Tới gần trưa, Bạch Thủy Tiêu mới tỉnh lại lần nữa, giấc ngủ dưỡng tinh thần không phải nói điêu, trước khi ngủ mặt như giấy vàng mà giờ trông đã có sức sống hơn rồi.
Mạnh Kình Tùng sợ cô không đủ sức cầm cự được hết quá trình vẽ chân dung, còn sai người chuẩn bị nhân sâm.
Huống Mỹ Doanh sợ người lạ từ nhỏ, tối qua còn bị kinh sợ một trận, không thể một mình ứng phó được trường hợp này nên Giang Luyện phải vào cùng, vừa vào phòng, liếc thấy có Mạnh Thiên Tư là lại run lên, vô thức lui ra sau Giang Luyện tránh.
Mạnh Thiên Tư cáu, thầm mắng tôi có phải là bà la sát quỷ dạ xoa đâu, cô có đến mức phải vậy không.
Tiếp đó, cô càng thêm mất kiên nhẫn: bản thân chuyện vẽ vời đã là một công việc chậm rãi, tính tình Huống Mỹ Doanh lại từ tốn, nói chuyện còn nhu mì khép nép, chỉ một khuôn mặt thôi mà để làm mẫu trực quan cho Bạch Thủy Tiêu, cô vẽ đến mười mấy lần, còn kiên nhẫn giải thích “mặt hình chữ Phong (风)” là quai hàm lớn, má rộng, rồi thì “mặt hình chữ Dụng (用)” là trên vuông dưới lớn, xương hàm rộng hơn xương gò má – lằng nhằng trúc trắc vậy làm gì, nói thẳng là một kiểu giống chữ Phong một kiểu giống chữ Dụng không phải là xong rồi à?
Bạch Thủy Tiêu cũng chẳng bớt lo hơn được, cô chỉ thẳng xem là Phong hay là Dụng đi được không, lúc thì cảm thấy cái này không giống, lúc lại cảm thấy cái kia cũng không đúng…
Phiền đến độ Mạnh Thiên Tư trong góc chẳng ngồi yên được, khi thì tay trái đỡ trán, khi thì tay phải đỡ trán. Mạnh Kình Tùng biết tính cô, cúi người ghé tai cô nói: “Bên phòng Liễu Quan Quốc đang làm ảnh thân Lưu Thịnh, hay là cô qua đó xem thử xem?”
Cũng được, Mạnh Thiên Tư ra hiệu về phía giường bệnh: “Có kết quả rồi đưa sang cho tôi.”
Thấy Mạnh Thiên Tư đứng dậy muốn đi, Tân Từ vô thức cũng muốn đi theo, Mạnh Kình Tùng đưa ngang tay ra cản đường hắn: “Cậu đừng đi theo.”
Đã hiểu, lại là “không thích hợp” với người ngoài như hắn, Tân Từ cúi đầu xem điện thoại, xem xem một lúc, ánh mắt bất giác lại bay về phía giường bệnh.
Hắn xuất thân là thợ trang điểm, quan tâm đến “cái đẹp” hơn người bình thường, cũng đã sớm thoát khỏi giai đoạn nhìn bề ngoài, nói cách khác, người ngoại hình đẹp đã không còn sức hấp dẫn gì với hắn, hắn quan tâm tới phong tư và thần thái hơn: Bạch Thủy Tiêu này, nếu nhìn kỹ dung mạo thì thực chất cũng chỉ tầm tầm Huống Mỹ Doanh bên cạnh, đều thuộc kiểu xinh xắn ưa nhìn, nhưng trên người cô gái này lại hiện lên tư thái xuất trần, khiến cô chớp mắt không giống người thường, trực tiếp biến Huống Mỹ Doanh thành hạng phổ thông bình phàm, xóa mờ những người khác.
Quái thật, hắn vốn không có ý gì, nhưng hai người Mạnh Thiên Tư châm biếm vậy lại khiến hắn cảm thấy mình đúng là hơi quan tâm tới cô thái quá.
Hắn giả bộ không để tâm, dùng cùi chỏ huých Mạnh Kình Tùng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Này lão Mạnh, anh và Thiên Tư đều quen cô ấy à, đời sống cá nhân của người ta cũng biết.”
Mạnh Kình Tùng liếc hắn.
Cái liếc này đến là sâu xa hàm ý, làm da đầu Tân Từ tê rần, chột dạ không nguyên do, lúng túng quay mặt sang chỗ khác.
Giọng Mạnh Kình Tùng nhỏ như thủ thỉ truyền tới: “Sơn điển, tra lạc động.”
Mạnh Thiên Tư đẩy cửa đi vào.
Đây vốn là phòng chứa đồ linh tinh, nhỏ hơn phòng trọ rất nhiều, hai người thợ hóa trang đang bận rộn xoay quanh một chàng trai trẻ ngồi trên ghế, Liễu Quan Quốc đứng bên cạnh, thỉnh thoảng cho ý kiến, trên trước bàn rộng trước mặt bày đầy các loại chai lọ túi hộp dùng cho hóa trang, nào là rượu cồn keo dán rồi thì dầu sáp bông thấm, vô số màu sắc, chính giữa dựng đứng một khung ảnh, bên trong là ảnh chân dung HD phóng to của Lưu Thịnh, trên tường treo màn hình máy tính tinh thể lỏng, đang phát đi phát lại một số clip ngắn về cuộc sống hằng ngày của Lưu Thịnh.
Thấy Mạnh Thiên Tư đi vào, mấy người đều có phần mất tự nhiên, nhất là người trên mặt mới hóa trang được một nửa kia, một bên khuôn mắt đã được dùng keo thay đổi, bên mặt còn lại vẫn còn nguyên – anh ta rướn nửa người dậy, có phần không dám ngồi.
Mạnh Thiên Tư phẩy tay xuống, ra hiệu cho họ cứ bận tiếp, không cần để ý tới cô.
Vốn định lại gần xem, nhưng trong phòng vốn nhỏ, trên mặt đất còn lộn xộn bày đủ thứ, không thể đặt bước được, bèn dứt khoát tựa cửa xem họ bận rộn, video phát trên máy tính đa số đều là những lúc vui vẻ, trên màn hình còn có khung ảnh, gương mặt Lưu Thịnh trẻ trung bừng bừng, làm Mạnh Thiên Tư nhớ tới một câu rất thường dùng trong các lễ truy điệu, “Tuy người đã qua đời, song dung mạo tiếng nói thì như vẫn còn”.
Có đôi lúc, sinh mệnh ra đi quá mức đột ngột, như dòng nước xiết không thể ngăn cản, chỉ còn đậu lại vài giọt bóng hình nơi nhân gian.
Liễu Quan Quốc đi qua, thấp giọng giới thiệu với cô: “Cậu này tên là Vương Bằng, vốn là ảnh thân tương hỗ của Lưu Thịnh, đi suốt đêm tới đây.”
Ảnh thân, cũng chính là thân và ảnh, là những người có vóc dáng, tướng mạo, mặt mày giống nhau trong nội bộ quỷ non, sẽ được kết hợp thành ảnh thân tương hỗ, chính là để ứng phó với những vụ án giết người đột tử không thích hợp để báo cảnh sát như vụ hôm qua: dù sao cũng không phải thời đại xách kiếm làm hiệp khách, chết rồi chôn đi là xong – chế độ hộ tích hiện đại rất nghiêm mật, tuyệt đại đa số các hộ núi đều có nghề nghiệp xã hội, một khi gặp chuyện không may thì trong nhà có muốn giấu giếm cũng không được, đơn vị, trường học, tổ chức, ai cũng có quyền tìm kiếm.
Bởi vậy nên thân ra đi thì ảnh lên đài, kết màn đúng thứ tự cho vở kịch đột ngột mất diễn viên chính này: Chàng trai tên Vương Bằng này sẽ được thợ hóa trang cải trang đánh tráo, sau đó dùng danh nghĩa của Lưu Thịnh nghỉ việc, tuyên bố sắp đi xa hoặc tới nơi khác phát triển với bạn bè, nói chung là dần dần cắt đứt các mối quan hệ của Lưu Thịnh, cuối cùng mượn một phen ngoài ý muốn mà hoàn thành triệt để mất liên lạc.
Theo quy định, thân và ảnh phải liên lạc định kỳ, cập nhật cho nhau biết tình hình cuộc sống của mình, đến việc tư cũng không giấu giếm, có thể nói là rất gắn bó, nhưng đồng thời cũng phải cực kỳ xa cách, hai người đa số đều ở hai nơi khác nhau, cũng không gặp mặt, dù sao nghĩ tới chuyện làm ảnh thân tương hỗ cũng khó tránh khỏi có điều kiêng kị, sẽ luôn thầm cảm thấy có chút cảm giác mất mát số mệnh vô thương: tương lai sẽ là hắn làm ảnh của mình hay mình làm ảnh của hắn đây?
Liễu Quan Quốc hạ giọng: “Trước đó Vương Bằng còn rơi lệ, nói không thể ngờ được, quá đột ngột. Cậu ấy nghe nói Bạch Thủy Tiêu có thể đã gặp được hung thủ, nói với tôi là xong việc bên này rồi muốn qua gặp cô ấy một lần, hỏi chút manh mối.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Bọn tôi đã sớm hỏi rõ cả rồi, anh ta cho rằng mình có thể hỏi ra được cái gì mới chắc?”
Liễu Quan Quốc vội gật đầu: “Cũng phải.”
Vậy nhưng lát sau, Mạnh Thiên Tư lại nhả miệng: “Muốn gặp thì gặp đi.”
Cô không có ảnh thân, dù sao ngai vàng quỷ non này cũng là độc nhất vô nhị, nhưng từ lần đầu tiên nghe đến sự tồn tại của “ảnh thân”, cô đã cảm thấy quan hệ này vừa hoang đường vừa kiên cố, vừa lãng mạn vừa thê lương.
Đến cuối chiều, sau một buổi sửa đi sửa lại, rốt cuộc Bạch Thủy Tiêu cũng gật đầu.
Muốn giống một trăm phần trăm thì đúng là điều không thể, nhưng theo lời Bạch Thủy Tiêu nói thì độ tương tự cũng được tám mươi phần trăm rồi.
Mạnh Kình Tùng mừng rỡ vô cùng, chỉ kịp liếc qua, không kịp nhìn kỹ, vội đi bảo người photocopy trước. Y đi rồi, Tân Từ cũng không tiện ở lại, lại ngại không dám nói chuyện với Bạch Thủy Tiêu, chỉ cười cười với cô. Bạch Thủy Tiêu ngẩn người, cũng cười đáp lại.
Tuy sắc mặt cô trắng bệch, búi tóc kiểu Miêu hơi rối, nhưng có nụ cười tôn lên lại mang vẻ thanh tao yếu ớt.
Một cô gái thanh tú nhũn nhặn như thế, đâu có điểm nào là giống bị hút hồn, điên khùng si dại rồi đâu? Thật sự sẽ phải lấy một một cái…sơn động quái lạ vậy sao?
Tân Từ ngơ ngẩn một hồi, lúc ra cửa suýt vấp chân ngã nhào.
Huống Mỹ Doanh vẽ lâu như vậy, đến bữa trưa cũng chỉ ăn qua loa, Giang Luyện lo thân thể cô không chịu nổi, lại sợ cô ngồi lâu tê chân đứng không vững, đỡ cô đứng dậy: “Không mệt à?”
Vẻ mặt Huống Mỹ Doanh có phần mờ mịt, một tay vân vê khuy áo, lẩm bẩm: “Hôm nay em cứ thấy là lạ, nhưng không nói rõ được là lạ chỗ nào.”
Giang Luyện hơi biến sắc, ghé sát vào Huống Mỹ Doanh, hạ giọng: “Có phải là…trong người có gì không đúng không?”
Huống Mỹ Doanh vội lắc đầu: “Không phải không phải, không liên quan tới em, chỉ là…”
Cô nhíu mày, gắng ngẫm nghĩ mà mãi chẳng bắt được manh mối nào, bỗng nghĩ tới cái khác, bật cười khúc khích: “Anh biết không, khuôn miệng trong bản sửa cuối cùng giống của anh lắm đấy.”
Má, giống ai không giống, lại giống tình nghi giết người, vẻ mặt Giang Luyện ghét bỏ: “Không phải chứ?”
Huống Mỹ Doanh nguýt hắn: “Lúc em mới luyện vẽ chân dung toàn lấy anh, Vi Bưu với nội làm mẫu, luyện đã bao lần rồi? Em mà còn lầm được à?”
Giang Luyện đang định nói gì đó, Bạch Thủy Tiêu trên giường bệnh bỗng kêu khẽ một tiếng ngắn ngủi như bị kinh sợ.
Nhìn lại, trong phòng nhiều thêm một chàng trai trẻ, Giang Luyện chưa từng thấy bao giờ, có điều tầng trên tầng dưới nơi này hắn cũng chưa thấy được bao người.
Gương mặt chàng trai này có hơi cứng ngắc, biểu cảm không nhịp nhàng lắm, Giang Luyện không biết đó là vì mặt Vương Bằng gầy hơn mặt Lưu Thịnh nên phải dán silicon thêm vào, chỉ cảm thấy tự dưng xuất hiện một người như vậy đúng là rất dọa người.
Vương Bằng lúng túng, để không làm ảnh hưởng tới hiệu quả hóa trang trên mặt, còn phải gắng nói: “Xin lỗi, chưa chào hỏi gì đã vào, tôi là hộ núi, bạn của Lưu Thịnh, muốn nói chuyện mấy câu với cô.”
Đã là chuyện của hộ núi thì người ngoài tất nhiên là phải tránh đi, Giang Luyện dẫn Huống Mỹ Doanh về phòng, lúc ra cửa, Huống Mỹ Doanh nhíu mày, quay đầu lại nhìn vào phòng.
Trong phòng này thật sự có thứ gì đó khiến cô không thoải mái, chỉ là nhất thời…nghĩ không ra.
Mạnh Thiên Tư một tay cầm bản photo của bức chân dung, dí vào sát mắt trước rồi từ từ chuyển ra xa, còn định nhắm một mắt lại để nhìn rõ hơn – sau đó ý thức được mình vẫn đang một mắt, nhắm lại là mù.
Bức vẽ được sao thành hai bản, gồm phần bán thân và đường nét thân hình, tổng hợp lại, người đàn ông này chừng ba bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, hơi gầy, tóc húi cua, có gốc tóc thô cứng, khuôn mặt hình thang, hai bên xương cằm rất nổi bật, có điều mặt mày lại có vẻ đàng hoàng.
Cô trầm ngâm một hồi: “Tôi chắc chưa gặp bao giờ.”
Mạnh Kình Tùng nói: “Phải, tôi cũng chắc chắn chưa từng gặp ai như vậy, nhưng không biết tại sao mà cảm thấy hơi quen quen, cô có thấy vậy không?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Đúng là hơi hơi.”
Vậy à? Tân Từ cầm một bản lên, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, mãi mà chẳng thấy có manh mối gì. Hình như Mạnh Thiên Tư đã nhìn ra, suýt thì phì cười.
Cô đưa tay che nửa mặt dưới của kẻ đó đi, lại ra hiệu bảo Mạnh Kình Tùng giúp che trán hắn đi: “Che cả lông mày nữa, chỉ nhìn đuôi mắt thôi, hẹp hẹp dài dài, có thấy giông giống Tân Từ không?”
Tân Từ hoàn toàn không ngờ rằng mình lại trúng phải cái số này, tức muốn tắt thở: “Nói gì đấy, sao có thể!”
Lại nhìn chòng chọc đôi mắt kẻ kia, thề thốt phủ nhận: “Không giống tí nào.”
Mạnh Thiên Tư lườm hắn: “Khẩn trương cái gì, dù có giống cậu tôi cũng sẽ không nghi ngờ cậu, chứng cớ vắng mặt của cậu rất vững chắc.”
Lại hỏi Mạnh Kình Tùng: “Gửi bản điện tử ra ngoài chưa?”
“Gửi rồi, muộn chút nữa tôi định gửi cả cho bạn bè các nơi nữa, nhiều người sức lớn, nếu thuận lợi thì một hai ngày tới hẳn là có manh mối rồi.”
Huống Mỹ Doanh vẽ cả một ngày, thân mình có hơi kham không nổi, bèn đi ngủ sớm.
Đến nửa đêm, đột ngột choàng tỉnh.
Là bị ác mộng đánh thức, cô mơ thấy mình đang ở căn nhà sàn trong trại Bát Kháng kia giúp Giang Luyện dán mắt thần, xung quanh rất yên lặng, chim không hót, gió không thổi, yên lặng như thể một cái kim rơi xuống đất thôi cũng có thể nghe được tiếng vang.
Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, thình thình thình thình, tiếng động trong mơ rất khoa trương, như vung chày gõ trống vậy, nhà sàn như tờ giấy, bị tiếng trống làm chấn động muốn rụng rời, trên vách tường rào rào rơi xuống bụi bặm.
Cô ngỡ là Vi Bưu gây rồi, sợ Giang Luyện bị quấy nhiễu, vừa tức vừa cuống, chạy nhanh ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, một thi thể máu me đầm đìa đổ ập xuống.
…
Giấc mơ này quá thật, đến mùi máu tanh cũng như ngay trước chóp mũi. Tim Huống Mỹ Doanh đập thình thịch, cô ngồi dậy trong bóng tối, đưa tay xoa xoa lồng ngực, không hít thở nổi, màng nhĩ cũng bị tiếng tim đập làm trướng lên.
Trong phòng chỉ có mình cô, đêm nay Giang Luyện ngủ ở phòng bên, Vi Bưu chuyển sang chung phòng với hắn rồi.
Huống Mỹ Doanh ngồi một lúc, giơ tay lau mồ hôi trên trán, đợi đến khi trái tim đập điên loạn bình ổn hơn mới lại mệt nhoài nằm xuống.
Lúc vươn tay kéo chăn, trong đầu chợt lóe lên gì đó, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Rốt cuộc cô cũng biết cảm giác quái dị ban ngày lúc ở phòng cứu thương là vì sao rồi.
Trên người Bạch Thủy Tiêu có một mùi hương rất nhạt, không giống với bất kỳ hương hoa hương phấn nào, mùi thuốc trong phòng cứu thương rất nặng, miếng nhân sâm lại có mùi đắng đặc thù, có hai cái này bốc lên, mùi hương kia lại càng nhạt hơn, lúc vẽ, vì phải hỏi xác nhận nên có mấy lần cô kề lại rất gần Bạch Thủy Tiêu, nhờ vậy mới ngửi thấy.
Mà mỗi lần ngửi thấy, trong lòng đều nổi lên chút cảm giác mờ mịt, nhưng không nghĩ ra được là vì sao.
Ác mộng này đã nhắc nhở cô.
Lúc thi thể đẫm máu kia đổ về phía cô, cô tất nhiên là sợ đến hai mắt tối sầm, bất tỉnh, ngay cả khuôn mặt thi thể ra sao cũng không thấy rõ, nhưng khứu giác của cô thì còn kéo dài được nhiều hơn thị giác và ý thức vài giây.
Cô nhớ rằng trong mùi máu tanh che trời lấp đất kia dường như cũng xen lẫn một…mùi hương ngòn ngọt nhàn nhạt như vậy.