Mạnh Thiên Tư mắt điếc tai ngơ, dẫn Mạnh Kình Tùng và Tân Từ ra ngoài.
Mắt thấy cô sượt qua bên người, khóe miệng Giang Luyện vụt lướt một nụ cười rất nhạt, đột nhiên đứng bật dậy, thừng trói trong tay theo đó kéo thành thòng lọng, trực tiếp tròng về hướng cổ cô.
Trong sát na, Mạnh Thiên Tư như có mắt sau lưng, cánh tay vươn ra, nhanh chóng rút súng giắt bên hông Mạnh Kình Tùng ra, xoay phắt người lại.
Thòng lọng Giang Luyện mới chỉ chạm tới đỉnh đầu cô, họng súng của cô đã đặt bên trái cằm hắn, dùng sức rất mạnh, khiến hắn rõ ràng cao hơn cô mà vẫn không thể không ngẩng đầu lên.
Chênh lệch chỉ trong một phần nghìn giây, tình thế đã xuống dốc không phanh. Giang Luyện đang do dự không biết có nên ngoan cường chống lại không thì Mạnh Kình Tùng bên cạnh không mặn không nhạt nhắc nhở hắn: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn hơn chút – bạn cậu vẫn đang nằm trong tay chúng tôi đấy.”
Tình cảnh thật lúng túng, Giang Luyện xuống tay cũng không phải, buông bỏ cũng không xong, sau cùng chấp nhận yếu thế chịu thua, buông lỏng thừng trói trong tay ra, rất phối hợp làm động tác đầu hàng: “Thực ra tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cô suy nghĩ thêm đôi chút…”
Mạnh Thiên Tư cười đến là rạng rỡ: “Ban nãy anh ngồi đó mà cứ như mắc chứng tăng động vậy, thật sự cho rằng tôi không phòng bị à?”
Nòng súng của cô lại chọc lên, nhấc chân tiến lên, trước mặt cô là hắn, không phải đường, Giang Luyện chỉ đành lùi lại.
Căn phòng không lớn, lùi lại mấy bước đã chạm lưng tới cách tường rồi, Giang Luyện dựa sát vào tường, vẫn phải duy trì giơ hai tay lên cao, cảm thấy tư thế của mình chẳng khác nào Jesus chịu nạn.
Mạnh Thiên Tư hỏi hắn: “Tôi có lý hay không?”
Giang Luyện gắng sức đè họng súng cúi đầu xuống, trực giác cảm thấy cằm cổ đều bị nòng súng chọc thành cái động tới nơi rồi: “Cô đã cầm súng chĩa về phía tôi thế này rồi…”
Nòng súng lại chọc lên.
Giang Luyện đổi giọng: “Rất có lý.”
“Anh có dị nghị gì với sắp xếp của tôi không?”
“Không.”
“Không à? Sao tôi lại cảm thấy anh rất có tâm trạng thế nhỉ?”
Cô ả này không phải cuồng khống chế đấy chứ, tâm trạng người ta cũng xoi mói nữa. Giang Luyện hít sâu một hơi, nhìn vào mắt cô, cố gắng bày ra một nụ cười chân thành không chê vào đâu được: “Tôi không có dị nghị gì.”
“Vậy chúng ta thỏa thuận đã xong chưa?”
Coi như vậy đi, nhưng đáp vậy ắt sẽ lại bị nói thành thái độ qua loa.
Giọng hắn khẩn thiết hết sức: “Đã xong.”
Vậy tốt, Mạnh Thiên Tư cười đến là sâu xa, cũng không thu súng lại, hất đầu ra hiệu xuống dưới, bảo Mạnh Kình Tùng: “Trói lại.”
Hả?
Không phải chứ, đã phối hợp vậy rồi, sao lại trói nữa…
Giang Luyện ngoan ngoãn nằm yên trên đất.
Ban đầu ầm ĩ tiếng người, hết khiêng lại chuyển, trước mặt bao người, hắn cũng không thể giãy giụa kêu cứu được – dù sao cũng chỉ phí công.
Sau đó, tiếng huyên náo tan dần, hắn bắt đầu nghĩ cách.
Không biết có phải để trả thù hắn cởi trói hay không mà cách trói lần này tuy đơn giản nhưng thô bạo vô cùng, tay bị trói quặt ra sau thì đã đành, còn kéo riêng một sợi thừng ra buộc nối với thừng trói chân nữa chứ, cơ thể bị kéo ưỡn ngược ra sau, không sao mượn lực được, ngọ nguậy một tí thôi là cả người lập tức đong đưa trái phải như con lật đật vậy.
Đàn ông cũng cần thể diện chớ, tạo hình thế này hắn không muốn để lão Gàn trông thấy một chút nào, thế nhưng sau mấy lần thử đều không có kết quả, lại an ủi mình chuyện hổ xuống đồng bằng bị chó khinh này đã có từ thời xa xưa, bị thấy thì cứ thấy đi.
Đáng tiếc là lão Gàn dường như không ở nhà, gọi mấy tiếng đều không thấy có đáp lại.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tự cứu mà thôi, trong căn phòng này không có gì lợi dụng được, Giang Luyện nhớ lão Gàn thường điêu khắc tạc mài dưới mái hiên tầng một, các loại công cụ búa rìu cưa đục đều để rất tùy tiện, nếu hắn có thể tới tầng một, mò được lưỡi cưa hay dao găm gì đó thì có thể cắt đứt được sợi thừng này.
Nhưng mà muốn đi từ đây xuống có hơi khó khăn, không thể đứng lên được, chỉ có thể lật nghiêng. Giang Luyện hít sâu một hơi, nghiến răng, nghiêng trọng tâm đi, sau khi thử mấy lần, cuối cùng cũng thành công lật được một mặt – hệt như bánh nướng trong chảo áp vậy, từ mặt A lặt sang mặt B, vốn là lưng quay lên trên, giờ đổi lại là mặt hướng lên trên.
Giang Luyện nhìn chòng chọc trần nhà sơn nước cây trẩu đen bóng một hồi rồi lặng lẽ lật tiếp: Đắc tội phụ nữ thật đúng là muốn mạng, đã thỏa thuận xong rồi lại còn “trói lại”, vậy nếu không thỏa thuận xong thì sẽ bị giày vò như thế nào.
Hắn nhọc nhằn lật mình tới cửa, may mà cửa mở, nhưng làm thế nào để ra khỏi cánh cửa này cũng đủ để hắn gần đứt nửa cái mạng rồi, lật được tới đầu cầu thang đã mệt như chó chết, thầm nhủ đau dài chẳng bằng đau ngắn, cứ lăn đại xuống đi – song, người đã đương lúc không may thì uống nước cũng dắt răng, rõ ràng đã mượn lực tay đẩy mình xuống cầu thang rồi, vậy nhưng chỉ va chạm được mấy bậc, cơ thể không khống chế được xoay ngang, lại kẹt.
Giang Luyện không muốn cử động nữa, kẹt ngang chình ình giữa cầu thang thế này khiến hắn có cảm giác mình như con ếch xiên nướng.
Hắn hơi hối hận: Sao mới nãy mình không trực tiếp lăn ra sân thượng nhỉ, trại này có phải không ai ở đâu, lên sân thượng rồi, nhìn từ trên cao xuống, gào lên mấy tiếng, thế nào cũng có người tới cứu hắn.
Cũng không biết đợi bao lâu, bên ngoài bỗng vọng tới tiếng lục cục, Giang Luyện mừng rỡ: “Lão Gàn?”
Rất nhanh sau đó, có người thò nửa người từ cửa vào, đúng thật là lão Gàn, trong lòng ôm một củ cải trắng, chắc là đang định làm cơm.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Lão Gàn cất tiếng: “Cậu Luyện, tôi còn tưởng cậu cũng bị mang đi rồi.”
Lại không khỏi thắc mắc: “Họ trói cậu bỏ lên cầu thang làm gì vậy?”
Chuyện này nói ra dài lắm.
Giang Luyện im lặng một lúc rồi đáp: “Lão cởi trói cho tôi trước đã.”
Lò sưởi lại được đốt lên.
Lão Gàn nấu món ăn bếp lò, trên chiếc kiềng ba chân đặt trong lò bắc một nồi dầu tương đang sôi lục bục, bên trong thả thịt khô, củ cải, đậu phụ, còn có lòng dê lòng bò, rất thơm, món ăn này ở khu thắng cảnh du lịch có một cái tên riêng, gọi là “nồi ba thả”, vốn là món ăn mùa đông, sau khi khai phá mở rộng thì không phân mùa nữa.
Cơm đã nấu xong, bên trên phủ một lớp đậu đũa chua trộn ớt băm, đỏ au khiến người ta phải nhỏ nước dãi, còn chuẩn bị ống hớp rượu tạp () nữa, theo ý lão Gàn thì Giang Luyện bị đánh, phải ăn ngon một chút bù lại.
() Là loại rượu cất từ những loại lương thực như ngô, cao lương và gạo nếp trộn lẫn với nhau, bởi vậy nên gọi là “rượu tạp”, có vị ngọt và độ cồn thấp nên rất thích hợp cho người già và phụ nữ nhấm nháp.
Giang Luyện bắc nồi đun nước luộc một quả trứng gà, vớt ra rồi bóc vỏ, lăn qua lăn lại lên mặt, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm ống hớp – thực ra đây là cách uống rượu của người thôn quê, cất rượu tạp rồi bỏ vào một cái hũ nhỏ, không thêm lọc, gắn một ống trúc thật dài vào làm ống hớp, vừa uống vừa trò chuyện vừa thêm nước, cứ thế pha loãng, cho đến khi rượu không còn vị nữa thì thôi.
Vài hớp rượu xuống bụng, rốt cuộc cũng gom lại được tinh thần sức lực uể oải rệu rã. Giang Luyện cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt mình trong hũ rượu, cảm thấy không chỗ nào là không viết hoa hai chữ “SUY SÚT”: Hắn đang làm gì? Hắn cũng chỉ đàng hoàng câu bức vẽ đốt đèn thôi mà, vào núi không mang theo bất kỳ thứ dao kéo nào, vừa an phận thủ thường vừa có lòng nhân ái, rốt cuộc tại sao lại bị người ta từng bước giẫm đạp nên nông nỗi này?
Hắn chùi mép, ngẩng đầu nhìn ra chung quanh, chợt cảm thấy hình như thiếu cái gì đó: “Quan tài của lão đâu?”
“Tặng cho thằng bé kém may mắn dùng rồi.”
Quan tài cũng có thể tặng bừa vậy hả, Giang Luyện không tiếp lời, một lúc sau mới hỏi lão Gàn: “Rốt cuộc họ là ai thế?”
“Hộ núi,” thấy vẻ mặt Giang Luyện mờ mịt, lão Gàn bổ sung, “Chính là quỷ non đó.”
“Quỷ non là làm gì, sao tôi chưa từng nghe tới?”
Tương Tây lắm chuyện cổ quái, cụ nuôi cũng đã kể không ít cho hắn nghe, nào là thảo quỷ bà nuôi cổ, nào là lạc hoa động nữ có thể khóc rụng lá cây, nhưng quỷ non thì hắn chắc chắn là chưa nghe đến bao giờ.
Lão Gàn nói: “Người ta không thích phô trương nên cũng không nhiều người ngoài biết đến. Hộ núi sinh sống dựa núi nuôi lớn dựa núi. Trước đây trong núi có rất nhiều nguy hiểm, mười người vào chín người không ra được, đến cả thợ cọp Mai Sơn cũng chưa chắc đã có thể nguyên vẹn trở ra. Truyền thuyết kể rằng trong núi sâu có nữ yêu tinh, trên quản chim bay dưới quản thú chạy, trong tác phẩm của tía Khuất cũng từng viết về nữ yêu tinh này, gọi là quỷ non.”
Tía Khuất chính là Tam Lư đại phu Khuất Nguyên, nghe nói sau khi bị Sở vương lưu đày, Khuất Nguyên “cùng đường cung Dĩnh, in dấu khắp Tương”, đi khắp vùng Nguyên Tương, thậm chí còn ngỏ lời rằng dẫu chết cũng “lặng trôi theo dòng Tương, táng thây nơi bụng cá”, bởi vậy nên sau khi ông mất, dân chúng khắp vùng Nguyên Tương đều tôn xưng ông là tía Khuất, còn xây nhà thờ Khuất Tử rất to, cứ đến Đoan Ngọ là đua thuyền rồng, rải gạo bánh, tế bái liên miên. ()
() Dĩnh là tên đô thành nước Sở thời Chiến Quốc, nay thuộc tỉnh Hồ Bắc; Nguyên và Tương là hai trong bốn dòng sông lớn chảy qua tỉnh Hồ Nam, Nguyên Tương chỉ vùng đồng bằng ven sông ở Hồ Nam.
“Chỉ có hộ núi là thích vào thì vào, thích ra thì ra. Mọi người đều nói, hộ núi bái nữ yêu tinh quỷ non kia làm bà cố tổ nên mới được phù hộ ra vào thoải mái như vậy, thế nên cũng thành lệ gọi họ là quỷ non.”
Nghe cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, Giang Luyện đổi sang bên mặt còn lại lăn trứng gà: “Nếu tôi gây sự với họ thì sẽ thế nào?”
Lão Gàn không trả lời ngay: Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đều đã bị mang đi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có khả năng Giang Luyện mặc kệ – đừng chỉ thấy hắn bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi bên lò sưởi, giây kế tiếp có chồm lên đuổi theo tìm cơ hội trả thù hay không cũng khó nói.
Lão cầm muôi gỗ khuấy khuấy đồ ăn trong nồi: “Cậu sẽ không muốn có kẻ địch là quỷ non đâu.”
Giang Luyện thấy thú vị: “Là sao?”
“Bất kỳ nghề gì cũng đều có một địa bàn riêng, nuôi cổ ở khu Miêu, đi chân ở dải Tương Cán () Xuyên, Lạc động chỉ giới hạn trong Tương Tây, Thần Châu phù chính tông thì chỉ nhận quận Thần Châu cũ, cũng chính là khu Nguyên Lăng, Hoài Hóa bây giờ, nhưng quỷ non thì sao?”
() Cán là tên gọi khác của tỉnh Giang Tây.
“Cậu Luyện, nơi nào tên gọi có dính dáng đến núi đa số đều có quỷ non. Cả nước có bao nhiêu ngọn núi chứ? Lão Gàn tôi cũng từng gặp đủ loại người trên đời, nói rộng ra thì, Đông Bắc có Tuyết Lĩnh, Tây Bắc có Thiên Sơn, trung tâm có Côn Luân hợp với Tần Lĩnh, vào nam ra bắc ngang dọc những núi, nói hẹp lại thì, chỉ tính riêng Tương Tây chúng tôi thôi đã có dãy Vũ Lăng và dãy Tuyết Phong rồi – cậu tính xem, họ có bao nhiều người? Kể từ năm tía Khuất viết Quỷ Non tới giờ, nhà người ta đã truyền được bao đời?
Giang Luyện không đáp, chỉ thắc mắc tại sao kiến thức địa lý của lão Gàn lại đột nhiên tốt vậy.
“Miễn là da dày, xương cứng, có đầu có óc có gan có mật, trèo lên cao được là sẽ trèo thật cao, ai cũng có thể gây sự với họ, nhưng cậu thử tính trong lòng mà xem, có đáng giá không? Sẽ khiến mình nhiều thêm bao nhiêu đối thủ? Gây ra bao nhiều phiền phức? Chỉ sợ chết rồi cũng mét người đánh cậu.”
Lão Gàn nói đến hứng khởi sẽ không để ý xổ ra vài từ địa phương.
Giang Luyện bật cười, ngước mắt nhìn núi non trùng điệp phương xa: Đây không chỉ là lấy trứng chọi đá nữa mà là lấy đầu chọi núi rồi.
Không chọc nổi.
“Có khi nào họ sẽ làm khó đám Mỹ Doanh không?”
Lão Gàn xới cơm cho Giang Luyện: “Cậu không cần phải lo lắng vậy đâu, quỷ non vẫn luôn dĩ hòa vi quý, hòa khí sinh tài. Cậu nghĩ mà xem, họ là rồng sang sông, kết giao với hổ trấn vùng các nơi, không hòa khí không biết phải quấy thì sao có thể bình an vô sự nhiều năm như vậy? Quỷ non trọng sĩ diện nhất, chuyện để lại vết nhơ nhất định sẽ không làm.”
Tiếng địa phương Tương Tây gọi cường hào qua đường là rồng sang sông, gọi thế lực bản địa là hổ trấn vùng, rồng sang sông có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc hổ trấn vùng đã chịu nghe theo, hai bên gặp nhau thì đến chín phần mười là long tranh hổ đấu – muốn kết bạn lâu dài, thái độ tác phong của rồng sang sông chính là then chốt, phải biết rằng gió mạnh ba năm tàn, nước chảy một vạn năm.
Giang Luyện yên lòng hơn phần nào, ngẫm lại vẫn thấy đáng giận: “Con ả đó dữ thật.”
Lão Gàn đưa bát cơm đầy cho hắn: “Mạnh Thiên Tư ấy à?”
Thì ra cô tên là Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện nhận bát, hung hăng và mấy miếng thật to vào miệng, lại gắp vài miếng thức ăn trong nồi ra, nhai đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão Gàn nói: “Cô ấy phải quản thuộc hạ mà, sao có thể không hung dữ được chứ? Ngày nào cũng cười hì hì thì làm ăn được gì?”
Thì ra là một sếp nhỏ, bảo sao tiền hô hậu ủng vênh mặt hất hàm sai đông khiến tây như thế, Giang Luyện cảm thấy đàn ông núi Ngọ Lăng thật không có chí tiến thủ: “Núi Ngọ Lăng lớn như vậy sao lại để một cô gái quản vậy?”
Lão Gàn múc canh vào bát: “Quỷ non núi Ngọ Lăng là do Liễu Quan Quốc quản, chính là cái tay bận tới bận lui bên dưới ban nãy đấy.”
Gượm đã, đũa Giang Luyện khựng lại: “Vai vế của Mạnh Thiên Tư còn đứng trên Liễu Quan Quốc?”
Hắn liếm môi, mình không xui xẻo vậy chứ, chưa đâu đã chọc ngay phải sếp lớn: “Không phải là tất cả quỷ non Tương Tây đều thuộc quyền quản lý của cô ta đấy chứ?”
Lão Gàn ngửa đầu nhìn trời, trỏ trỏ đũa lên trên: “Không chỉ thế.”
“Hồ Nam?”
Lão Gàn lại trỏ đũa lên trên, ý là còn lớn hơn nữa.
“Lưỡng Hồ?”
Đầu đũa tiếp tục trỏ lên trên.
“Không phải là cả nước đấy chứ?”
Cái cằm ngửa lên của lão Gàn bấy giờ mới hạ xuống, nhấp một hớp rượu lớn: “Aiz, đúng vậy đó! Người ta ngồi trên đỉnh của đỉnh núi, là chiếc ghế cao nhất nhất đó, bởi vậy nên tôi mới nói cậu, đừng đối chọi với người ta.”
Giang Luyện bỏ đầu đũa không vào miệng, trong đầu như có cả đàn ngựa chạy qua, rầm rập rầm rập, cát đá lổn ngổn, bụi đất tứ tung, hắn gặp vận cứt chó gì vậy chứ, vừa chọc đã chọc đúng sếp tổng cả nước rồi.
Lão Gàn hãy còn đang lải nhải: “Cô ấy bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm vậy đi, làm xong là mét chuyện, hơn nữa, chuyện cũng không phải hoàn toàn không liên quan gì tới cậu…”
Lão nhấp một hớp rượu lớn, lại gắp một đũa dạ dày dê bò đút vào miệng, nhai nhóp nhép: “Tôi cũng nghe nói rồi, nếu không phải cậu biện bạch rõ ràng, có phải quỷ non đã khẳng định là do các cậu hạ thủ rồi đúng không? Giết người không yên lòng, cố ý gieo họa lên cậu, rõ ràng là muốn các người đấu lẫn nhau – để người ta thao túng như vậy, cậu có thấy tức không?”
Giang Luyện liếc xéo lão: “Có phải lão cầm tiền của quỷ non tới đây làm thuyết khách không?”
Lão Gàn qua loa đáp: “Cũng gần vậy.”
Không đúng, bảo là thuyết khách cũng quá nói giảm nói tránh rồi: “Là theo dõi tôi chứ gì?”
Lão Gàn vẫn nói câu cũ: “Cũng gần vậy cũng gần vậy, cậu nói xem, cậu có tức không?”
Chiêu hướng mũi dùi sang bên cạnh, mượn đao giết người này quả thật rất ác độc, Giang Luyện với tay lấy hũ rượu, trong mắt nổi lên tia nhọn, giọng điệu lại vẫn biếng nhác: “Tức chứ, như vậy mà còn có thể không tức sao.”
“Ờ, đúng đó,” Lão Gàn quá chén một cái là người ngợm lập tức liêu xiêu, khác hẳn với những ngày trước trầm mặc ít nói, tay cầm hũ rượu giơ ra trước, rượu sánh cả ra ngoài, “Tức à, thì đến đi!”
Giang Luyện phì cười.
“Đến” thật có thể nói là động từ vạn năng ở đây, ăn thì gọi là “đến cơm”, uống rượu thì gọi là “đến rượu”, kiếm tiền gọi là “đến tiền”, chụp ảnh cũng nói “đến cho tôi một tấm”.
Ban đầu Giang Luyện nghe không quen, nghe nhiều rồi lại cảm thấy chữ này nghe đặc biệt thân thiết, khơi gợi lên một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa man dại, nói ra đặc biệt sảng khoái.
Hắn bưng hũ rượu lên: “Được, vậy thì đến.”
Nói xong, đang định há miệng ra hớp, hũ rượu đưa đến mép rồi bỗng khựng lại, nhìn trước nhìn sau một lượt rồi hỏi lão Gàn: “Lúc xảy ra chuyện, lão ở đâu?”
Lão Gàn ợ rượu một cái, mặt đỏ rực, đưa tay chỉ ra phía trước: “Đằng kia.”
“Một mực nhìn về phía này?”
“Đúng rồi.”
“Sau khi đám Mạnh Thiên Tư vào nhà, không có ai đi ra khỏi cửa?”
“Không có.”
Vậy tức là chạy ra từ cửa sau rồi, Giang Luyện rút từ dưới đáy nồi ra một thanh củi còn đang cháy hừng hực, mò lấy một cái đục cầm nơi tay, đứng dậy đi ra sau nhà.
Lão Gàn gọi hắn: “Này, còn chưa xong bữa mà, cậu đi đâu đấy?”
“No rồi, ra sau núi đi dạo.”
“Khỏi đi, quỷ non đã tìm…”
Còn chưa dứt lời, Giang Luyện đã mất dạng.