Hai ngày sau, vương phi Tiêu phủ đột nhiên ôm bệnh mà chết, khi chết miệng phun máu không ngừng, thuốc có hay đến đâu cũng không có hiệu quả.
Bởi vì Tiêu vương phi chết đột ngột, trong nhất thời, người Tiêu phủ đồn đại không biết vương phi có phải đã mắc thứ bệnh không sạch sẽ nào không, cho nên mấy ngày nay Tiêu vương mới không về phủ. Bây giờ vương phi đã chết, Tiêu vương chỉ phái người truyền lời, hạ lệnh hậu táng, người cũng không thấy trở về.
Tiêu Chấn Nhân là nhi tử trên danh nghĩa củaTiêu vương phi nhưng cũng lấy lí do việc ở Hình bộ bận rộn, cự tuyệt đưa tang Tiêu vương phi. Nhưng bọn hạ nhân thấy mỗi ngày hắn đều hồi phủ rõ sớm, không giống bộ dáng bận rộn đến không có thời gian; tuy thấy kì lạ nhưng cũng không dám nhiều lời.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là lão phu nhân. Sau khi bà nghe tin vương phi chết liền tuyên bố không khỏe, không muốn gặp bất kì người nào.
Đường đường làTiêu vương phi mà chỉ ở trong phủ qua đầu thất đã bị hạ táng vội vàng.
Kết quả, cuối cùng giúp Tiêu vương phi đưa tang chỉ có tam gia Tiêu phủ Tiêu Trì Thanh và hai nhi tử của ông – Chấn Nam và Chấn Vũ,còn thêm một số hạ nhân ở đông ốc nữa mà thôi; còn bà bà (mẹ chồng), trượng phu, ‘nhi tử’ của nàng không ra mặt.
Lúc này, trong triều vì ba nơi ở bắc cảnh thất thủ mà lo lắngnhư kiến bò trên chảo nóng, vì chọn người chochức vị chinh bắc tướng quân mà ồn ào tranh cãi.
Có người đề cử Tiêu vương kinh nghiệm chiến sự phong phú, có thể trọng chưởng quân chức; có người đề cửÔ Triển năm trước thi võ khoa đỗ bảng nhãn đảm nhiệm chức tướng quân; sau lại có người đưa ý kiến để Hình bộ thượng thư, song khoa trạng nguyên năm ngoái – Tiêu Chấn Nhân đảm nhiệm chức này. Nhất thời trong triều ồn ào náo loạn, làm cho Chính Hoàngđau đầu không thôi.
Lão vốn định để mấy nhi tử của mình xuất chinh, nhưng mấy đứa đó đều đang tranh ngôi vị hoàng đế, khôngchịu đảm nhiệm chức vị nguy hiểm này; ngược lại còn liều mạng đề cửTiêu Chấn Nhân, làm Chính Hoàng vô cùng tức giận.
Trải qua hơn một tháng được Phong đại phu dốc lòng điều trị, hơn nữa lại được đám Tiêu Chấn Nhân cẩn thận chiếu cố, thân mình Tráng Quả đã phục hồi như cũ. Khi y có thể đến vườn đánh quyền thì dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt Tiêu Chấn NamvàTiêu Chấn Vũở bên cạnh; ban đêm cũng về phòng mình ngủ.
Nhưng Chấn Nhân lo lắng thân thể y còn chưa khỏi hẳn, cũng không để y tùy thị(hầu hạ) bên người nữa.
Tối nay, Tiêu Chấn Nhân tấn kiến Chính Hoàng từ hoàng cư trở về, hiếm khi về trễ hơn bình thường hai canh giờ. Mang theo sự mệt mỏi khi nói chuyện với lão cáo già Chính Hoàng, nhưng cuối cùng cũng có tâm tình vui sướng, vội vàng đi đến Nhâm Tâm cư.
Hắn muốn nói tin tức này cho Quả Quả của hắn trước tiên; nói cho y biết, Tiêu Chấn Nhân hắn rốt cuộc đã nắm giữ quyền lực cao hơn phụ vương rồi, về sau có làm bất cứ chuyện gì cũng có thể không cần để ý gì nữa, cũng không cần lo lắng đến sự quấy nhiễu từ Tiêu vương nữa. Hắn tin, Quả Quả của hắn sẽ cao hứng vì chuyện này.
Có lẽ… đêm nay, nếu hắn yêu cầu Quả Quả cho hắn ôm một cái, Quả Quả cũng sẽ không cự tuyệt đâu.
Nghĩ đến chuyện mình cuối cùng có thể ôm người nào đó, tất cả lỗ chân lông cả người như đều mở ra thư giãn. Đã gần hai tháng nay hắn không đụng vào Quả Quả rồi! Tối mỗi ngày, nhìn thấy Quả Quả ngủ say bên cạnh mình, thoạt nhìn ngon miệng như vậy, nhẫn nại của hắn muốn tan thành mây khói luôn!
Gần như chạy vọt vào phòng Quả Quả. Người đâu? Đi đâu vậy? Ngô, có thể y đang ở phòng ta chờ ta hay không?
Chờ không kịp, trực tiếp dùng khinh công nhảy lên lầu hai, đẩy cửa phòng mình ra, hô một tiếng, “Quả Quả…”
Không ai đáp lại.
Kỳ lạ, đến giờ này rồi mà y còn chạy đi đâu? Hay là bị hai xú tiểu tử ở tây ốc tha đi chơi rồi?
—Hai tên tiểu tử hỗn đản này, ban ngày độc chiếm Quả Quả của ta còn chưa đủ, buổi tối còn dám đến tìm y nữa!
Xoay người đi vào tây ốc.
Đến khi vào tây ốc, tìm được Tiêu Chấn Nam cùng Tiêu Chấn Vũliền hỏi bọn họ, “Tráng Quả đâu? Y không tới sao?”
Tiêu Chấn Namlắc lắc đầu, đáp, “Không có a. Buổi tối ta đi tìm Tráng Quả ca ăn cơm với ta cũng không thấy y, ta còn tưởng y bị huynh phân phó ra ngoài làm việc rồi. Hắc hắc…”
“Ngươi thật phiền, ăn cơm còn muốn ăn với y! Hôm nay các ngươi có thấy y không?” Cốc đầuTiêu Chấn Nam một cái,Tiêu Chấn Nhân hỏi Tiêu Chấn Vũ.
Dùng trái táo nhét vào miệngTiêu Chấn Nam, Tiêu Chấn Vũ hồi đáp, “Cơm trưa vẫn ăn cùng nhau, nhưng khi cơm nước xong thì Tráng Quả nói y muốn nghỉ ngơi một chút, bảo chúng ta trở về. Sau đó không thấy y đâu nữa.”
Trầm mặctrong chốc lát, “Ta biết rồi. Hai ngày nay các ngươi có thấy Tiêu Ngọc Cầm hoặc lão thái bà tìm Tráng Quảkhông? Hay hai người đó có hành động kì lạ nào không?”
“Không có, lão thái bà như đang bế quan a, không gặp người nào cả. Tiêu Ngọc Cầm thì thỉnh thoảng có gặp Tráng Quả thì cũng nói lung tung gì đó, nhưng hầu như đều bị chúng ta thấy mà đuổi đi rồi… Tứ ca, huynh có cảm giác trong khoảng thời gian này Tráng Quả ca hơi kì lạ không? Y cũng không cười với chúng ta nữa.” Tiêu Chấn Vũcảm giác được gì đó, hỏi lại.
“Y hay cười với các ngươi? Sao…” Tiêu Chấn Nhân muốn nói ‘sao y không hay cười với ta’, nhưng lại phát hiện ngữ khí của mình hơi lạ, liền dừnglời.
“Vậy… khi nào các ngươi thấy y, nói với y là ta đang tìm, bảo y nhanh chóng trở về.” Nói xong, Tiêu Chấn Nhân xoay người muốn đi.
“Tứ ca…” Tiêu Chấn Vũ gọi hắn lại.
“Chuyện gì?”
“Ta nhận đượcmột phong thư, đến từ Giang Nam…”
Xoay người đối mặt Tiêu Chấn Vũ, Tiêu Chấn Nhân chậm rãi há mồm hỏi, “Trong thư nói gì?”
Ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chấn Nhân, Tiêu Chấn Vũ hồi đáp, “Trong thư nói, chúng ta cứ theo tứ ca! Bất luận tứ ca muốn đi đến đâu cũng phải theo sát huynh, không thể ở lại Tiêu phủ.”
Tiêu Chấn Nhân không nói gì. Hắn đã bắt đầu hối hận sao lại để cho tên tiểu tử kia chủ trì chuyện ở Giang Nam rồi.
“Tứ ca, chúng ta thề, tuyệt đối sẽ không phản bội tứ ca! Cho nên, thỉnh tứ ca… Thỉnh tứ ca nể mặt mũi Tráng Quả ca, mang chúng ta theo với, đừng để chúng ta ở lại Tiêu phủ. Chúng ta đã muốn rời khỏi nơi thối nát này từ lâu rồi. Tứ ca, cầu xin huynh!” Tiêu Chấn Vũkéo Tiêu Chấn Nam đang gặm táo quỳ xuống.
Phẩy tay áo một cái, “Các ngươi làm cái gì vậy! Đứng lên đi.” Tiêu Chấn Nhân bất đắc dĩ nói, “Kì thật, người ở Giang Nam kia đã xin ta phải chiếu cố hai người các ngươi. Được rồi, ta thấy các ngươi cũng tận tâm giúp ta trông chừng Tráng Quả, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi Tiêu phủ. Nhưng nếu để ta biết các ngươi tiết lộ cái gì đó, vậy kết quả thế nào cũng không cần ta phải nói nữa.” Nói xong lạnh lùng liếc hai người một cái.
“Xin tứ ca yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để lộ bất cứ phong thanh gì cả!” Nét mặt Tiêu Chấn Vũ lộ rõ vui mừng vội vàng kéo Tiêu Chấn Nam, tạ ơnTiêu Chấn Nhân.
Vì bảo vệ người cùng lúc đi đến thế gian với mình, chia sẻ một nửa linh hồn, Nam Nam đơn thuần thẳng tính, không muốn để y phải chịu ảnh hưởng từ sự hủ bại của Tiêu phủ, cậu đã muốn sớm cùng y rời đi, nhưng người đơn thế bạc(một mình, không có chỗ chống lưng), hơn nữa tuổi còn nhỏ không có chỗ để đi, chỉ có thể ở lại Tiêu phủ chờ đến hôm nay.
Hiện giờ có tứ ca vô luận là gan dạ sáng suốt hay là võ nghệ, trí tuệ đều hơn người, chịu dẫn bọn họ rời khỏi đây. Đó là chuyện tốt nhất, hơn nữa còn có người kia cũng đứng về phía tứ ca!
Rời khỏi tây ốc, Tiêu Chấn Nhân thậm chí ngay cả phòng hạ nhân ở bắc ốc cũng đã tìm qua, nhưng không phát hiện thân ảnh của Quả Quả, trong lòng hắn càng lúc càng bất an. Rốt cuộc Quả Quảđã đi đâu? Có thể bị… Bị…
Không! Không đâu! Tiêu Ngọc Cầm cũng không phải là người có lá gan đó! Hơn nữa công phu của Quả Quảcũng không thua gì nhất lưu cao thủ trên giang hồ, hẳn sẽ không phản kháng mà bị thương chứ.
Vậy rốt cuộc y đã đi đâu? Tráng Quả chưa bao giờ vô thanh vô tức mà biến mất như vậy, làm Tiêu Chấn Nhân đã quen có y bên người không biết cảm giác bây giờ là gì nữa.
Uể oải trở lại phòngTráng Quả, đặt mông ngồi trên giường. Hắn phải cố gắng ở đây chờ! Hắn tin chắc, Quả Quả của hắn sẽ không thể mạc danh kỳ diệu rời khỏi hắn như vậy, nhất là khi hắn đã có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với y như lúc này.
Nhớ lại mình hao hết tâm tư, thậm chí phải lập sinh tử trạng mới được tay cáo già Chính Hoàng kia giao binh quyền vào tay; mà bây giờ không có Tráng Quả ở bên cạnh, ngay cả khí lực báo thù của hắn cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ngỡ ngàng, nâng đầu lên nhìn về phía cửa, hy vọng chỉ cần chút nữa thôi là Tráng Quảsẽ đẩy cửa tiến vào. Bỗng nhiên dư quang gì đó đảo qua khóe mắt, nhìn kĩ lại, hóa ra là một phong thư đặt trên đầu giường.
Thư? Nhào vào cầm lấy phong thư lên, nhìn mặt ngoài, quả nhiên trên đó là bốn chữ “Thiếu gia thân khải”(gửi thiếu gia). Cuống quít mở thư ra, chỉ thấy trên đó là dòng chữ nhỏ được dụng công mà viết…
Thiếu gia, ta đi rồi, hy vọng ngươi có thể hảo hảo trọng thân thể.
Tuy biết mình thành đào nô(gia nhân bỏ trốn), nhưng thỉnh thiếu gia nể tìnhTráng Quả hầu hạ ngài nhiều năm, đừng báo lên quan phủ.
Thỉnh thiếu gia không cần lo lắng sinh hoạt hàng ngày của mình, Tráng Quả đã báo với quản gia Tiêu Trọng tìm một gia phó khác cho người rồi, nói là do thiếu gia phân phó.
Đa tạ thiếu gia đã chỉ dạy võ nghệ cho Tráng Quả, dạy Tráng Quả biết đọc biết viết, cũng rất ít khi dễ Tráng Quả.
Thiếu gia, xin lỗi, thực xin lỗi.
Tráng Quả đã không thể chịu đựng được, thật sự đã không thể chống đỡ nổi nữa. Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi…
Tráng Quả không thể chơi đùa được nữa, không thể bị hủy hoại…
Thiếu gia, còn thỉnh ngài bảo trọng thân thể.
Tiện nô Tráng Quảđề bút.