Mạnh Kình Tùng không trả lời, chỉ đưa gậy tre cho Mạnh Thiên Tư, đồng thời dặn Tân Từ: “Bắt đầu từ bây giờ phải theo sát Thiên Tư, trong thận lâu núi, đường cậu thấy có thể là vách núi, không được đi lung tung.”
Vãi chưởng, còn chơi kiểu thế kia à?
Tân Từ phấn chấn trở lại, tiếp đó, tuy đúng là theo sát từng bước nhưng thỉnh thoảng vẫn cẩn thận thò chân ra ngoài, chọc chọc mặt đất đằng xa xem rốt cuộc là thật hay là khoảng không.
Đi chừng mười lăm phút, dường như có biến cố gì đó, Mạnh Thiên Tư đứng lại, thuận tay chỉ sang một bên, Mạnh Kình Tùng không nói nhiều, lập tức kéo Tân Từ qua đó rồi tắt đèn pin.
Ánh đèn pin vừa tắt, trước mắt lập tức tối hù, cũng may mặt đá và lá cây vì ướt nước mưa mà lấp loáng ánh nước, thích ứng một hồi, mắt cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật.
Tân Từ trông thấy Mạnh Thiên Tư quỳ một chân xuống đất, nghiêng đầu như đang quan sát thứ gì, gậy tre trong tay khe khẽ đung đưa như đang áng chừng, sau đó, vai nâng lên, cánh tay vung lên một độ cung tuyệt đẹp, gậy tre dài ra, con nhện văng thẳng ra ngoài theo dây câu.
Tân Từ nín thở.
Qua vài giây, tiếng Mạnh Thiên Tư theo gió vọng tới: “Không câu được.”
Chuyện trên đời tuyệt đại đa số đều làm lần đầu hăng hái, làm lần hai nhụt chí, làm lần ba nản lòng.
Mạnh Thiên Tư ba lần không trúng, lòng háo hức hóng hớt của Tân Từ cũng bay mất nửa. Giống như mọi tên nhân viên hay bàn luận sau lưng sếp trên đời, hắn nhỏ giọng thì thào hỏi Mạnh Kình Tùng bên cạnh: “Thiên Tư nhà mình rốt cuộc có được không thế?”
Mạnh Kình Tùng nói: “Hay cậu lên đi?”
Có điều, hiển nhiên là Mạnh Kình Tùng cũng hiểu rằng xong việc trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể, thái độ hơi giãn ra, còn bớt thì giờ giải thích nghi hoặc cho Tân Từ.
Nói rằng thận châu không màu không mùi không vị, giống như tàng hình vậy, nhưng thỉnh thoảng lắm lắm, trên mặt châu sẽ lướt qua một vòng sáng rất nhỏ có hình dạng như trăng lưỡi liềm, quỷ non gọi đó là “ánh liềm”, có điều mắt người thường cơ bản là không nhìn thấy được, ngay cả Mạnh Thiên Tư cũng phải quan sát thật cẩn thận mới xác định được vị trí.
Chất liệu của thận châu cũng rất đặc biệt, không khác bánh bao lồng canh là bao, vỏ bánh còn làm bằng nước, tay người căn bản là không thể cầm lên được, chộp vào ắt trượt, chạm tới ắt thoát.
Trên đời chỉ có duy nhất nhện bồng phun tơ là bắt được thận châu, cũng chính con trong lọ thủy tinh kia – thế nên người ta không phải mồi ném ra để nhử mà là để ôm thận châu.
Hóa ra là vậy, Tân Từ không nhịn được lại lo lắng cho nhện bồng: “Lão Mạnh, Thiên Tư vung vẩy như thế, lỡ con nhện ngất mất thì sao? Sao các anh không mang hai con nhện thay phiên nhau ấy, cứ phải giày vò một con…”
Mạnh Kình Tùng thấy hắn ồn chết được: “Cậu ngậm miệng vào đi, đừng quấy rầy Thiên Tư.”
Giọng nhỏ đến gần như là thì thầm thế này rồi, sao có thể quấy rầy được chớ, Tân Từ hậm hực, cảm thấy Mạnh Kình Tùng đúng là một cái rắm thành tinh. Lúc này, mưa to đã chuyển thành lất phất, trong núi yên ắng, Tân Từ chê áo mưa bí hơi, cởi hai nút ra, lại giơ tay kéo mũ xuống.
Bầu không khí lập tức thoáng đãng hơn hẳn, tai thích mắt tinh, thoải mái hơn biết bao nhiêu. Tân Từ xoay xoay cổ, lại bóp bóp vai, ánh mắt vô tình đánh ra sau, tim đột nhiên giật thót.
Sau lưng hắn không xa có thứ gì đó đang lổm ngổm bò tới, một cục đen sì, vóc dáng chừng bằng một người, nhìn thêm cái nữa, đường nét cũng y như một người.
Trong đầu Tân Từ trống rỗng, tay vô thức dịch một cái, bất ngờ mở đèn pin lên.
Nơi cuối ánh đèn, hắn trông thấy một cô gái mặc áo quái tử () màu trắng, mặt đầm đìa máu, tóc tai bù xù, hai tay cắm vào đất bùn, đang bò về phía chân hắn, thế vẫn chưa đủ, kinh khiếp hơn là cổ cô gái đó đã bị chém đứt nửa, đầu rũ gục theo một góc độ vặn vẹo kỳ dị, miệng vết thương vẫn đang trào máu màu nâu đen ra ngoài…
() Là kiểu áo này này. Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mà tâm lý hắn có thể chịu đựng được, tuy hắn là thợ trang điểm nhưng cái hắn làm là trang điểm làm đẹp chứ không phải hóa trang hình quỷ – Tân Từ hét lên một tiếng thảm thiết, lùi bật ra sau, mặt đất không bằng phẳng, cũng không biết là bị vấp hay run chân mà ngã ngồi xuống, cú ngã ngồi này làm chân hắn thuận thế thò ra trước người, chết toi thế nào lại thò thẳng tới bên mép cô gái kia, cô gái giơ một tay lên, chỉ thiếu chút nữa thôi là tóm được chân hắn rồi…
Tân Từ cảm thấy hồn phách mình đã bay mất sạch, tay chống lấy người, liều mạng cọ mông lùi ra sau, đèn pin lăn vèo ra ngoài, luồng sáng quay vòng vòng sát đất.
Mạnh Thiên Tư vội bước qua, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tân Từ đã bắt chặt lấy bắp chân cô, ngón tay chỉ vào bóng người chỗ kia, hàm trên hàm dưới va vào nhau nghe lạch cạch.
Mạnh Kình Tùng hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, song lại bị Tân Từ dọa sợ, có điều trông phản ứng của hắn cũng biết là bên người tất có điều quái dị, y mở đèn pin của mình ra, chiếu về phía Tân Từ chỉ. Tình tình y vốn điềm tĩnh hơn Tân Từ, trong lòng cũng có ước chừng, vậy nhưng đột ngột trông thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhịn được mà phải bật thốt một tiếng “Mẹ kiếp”.
Mạnh Thiên Tư “à” một tiếng, nói: “Cái này hả.”
Giọng điệu hời hợt này ít nhiều cũng xoa dịu được thần kinh căng thẳng của Tân Từ, rốt cuộc hắn cũng ý thức được tư thế của mình thật không có chút khí khái đàn ông nào, vội buông tay ra: “Hả?”
Cô gái kia vẫn còn duy trì tư thế bò về phía trước, nhưng cứ như bị mắc kẹt, chỉ bò tại chỗ chứ không thực sự tiến lên.
Mạnh Kình Tùng ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái, rọi thẳng đèn pin vào đầu cô ta, lại nhìn Tân Từ: “Thận lâu núi thì chưa từng thấy nhưng thận lâu biển thì hẳn là từng nghe đến rồi chứ, thận cảnh ấy, là giả.”
Nói đoạn, đưa tay ấn xuống đầu cô gái kia, da đầu Tân Từ tê rần, còn chưa kịp thét lên bảo dừng thì đã thấy tay Mạnh Kình Tùng xuyên qua đầu cô gái như xuyên qua một bầu khí, chạm thẳng xuống mặt đất, lúc giơ tay lên còn cố ý biểu diễn cho hắn xem, vốc lấy một nắm bùn.
Tân Từ lắp bắp: “Giả…giả?”
Mạnh Kình Tùng chùi bùn trên tay lên tảng đá: “Giống hình chiếu hologram ấy, đánh lừa thị giác, cậu sợ thì đừng bật đèn lên, không có ánh sáng khắc không nhìn thấy.”
Bắt thận châu mới là chuyện chính yếu, đoạn nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua.
Tân Từ đứng bên cạnh tảng đá, cảm thấy đời này mình chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, hắn gắng vớt vát lại thể diện: “Cũng không phải là tôi sợ, chỉ là bị bất ngờ… Quá đột ngột rồi.”
Mạnh Kình Tùng tỏ ra đã hiểu: “Không sao, đáng sợ thật mà.”
Tân Từ ngượng ngùng: “Nhưng anh nhìn Thiên Tư mà xem, người ta là con gái mà còn bình tĩnh như thế.”
Mạnh Kình Tùng không nói gì.
Sao so sánh thế được, Mạnh Thiên Tư là người từng được huấn luyện đặc biệt kia mà.
Các cô bác ở Phường Quế Non cho rằng, người ngồi trên ngai vàng quỷ non là bộ mặt, là người phát ngôn của toàn bộ quỷ non, phải có phong phạm của bậc vương giả, Thái Sơn có sập cũng mặt không biến sắc, gặp chuyện mà kinh hoàng thất sắc thì thật đúng là làm mất trên dưới mấy ngàn khuôn mặt của quỷ non – bởi lẽ đó mà xuống tay rất ác, trị dứt điểm hai chữ “hoảng” và “hãi” của cô.
Thế nên, chiều thì chiều, cưng thì cưng nhưng bồi dưỡng tài năng thì vẫn phải nghiêm khắc, thủ đoạn cũng vô cùng biến thái: Lúc Mạnh Thiên Tư mò mẫm công tắc đầu giường vào nửa đêm sẽ mò trúng tay người khác; lúc ngồi xổm trong phòng vệ sinh kéo giấy sẽ kéo ra một con rắn nhớp nháp; ăn bát cơm rang đến đáy còn bới ra được con chuột non mới đẻ vẫn còn sống nhăn răng…
Ban đầu cũng mặt mày tái mét hết thét lại nhảy, hay lắm, cứ phản ứng thất thố một cái là bị phạt nặng hết trận này tới trận khác, như là uống nước ép diếp cá, ăn gạo kê trộn ớt, nhai thịt lợn sống – hiệu quả cũng rất cao, Mạnh Thiên Tư của ngày hôm nay đã khuyết thiếu hoàn toàn hai điệu bộ “hoảng” và “hãi”, nói cho đúng thì trong lòng có hãi hay không thì không biết nhưng vẻ mặt và cử chỉ tứ chi thì vĩnh viễn ung dung thản nhiên, cảnh tượng trước mặt có rùng rợn hơn nữa thì cũng chỉ đổi lấy một tiếng “à” mà thôi.
Thấy Mạnh Kình Tùng không nói gì, Tân Từ thức thời ngậm miệng, nhưng trong đầu thì không tĩnh lại được, cứ tua đi tua lại suốt cảnh tượng cô gái kia dùng mười ngón tay cào bám bò lên trước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tim lại giật thót: “Lão Mạnh, đó là người chết ở đâu vậy?”
Giọng hắn run rẩy: “Thận lâu biển không phải là chiếu cảnh của một nơi khác ra sao? Cái thấy ở đây là giả nhưng ở nơi khác lại là thật, có phải là có ai…đang giết người không?”
Hắn bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cánh tay nổi da gà lên rần rần.
Mạnh Kình Tùng hơi mất kiên nhẫn: “Cậu chưa đọc kỹ sơn điển hả? Thận lâu biển là khái niệm chuyển đổi về mặt không gian nhưng thận lâu núi thì là về mặt thời gian, nói cách khác, cảnh ở thận lâu núi xảy ra chính tại nơi này nhưng chuyện có thể là từ vài thập niên trước, cũng có thể là từ vài trăm năm trước – cô gái ban nãy mặc áo quái tử, khuy kiểu bàn khấu (), nhìn là biết là trước giải phóng, chuyện quá khứ rồi.”
() Là tên gọi kiểu khuy áo đặc trưng của trang phục Trung Hoa cổ truyền.
“Ở…ở đây?”
Nơi mình đang đứng chính là hiện trường xảy ra vụ án? Chân Tân Từ lạnh run.
Mạnh Kình Tùng thấy hắn thật buồn cười: “Ở đâu mà chẳng có người chết, rất nhiều nhà lầu bây giờ được xây trên nền đất của bãi tha ma trước kia đó thôi. Trước giải phóng, Tương Tây còn được gọi là hang ổ thổ phỉ, chuyện giết người có rất nhiều, cô gái kia có khả năng là gặp phải thổ phỉ trên đường đi thăm người thân hoặc đi chợ.”
Nói thế nào cũng là một sinh mạng tươi sống mà, thái độ Mạnh Kình Tùng lạnh nhạt như vậy khiến trong lòng Tân Từ cảm thấy hơi khó chịu.
Thợ trang điểm luyện được đến tay nghề nhuần nhuyễn tinh xảo thì tính tình cũng thường tinh tế nhạy cảm hơn, Tân Từ nghĩ ngợi một hồi, lại cảm thấy bùi ngùi nhiều hơn sợ hãi: thận cảnh rõ ràng sắc nét như thế, mắt thường căn bản không phân biệt được thật giả, nhớ lại khuôn mặt cô gái ban nãy, trẻ trung thanh tú, không giống con gái trong núi mà giống người đọc sách biết chữ hơn, cũng chẳng biết tại sao lại đi con đường này, kết quả gặp phải họa thổ phỉ, thanh xuân tươi đẹp cứ thế mà mất, gặp được là có duyên, dù là cách không gặp được thì có phải cũng nên mua chút hương nhang tiền giấy tới đốt, tiện thể giải xui cho mình không…
Đương miên man nghĩ ngợi thì giọng Mạnh Thiên Tư cách đó không xa truyền tới: “Trúng rồi!”
Mạnh Kình Tùng mừng rỡ, bắt được thận châu rồi, có ánh sáng cũng không sao, y mở đèn pin lên, cầm lọ thủy tinh nhanh chóng qua đón, ánh đèn cũng rời đi theo bước chân y, Tân Từ có cảm giác không an toàn, cũng vội đuổi theo.
Mạnh Thiên Tư đã gỡ dây câu ra, đang bỏ con nhện đeo khuyên sắt vào lọ thủy tinh, chân con nhện bồng giang rộng, giữa các chân rõ ràng không có gì cả nhưng nhìn tư thế kia thì quả đúng như đang liều mạng ôm gì đó, nỗi bùi ngùi trượt khỏi đầu Tân Từ, hắn đổi không biết bao nhiêu góc độ mới thuyết phục được mình rằng có vẻ như đúng là mơ hồ trông thấy một vệt sáng hình lưỡi liềm vụt lướt.
Thực ra độ khó kỹ thuật của việc câu thận châu cũng chỉ ở tầm trung, cái khó nhất là đúng dịp gặp trúng cơ duyên này, hơn nữa lúc này mưa đã nhỏ hơn, tia nước như lông trâu vậy, đợi thêm một chốc nữa, ước chừng thận lâu núi sẽ biến mất, Mạnh Thiên Tư “trúng rồi” đúng lúc này chẳng khác nào làm xong bài ngay trước tiếng chuông nộp bài thi hai giây, qua cửa sát rạt, vô cùng may mắn.
Trên khuôn mặt quanh năm trơ cứng của Mạnh Kình Tùng ló ra nét cười hiếm thấy: “Đây chỉ sợ là thận châu đầu tiên quỷ non chúng ta câu được trong vòng hai trăm năm trở lại đây, trở về rồi tôi sẽ liên hệ với bên Phường Quế Non, “Tập quỷ non” ghi công cô lần này chắc rồi.”
Vinh dự vào tay, lúc này cần phải khiêm nhường, Mạnh Thiên Tư vẫn rất bình thản: “Tùy.”
“Tập quỷ non” thì Tân Từ biết, là cuốn ghi chép về những nhân vật kiệt xuất của quỷ non, thường thì những người từ cấp vai núi trở lên đều sẽ được ghi lại, người ngồi trên ngai vàng quỷ non lại càng được ghi lại, xem ra phần về Mạnh Thiên Tư sẽ không thể thiếu khoản “bắt được thận châu” này rồi, ông nội Tiểu Bình nói “Bất kể mèo mun hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo hay” quả nhiên rất có lý, tương lai mọi người chỉ biết rằng Mạnh Thiên Tư đã bắt được thận châu chứ có ai nghĩ đến chuyện cô ba lần bốn lượt “không câu được”đâu.
Có đôi lúc, kết quả quả thực quan trọng hơn quá trình.
Hữu kinh vô hiểm, thắng lợi thu trận, ba người theo đường cũ trở về.
Tân Từ sợ Mạnh Thiên Tư nhắc tới chuyện hắn mất mặt ban nãy nên cứ liến thoắng luôn mồm, lúc thì nói nên thưởng cho nhện bồng, lúc lại dự đoán xem các cô bác sẽ thưởng gì cho Mạnh Thiên Tư, nói đến đây, lắc đầu rung não, cánh tay giơ lên, ánh đèn pin chiếu chếch tới chỗ cao của một cây tùng.
Gốc cây này sinh trưởng đã nhiều năm, cao chừng mười mét, vỏ cây khô nứt từng miếng lớn như bàn tay vậy, thân cây to bằng chậu rửa mặt nhưng cành lá lại không rậm rạp lắm, có rất nhiều cành khô trụi lủi và gãy nửa, trông như cọc cắm lung tung lên cây vậy.
Có một người treo trên một cái cọc trong số đó, cách mặt đất bằng độ cao ngang một người, thân thể đưa lưng về phía họ, bị gió thổi mà không ngừng đung đưa.
Tân Từ la lên “mẹ ơi”, lùi lại hai bước, chân run lên.
Có điều hắn hiểu ra rất nhanh, đây cũng là thận cảnh, bởi trên đầu người đàn ông bị treo lên kia là một bím tóc đuôi sam, bên hông buộc một mảnh vải, ống quần bó lỏng, chân đi giày rơm – tóc đuôi sam, lại còn ăn mặc thế này, xem chừng niên đại còn lâu hơn cô gái kia.
Tương Tây trước đây thật đúng là một ổ thổ phỉ, ngọn núi hoang dã này không biết đã chôn sống bao nhiêu mạng người.
Hiểu được rồi, mặt Tân Từ đỏ bừng lan xuống tận cổ: Đây đã là lần thứ hai rồi, lần này Mạnh Kình Tùng đến thở gấp cũng chẳng có lấy một hơi, mình lại vẫn kinh hãi nhảy dựng như thế.
Mạnh Kình Tùng nói hắn: “Lại bị bất ngờ à? Tôi nói này, muốn khắc phục hoảng sợ thì phải đối mặt chính diện, hay là cậu qua đó đứng cạnh anh ta một lúc, bắt chước tôi vừa nãy, vỗ hoặc kéo một cái đi, sau này tự khắc sẽ không sợ nữa. Nói cậu hay, cơ hội hiếm có lắm đó, có khi cả đời này cậu chỉ gặp được thận lâu núi một lần này… Sợ à?”
Thoạt đầu Tân Từ có hơi do dự, nghe đến cuối thì cũng động lòng, lại bị khích tướng, dũng khí lập tức bốc lên.
Yết hầu hắn lăn lăn, nuốt một ngụm nước bọt xuống: Thanh niên mà, phải không e sợ gì mới đúng, chuyện hiếm có thế này không có lần sau, hai trăm năm mới lặp lại một lần, đúng là nên…thể nghiệm một phen.