ nuôi đã nói rồi à, ông trời tặng không tiền mà mình không lấy thì về sau thần tài trông thấy mặt mình sẽ đi vòng, không đưa tiền cho mình dùng nữa.”
Ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng là cố ý lạc đề, sắc mặt Vi Bưu sầm xuống, đang định nói gì, Huống Mỹ Oanh gọi y: “Vi Bưu.”
Giọng cô dịu dàng: “Người ta không muốn nói thì thôi, anh đừng gây sự với Giang Luyện mãi thế.”
Giọng nói không lớn, nghe còn có vẻ yếu ớt như sắp đứt hơi, vậy nhưng Vi Bưu lại y như nghe lời Phật lệnh vua, lúc quay đầu lại không chút che giấu vẻ ân cần cẩn thận: “Mỹ Doanh, sao em lại xuống đây? Có phải anh quấy rầy tới giấc ngủ của em rồi không?”
Huống Mỹ Doanh tiến hai bước vào phòng: “Đã muộn thế này rồi, sao còn chưa về ngủ?”
Giống như cố ý muốn đối nghịch với cô, dưới tầng vọng tới tiếng chảo dầu xèo xèo, chắc là đang xào thịt khô, hương thơm bay thẳng lên tầng hai – Muộn gì chứ, lão Gàn còn đang xào thịt ăn kia kìa.
Xưa nay cô bảo gì Vi Bưu vẫn luôn nghe nấy, y vô thức nhấc chân đi ra ngoài, đi hai bước lại dừng lại: “Em không đi?”
“Em nói với Giang Luyện mấy câu đã.”
Sắc mặt Vi Bưu hơi khó coi, song cũng không thể lì mặt ở lại, chỉ đành sầm cửa ra ngoài, có điều Giang Luyện ngờ là y cũng chẳng đi xa.
Huống Mỹ Doanh đi tới bên bàn, xem vết thương trên cổ Giang Luyện, nhíu mày: “Không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn.”
“Thực sự bị ngã à?”
Giang Luyện khẽ nhấc mí mắt: “Làm sao? Còn có thể có người đánh anh à?”
Huống Mỹ Doanh không nói gì, lúc mở miệng ra lần nữa, hốc mắt đã đỏ hoe: “Thực ra em cảm thấy không mong đợi được gì vào việc này lắm, Giang Luyện, hay là bỏ đi, em thấy em cũng…”
Giang Luyện phì cười.
Nghe hắn cười, nước mắt Huống Mỹ Doanh rơi xuống thật: “Em nói thật đấy, anh còn cười được!”
Giang Luyện vươn tay rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau nước mắt đi hộ cái, dù em có không tin anh thì cũng phải tin cụ nuôi chứ? Cụ nuôi đã trăm linh sáu tuổi rồi, đi qua bao con đường bao cây cầu, cụ bảo việc này có cửa – thế nào, em cảm thấy cụ rảnh đời giỡn em chơi chắc?”
Câu này bắn thẳng vào hồng tâm, có tác dụng hơn vô số lời trấn an khác, Huống Mỹ Doanh ngẩn ra, sắc mặt bình tĩnh hơn hẳn.
Giang Luyện đuổi cô: “Đừng suy nghĩ lung tung, sức khỏe em không tốt, mau về nghỉ ngơi đi, còn nữa…”
Hắn đánh mắt về phía ngoài cửa: “Không có việc gì thì đừng lại gần anh, cũng có phải em không biết anh ta đâu, suy nghĩ hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn, từ nhỏ đến lớn không biết đã nhổ nước bọt vào bát cơm của anh bao lần rồi – Em đã nghĩ kỹ chưa? Em thích người ta mà cứ không nóng không lạnh không chịu thể hiện rõ ràng như thế, có biết đã tăng thêm bao nhiêu trắc trở cho cuộc sống của anh không?”
Huống Mỹ Doanh không nhịn được bật cười, mặt chợt ửng hồng: “Anh đừng nói lung tung.”
Cô xoay người định rời đi, bỗng nghĩ ra điều gì: “Vậy… ngày mai em qua hỗ trợ anh nhé?”
Giang Luyện gật đầu.
Bị hai người họ quấy rầy một trận, Giang Luyện cũng chẳng còn hứng thú chép lại hoa văn trên sợi dây chuyền kia tiếp nữa. Hắn cầm hai tờ giấy đã sao chép kia ra ban công, tựa lưng vào cột trụ lan can, chân đạp lên lan can gỗ nghe kẽo kẹt, vốn định cúi đầu huýt sáo xuống dưới, chợt nhớ ra người trong trại xứ này rất kỵ hành động đó, họ cho rằng huýt sáo nửa đêm sẽ thu hút ác quỷ trong bóng tối.
Bèn đằng hắng vài tiếng.
Lão Gàn đang xới đồ ăn, nghe tiếng ngẩng đầu lên: “Cậu Luyện, cẩn thận kẻo ngã.”
Giang Luyện giơ tờ giấy trong tay lên: “Có hai bức vẽ, xem đường nét phác thảo trông có vẻ như là bùa, lão xem thử xem?”
Lão Gàn là một na diện sư.
Tương Tây có trầm tích văn hoa riêng biệt, cho rằng vạn vật đều có thần linh, con người đương nhiên không thể đối thoại với thần linh, chỉ khi đeo mặt nạ rước thần mới có thể giao tiếp với thế lực thần bí này – Thời nay tuy không còn tin vào chuyện này nữa, song món này đã trở thành một di sản văn hóa phi vật thể, vẫn được kế thừa và phát triển như xưa.
Na diện sư chính là dùng dao búa dao đẽo gọt chạm trổ nên mặt nạ rước thần, cũng có hiểu biết ít nhiều về một vài loại hoa văn bùa chú hay thủ quyết.
Lão Gàn không ngẩng đầu lên: “Đưa xuống đây đi.”
Giang Luyện lần mò trên trụ lan can một hồi, gỡ một sợi thừng treo trên đinh móc trên một chỗ cao ra, thả dần dần, từ trên mái hiên chầm chậm thả xuống một giỏ trúc nhỏ, bên trong có vài hòn đá để lấy sức nặng, Giang Luyện bỏ hai tờ giấy vào, dùng hai hòn đá chẹn lại, lại từ từ thả xuống mặt đất.
Củi trong lò sưởi còn chưa tắt, lão Gàn lấy hai tờ giấy trong giỏ ra, nương theo ánh lửa dưới đáy nồi cẩn thận xem.
Giang Luyện cúi đầu nhìn lão, tầm mắt bất giác chuyển ra sau lão – ở đó có một giá gỗ lớn cao chừng nửa mét, trên giá đặt quan tài của lão Gàn, đại khái là sợ mưa ướt nên dùng mấy tấm chiếu sợi đay đã rách, vải ni lông và bao tải phủ lên mấy tầng.
Hôm mới tới, Giang Luyện đã chú ý tới chiếc quan tài này, cũng từng hỏi tới, lão Gàn đáp đây là tập tục của người miền núi, đến một độ tuổi nhất định sẽ chuẩn bị trước, còn nói, dù sao ai rồi cũng đến cái ngày ấy, rồi cũng sẽ trút hơi cuối ấy.
Giang Luyện ngày ngày nhìn lão Gàn xào rau, nấu cơm, băm thức ăn cho lợn, cầm búa đục điêu khắc những chiếc mặt nạ rước thần dáng vẻ dữ tợn ngay trước cái quan tài, nhìn nhiều lại cảm thấy chuyện sống chết cũng dần trở nên bình thường.
Lát sau, lão Gàn ngẩng đầu lên, lắc đầu với hắn: “Quá cao thâm, không biết.”
Lại hỏi: “Còn cần không?”
Giang Luyện lắc đầu, vật thật ở ngay trên bàn, dùng máy ảnh chụp vài tấm HD còn chuẩn hơn chép lại ấy chứ.
Thế là lão Gàn bỏ tờ giấy vào dưới đáy nồi, nhìn mép giấy dần cuộn lại, hoe vàng, trong một sát na, lão dường như nghĩ ra điều gì, vội rút nó ra, lấy tay dập lửa.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là giọng điệu không chút sức sống: “Ngày mai có người mời tôi ăn cơm, chỗ đó có người rành cái này, tôi hỏi giúp cậu nhé?”
Từ sáng sớm Liễu Quan Quốc đã chạy vào nhà hàng Mậu Nguyên lớn nhất trong huyện, kiểm tra xác nhận lại cẩn thận từng khâu một, từ sắp xếp báo danh ngoài cửa, nhân viên phục vụ ở sảnh lớn cho đến bố trí trong phòng bao, rau thịt trong phòng bếp và vô số những chi tiết lớn nhỏ khác.
Hơn mười giờ, đám Thẩm Vạn Cổ đến, Liễu Quan Quốc phân công nhiệm vụ cho họ theo khu vực như Mạnh Kình Tùng đã sắp xếp khoanh tròn: Thẩm Vạn Cổ và Thẩm Bang ngồi ở khu tiếp đãi, Khưu Đống đứng trong sảnh lớn, Lưu Thịnh phụ trách cầu thang – cầu thang thông với phòng của lão đại, người không phận sự và khách không mời đều không được tự tiện đi vào.
Thời gian dư dả, vừa hay có thể trưng dụng để buôn dưa, Thẩm Vạn Cổ túm Liễu Quan Quốc không cho đi: “Tối qua xuất hiện lều âm thật à? Vãi thật, sao ông không nói cho tôi xem với, từ ông tôi đến kỵ của kỵ của kỵ cụa kỵ tôi đều chưa từng thấy thứ này.”
Lưu Thịnh cũng hỏi thăm Liễu Quan Quốc: “Nghe nói mắt lão đại bị thận lâu núi làm tổn thương?”
Thẩm Bang xót xa: “Lại chẳng à, ông cũng biết ánh sáng của thận lâu núi thế nào rồi đấy, vèo vèo, choang choang.”
Lưu Thịnh há miệng nửa chừng: Sao mà gã biết được, chưa nghe ai nói ánh sáng thận lâu núi còn phát ra âm thanh bao giờ.
Thẩm Bang thao thao bất tuyệt: “Thế nên tôi mới hay nói, đừng mơ ước cuộc sống của lão đại làm gì, đây gọi là muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó đó, đãi ngộ càng cao, nguy hiểm càng lớn, chúng ta có thể sống cuộc sống yên bình thế này là nhờ lão đại cả, chặn bóng tối lại ở nơi chúng ta không nhìn thấy, cô ấy trông có vẻ quang vinh như thế nhưng thực ra phải chịu áp lực rất lớn…”
Thẩm Vạn Cổ cảm thấy Thẩm Bang thật lắm mồm, thò tay kéo Liễu Quan Quốc: “Này, anh Liễu, anh tuồn thêm ít thông tin đi?”
Liễu Quan Quốc kín như bưng: “Chỉ có lão đại nhìn thấy thôi, trợ lý Mạnh nói đợi một khoảng thời gian nữa sẽ thông báo, chú muốn xem thì đợi lúc đó xem thông tin chính thức đi.”
Thẩm Vạn Cổ phẫn nộ.
Thẩm Bang tặc lưỡi: “Anh Liễu, mấy ngày nay anh hơi bị khệnh quá rồi đấy, giả vờ giả vịt, còn chính thức nữa chứ… Đối nhân xử thế giản dị tí đi được không? Anh xem em đây này, nắm tin động trời trong tay mà em có phổng mũi không? Có lớn lối không? Có vênh váo không?”
Một câu đã thành công thu hút mọi ánh mắt vào mình, Thẩm Bang dương dương tự đắc, còn co đầu ngón tay lại, phủi phủi vạt áo trước cố làm ra vẻ.
Liễu Quan Quốc bán tin bán nghi: “Chú có tin?”
Thẩm Bang đắc ý: “Em gái em học đại học ở Nam Kinh, anh cũng biết rồi đó.”
Cho nên, học đại học ở Nam Kinh và “tin động trời” có liên quan gì với nhau à?
Liễu Quan Quốc chẳng hiểu ra sao.
Lưu Thịnh không nhịn được nhíu mày: “Có tin gì thì tuồn lẹ lẹ lên đi, úp úp mở mở lòng vòng ra tận Nam Kinh Bắc Kinh mà mãi không đánh được cái rắm nào nên hồn.”
Thẩm Bang cũng không tức giận: “Tôi cho các ông gợi ý nhé, Nam Kinh gần đâu? An Huy; An Huy có gì? Phường Quế non; hôm qua chúng ta thắc mắc câu hỏi gì? Đúng rồi đấy, chính là vì sao lão đại lại tới Tương Tây.”
Trong số mấy người này, Khưu Đống kiệm lời nhất, đầu óc lại nhanh nhẹn nhất, lập tức hiểu ra manh mối: em gái Thẩm Bang học ở Nam Kinh, cách Phường Quế Non không xa, mà Phường Quế Non thì lại tiếp đón mọi hộ Núi, nói cách khác, em ấy đã tới đó rất nhiều lần, có rất nhiều cơ hội để nghe ngóng tin tức trực tiếp.
Khưu Đống bật thốt: “Em ấy nghe được gì rồi?”
Thẩm Bang giơ ngón tay cái lên với y: “Đầu óc Đại Đống nhanh thật đó. Tôi nói các ông hay, tối qua tôi hỏi nó, nó cũng không biết tại sao lão đại lại tới Tương Tây nhưng nó đã nghe ngóng được một chuyện, chưa biết chừng có liên quan tới chuyện này. Tất nhiên cũng chỉ là suy đoán, cũng không chắc chắn…”
Lưu Thịnh thật muốn đấm hắn mấy cú: “Nói vào trọng điểm đi được không?”
Thẩm Bang liếc xéo gã: “Không phải là đang nói đây à?”
Hắn nhìn sang hai bên rồi hạ giọng: “Nói là hai tháng trước, ma nước đã tới Phường Quế Non.”
Nói ra rồi, vẻ mặt đầu tiên xuất hiện trên mặt mọi người không phải là kinh ngạc mà đa số là hoang mang.
Lưu Thịnh thậm chí còn không phản ứng lại được: “Ma…ma nước?”
Liễu Quan Quốc cũng có phần giật mình ngây ngẩn.
Ma nước, đúng là từng nghe nói đến, thế gian có non có nước, đã có quỷ non thì có ma nước cũng chẳng có gì lạ.
Nghe nói ma nước là một tập thể sống ven những con sông lớn, cũng giống như quỷ non, một số ít người trong đó có thiên phú dị bẩm, cùng mạch máu cùng hơi thở với nước, hô hấp được ở dưới nước – Liễu Quan Quốc từng hoài nghi, Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận () có thể phục dưới nước bảy ngày bảy đêm trong Thủy Hử chính là một ma nước dùng tên giả tung hoành giang hồ.
() Một trong một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử, được mô tả là một người ngoại hình cao ráo, nước da trắng trẻo, râu mọc ba chỏm, rất giỏi bơi lặn nên có ngoại hiệu là Lãng Lý Bạch Điều (lụa trắng trên sóng).
Không sai, dùng tên giả, bởi ma nước vô cùng bí ẩn, quỷ non đã được coi là khiêm tốn rồi nhưng so với ma nước thì vẫn còn rất phô trương: Đơn giản chỉ cần xem bữa tiệc hôm nay thôi là biết, đớp miếng thịt lớn uống rượu bát tô kết bạn bốn phương, khác hẳn ma nước, người ta chỉ chơi với chính mình sau cánh cửa khép kín.
Bởi vậy nên, người ngoài giới gần như không biết gì về ma nước, ngay cả trong quỷ non cũng có rất nhiều người không tin rằng ma nước thật sự tồn tại.
…
Thẩm Vạn Cổ tỉnh táo lại được rồi, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Ma nước á, vãi chưởng, nghe nói ngoại hình mỗi người trong số họ đều rất xấu xí, toàn thân phù thũng, da dẻ trắng hếu.”
Lưu Thịnh không hiểu lắm: “Thật á?”
Thẩm Vạn Cổ gật đầu như đúng rồi: “Ông nghĩ mà xem, ngày nào cũng ngâm mình trong nước thì lại chẳng phù thũng?”
Lưu Thịnh cảm thấy câu này khá có lý: “Vậy họ sống bằng cái gì?”
Thẩm Bang cũng không rõ: “Chắc là bắt cá thôi, tám phần mười là làm thủy sản, nghèo rớt mồng tơi.”
Nói đoạn, mũi phì phì ra hai hơi rất chi là khoa trương, làm như có mùi tanh đậm chất nghèo túng của nước ập vào mặt thật không bằng.
Liễu Quan Quốc không đồng ý lắm: “Trong nước cũng đãi vàng được mà, nghe nói mấy năm trước bên sông Kim Sa toàn người đãi vàng.”
Thẩm Vạn Cổ cười khẩy: “Cát vàng () à, còn không lớn được bằng hạt gạo nữa, có thể bán được mấy đồng? Cứ coi như nó có một mỏ vàng đi, nhưng so với bảy bảy thì ai thắng?”
() Sông Kim Sa là khúc thượng lưu của sông Trường Giang, cái tên Kim Sa có nghĩa là cát vàng (kim loại vàng chứ không phải màu vàng nha).
Cả đám nhìn nhau, rất tự nhiên mà cùng nảy sinh cảm giác tự hào không gì sánh bằng, cứ như bảy mươi bảy cái mỏ núi kẹp ngay dưới gối mình không bằng.
Chỉ có mình Khưu Đống là không tham dự vào trận trào phúng này, lông mày hắn nhíu chặt, lẩm bẩm: “Sao họ lại tới vậy, không phải nói non nước không chạm mặt à?”
…
Theo lý thuyết, non liền với nước, nước nối tiếp non, “non nước không chạm mặt” thật quá đi ngược lại tự nhiên rồi, nhưng bên phía quỷ non, hễ nhắc tới ma nước là lại nói đến câu “non nước không chạm mặt”, nguyên nhân không rõ vì sao, có vẻ như cả hai nhà đều cho rằng suốt kiếp không qua lại với nhau là tốt nhất, một khi qua lại, chưa biết chừng chẳng có việc gì tốt.
Thẩm Bang cũng không nói rõ, vừa hàm hồ suy đoán vừa thêm mắm dặm muối: “Sao biết được chứ, em gái tôi cũng chỉ nghe được chút đầu thừa đuôi thẹo vậy thôi, nói là nhà ma nước cử hai người tới, một bà cụ già và một tên buộc tóc bím nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, cả hai đều toàn thân phù thũng, sắc mặt trắng bệch, lúc vào Phường Quế Non, cả người trên dưới còn đang tí tách nhỏ nước…”
Vãi thật, nghe gợi hình gợi ảnh thế, cứ như người chết đuối trong hồ nổi xác lên mặt nước vậy, Lưu Thịnh xoa xoa cánh tay đang nổi da gà rõ mồn một của mình: “Sau đó thì sao?”
Không có sau đó, Thẩm Bang nói: “Sau đó… Ông đi hỏi lão đại đi. Cơ mà, tôi đoán là rất có khả năng họ tới để vay tiền.”
Nghèo mà.
Hơn mười một giờ, khách khứa lục tục tới, gái trai già trẻ, cao thấp béo gầy, giàu nghèo đẹp xấu, đúng là muôn hình vạn trạng, đến cả quản lí nhà hàng cũng phải chạy tới quầy tiếp đãi ghé tai hai gã họ Thẩm thì thầm: “Thân thích nhà các anh đúng là kiểu gì cũng có nhỉ.”
Thẩm Vạn Cổ còn chưa kịp trả lời, màn hình điện thoại bỗng nảy ra một tin nhắn trong nhóm chat, do Lưu Thịnh gửi, xem chừng rất cấp bách như muốn nhảy ra khỏi màn hình vậy: “Mau mau mau, muốn xem lão đại, cửa sau!”
Thẩm Vạn Cổ nhấc chân chạy liền, Thẩm Bang chậm một bước, lại không dám để quầy tiếp đãi không người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng gã, khó chịu trong bụng.
Rất may mắn, lúc Thẩm Vạn Cổ quẹo qua góc nhà thì bắt kịp Mạnh Thiên Tư vừa bước một bước vào cửa, nhìn lướt qua.
Có lẽ là phát hiện ra bên cạnh mình có người, cô còn nghiêng đầu về phía Thẩm Vạn Cổ.
Thẩm Vạn Cổ chỉ nhìn thấy cô mặc toàn sắc đen, bên trong áo bó, bên ngoài áo gió, bốt ngang bắp chân, tóc dài uốn sóng – đương nhiên y không biết đó là sáng nay Tân Từ dùng máy làm xoăn uốn tóc cho cô, nói là để tăng thêm phần khí chất, nếu biết, nhất định y sẽ phát biểu ý kiến rằng đầu trọc mới có khí chất nhất, bởi vô chiêu thắng hữu chiêu, không tóc thắng có tóc – lúc nghiêng đầu, có lẽ là do có chụp mắt màu đen tôn thêm nên vẻ diễm lệ và sắc sảo trên gương mặt càng thêm nổi bật, trên cổ đeo một sợi dây chuyền cực mảnh tạo hình vặn xoắn, bên trên đậu một con nhện lớn màu bạc, con nhện nhìn vô cùng thật, bụng là một khối Lão Nam Hồng thượng hạng, chân giạng ra như đang úp sấp hút máu trên cổ cô vậy.
…
Trở lại quầy tiếp đãi, Thẩm Bang không nhịn được hỏi: “Thế nào? Trông thấy chưa?”
Thẩm Vạn Cổ cầm tay Thẩm Bang, kích động siết chặt: “Y hệt như tôi nghĩ, không khác một xíu nào!”
Bản thân y tướng mạo bình thường, vừa qua ba mươi đã rụng tóc trơ trọi da đầu, song vẫn yêu cầu rất cao đối với Mạnh Thiên Tư, cảm thấy phàm là cô có chỗ nào không tới thì đều tha thứ được.
Thẩm Bang cũng cảm thấy vinh hạnh theo, ra sức siết ngược lại: “Tôi đã bảo rồi mà, lão đại mà không được thì sao bà cố tổ đồng ý chứ.”
Hai người đang say sưa thì cách đó không xa vang lên tiếng đằng hắng.
Chết cha, khách tới rồi, hai gã họ Thẩm lập tức bình thường lại, Thẩm Vạn Cổ ho khan cầm sổ báo danh qua, Thẩm Bang thanh họng nâng iPad lên.
Ngẩng lên nhìn, còn có những hai người, người đi đầu là một ông già hơn sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo quái tử vải xanh sạch sẽ thẳng thớm, đeo chéo một cái túi màu xanh quân đội đã giặt đến bạc màu, bước lên trước trình thiếp mời ra: “Trại Bát Kháng, Mã Hai Gàn.”
Thẩm Vạn Cổ kiểm tra thiếp mời, để tỏ ra lễ độ, đứng lên kính trả bằng hai tay, cười tươi rói ra dấu mời vào trong: “Đi thẳng, rẽ phải, vào sảnh lớn là tới nơi rồi, ngồi đúng số ghế là được.”
Nói đoạn, quay sang người tiếp theo.
Người này chừng bốn, năm mươi tuổi, đầu tóc quăn quăn bết bết, còn đeo mắt kính gọng đen, hớn hở đi lên trước trình thiếp mời: “Lý Trường Niên, Thần Tự Đầu.”