Ra khỏi phủ Đoan vương, Lý Tung lên ngựa, lại vội vã phi về hướng phủ Thái phó. Mặt gã trắng bệch, đôi mắt tối đen không có chút ánh sáng, quanh thân bao phủ khí tức ngột ngạt tức giận đến tận cùng.
Móng ngựa bước qua nền đá gạch, bắn lên từng trận hoa tuyết nhỏ vụn. Bách tính hai bên đường lớn chỉ thấy một con tuấn mã chạy như bay mà qua, trên con ngựa kia là một thanh niên mặc áo vàng, tóc tai bù xù, ống tay áo tung bay.
Phủ Đoan vương và phủ Thái phó một nơi ở phía Đông, một nơi ở phía Tây, cần phải xuyên qua đường phố chính lại rẽ qua ba cái ngõ hẻm mới có thể đến được.
Lý Phượng Kỳ đã sớm ở chỗ kiểu gì cũng phải qua để chờ.
Không tới nửa khắc đồng hồ, đã thấy Lý Tung ở một đầu khác cưỡi ngựa chạy nhanh đến.
Xe ngựa của Vĩnh An vương đứng ở chỗ ngoặt, Lý Phượng Kỳ ngồi trên ghế lăn, Diệp Vân Đình đứng bên cạnh hắn. Quý Liêm đứng phía sau hai người, trong tay cầm chiếc dù giấy dầu màu xanh khổng lồ, chặn lại gió tuyết.
So sánh với Lý Tung quần áo tóc tai tán loạn, hai người Lý Phượng Kỳ hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
Lý Tung xa xa đã thấy đám người bọn họ, móng ngựa lại không dừng lại, phi thẳng qua mặt bọn họ.
Lý Phượng Kỳ cũng không lên tiếng ngăn cản, chấn định đứng tại chỗ, nhìn theo phương hướng gã rời đi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đã thấy người vừa đi qua đang quay đầu ngựa trở lại. Lý Tung ngồi trên ngựa, gió tuyết rơi xuống đầy người, gã cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hai người: "Làm sao? Vĩnh An vương đây là đặc biệt đến xem náo nhiệt trẫm sao?" Gã kéo kéo đôi môi, đến cùng lại không cười nổi: "Có thoả mãn không?"
"Ta chỉ tới đưa cho ngươi món khác." Lý Phượng Kỳ nhìn gã đầy người chán nản, vẫn còn muốn cố gắng duy trì kiêu ngạo của đế vương, nhưng trong lòng không cảm thấy được bao thành công, hắn khẽ nâng cằm, ra hiệu cho Ngũ Canh đem thư tín cho gã.
"Ngươi lại muốn đùa giỡn trò gian gì?" Lý Tung nhận thư tín, lại không lập tức mở ra, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy hoài nghi cùng đánh giá. Chờ gã giữa giao lộ xa xôi trong gió tuyết, Lý Tung không tin hắn chỉ đến vì đưa một phong thư bình thường.
Lý Phượng Kỳ nhìn gã, như cười như không: "Tự ngươi nhìn chẳng phải sẽ biết sao, không đến nỗi nhìn cũng không dám nhìn chứ?"
"..." Tâm sự của Lý Tung bị hắn chọt trúng, ngón tay nắm lại thật chặt.
Gã cụp mắt nhìn nửa ngày, đến cùng vẫn là không nhịn được mê hoặc, mở bức thư ra.
Đập vào mắt là chữ viết cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ quen thuộc, nhưng nội dung bên trong thư, gã lại tình nguyện mình chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng gã lại còn muốn như tự ngược, một phong tiếp một phong đọc hết, sắc mặt liền tái nhợt, đến gió tuyết rơi xuống đầu đầy cũng không đoái hoài tới.
Thật lâu sau, Lý Tung mới ngẩng đầu lên, ngón tay có chút cứng đờ: "Thì ra đây mới là cái bẫy mà ngươi bố trí."
Đúng rồi, Vĩnh An vương tâm kế thâm trầm, ân oán tất báo. Sau khi khám phá ra kế sách của Thẩm Trọng Dư, làm sao có khả năng chỉ một phong thư ném đá giấu tay là xong việc?
Thì ra mục đích thực sự của hắn là đây.
Nực cười gã còn tự cho là đúng tiếp tục giả vờ trọng thương, kì thực đã sớm rơi vào âm mưu của hắn mà không biết.
"Ta đã sớm nói, Hàn Thiền không thể tin." Trên mặt Lý Phượng Kỳ không hiện ra tâm tình gì, thẳng tắp nhìn vào gã: "Nhưng ngươi chưa bao giờ tin, bây giờ, ngươi có hối hận không?"
Hắn phí hết tâm tư vì đế vị vững chắc của gã, vậy mà lại đánh không lại vài lời gây xích mích của Hàn Thiền.
"Hàn Thiền không thể tin, ngươi có thể tin sao?" Lý Tung mạnh mẽ xé nát thư từ, tàn bạo nhìn hắn chằm chằm. Giấy viết thư vụn thành từng mảnh theo hoa tuyết lưu loát rơi vào trong bùn: "Ngươi và Hàn Thiền lại có bao nhiêu khác biệt? Đều là mỗi người một ý mà thôi. Ta đã sớm nhìn thấu."
Gã cắn chặt hàm răng, âm thanh từ kẽ răng nhảy ra ngoài: "Đường là ta chọn, cho dù đi vào chỗ chết, ta cũng tuyệt đối không hối hận!"
Nói xong, dùng sức vung roi ngựa lên, phi nhanh về phía phủ Thái phó.
Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng gã, ngón tay nắm chặt tay vịn buông ra, thở dài nói: "Là ta không dạy hắn cho tốt."
Hắn vẫn cho là Lý Tung tuy rằng tư tưởng thỉnh thoảng có chút cực đoan, nhưng đó là vì chịu ảnh hưởng từ khi còn bé, chờ tuổi tác lớn hơn chút, đế vị vững chắc, chắc chắn sẽ không như vậy nữa.
Là hắn quá mức tự cho là đúng.
"Vương gia đã làm đủ nhiều rồi." Diệp Vân Đình cụp mắt, nhẹ nhàng ấn ấn lên vai hắn: "Chỉ là hắn tin bản thân hắn hơn thôi."
Lý Tung tính tình quá cực đoan, lại mẫn cảm đa nghi, gã ở bề ngoài tín nhiệm Hàn Thiền, tín nhiệm Lý Phượng Kỳ, kì thực ai gã cũng không tin, gã chỉ tin chính mình. Liền thí dụ như Hàn Thiền hạ độc Lý Phượng Kỳ, sau đó chỉ nói vài câu gây xích mích, gã liền hạ sát thủ với Lý Phượng Kỳ, người bảo vệ gã nhiều năm như vậy; Lại thí dụ như, bây giờ Hàn Thiền đến phủ Đoan vương, thêm vào thư từ Lý Phượng Kỳ đưa lên, gã lại dễ dàng tin là thật.
Điều này chỉ chứng minh, bất kể là Lý Phượng Kỳ hay là Hàn Thiền, gã đều sớm có lòng nghi ngờ.
Nhưng trên thực tế, mấy bức thư tín này chính là Lý Phượng Kỳ sai người giả mạo, hai người Hàn Thiền cùng Ân Tiếu Chi làm việc đều cực kỳ thận trọng, cho dù là thám tử của Lý Phượng Kỳ cũng không rõ ràng đến cùng bọn họ ngầm làm giao dịch gì, thì làm sao có thể lấy được mật thư hai người liên lạc. Trên bức thư giả mạo kia ngay cả con dấu cũng không có, cùng lắm chỉ là bút tích có tám, chín phần tương tự mà thôi, vừa đúng thời cơ đưa tới chỗ này, Lý Tung liền dễ dàng tin là thật.
Diệp Vân Đình nhìn ra cảm xúc của Lý Phượng Kỳ không tốt, y đem lò sưởi đang ôm trong lòng đặt vào lồng ngực hắn, thay hắn bó chặt áo choàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về đi."
Y nói là "Chúng ta", Lý Phượng Kỳ cảm thụ được ấm áp trong lòng bàn tay, lại tiếp tục cười rộ lên: "Trở về đi, chuyện của hắn, không liên quan gì với ta nữa."
Hắn không muốn quản, cũng không quản được.
Lúc trước hắn coi Lý Tung là ấu đệ muốn bảo hộ dưới cánh chim, mọi chuyện cân nhắc chu toàn vì gã, bây giờ Lý Tung đã không cần hắn che chở, hắn cũng sẽ không che chở nữa.
Hắn đã có người phải bảo vệ một đời.
Lý Phượng Kỳ ngửa đầu nhìn Diệp Vân Đình, vừa vặn Diệp Vân Đình cúi đầu nhìn hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, Diệp Vân Đình hướng hắn cười cười, tự mình đẩy hắn đi đến bên xe ngựa, Quý Liêm ở phía sau thay bọn họ che dù.
Lên xe ngựa, Ngũ Canh vội vàng giục ngựa chạy về phủ Vĩnh An vương, vừa lúc ngược đường với Lý Tung.
Phủ Thái phó.
Lý Tung một đường phi nhanh đến phủ Thái phó, đã thấy phủ Thái phó cửa lớm mở rộng, phòng gác cổng thấy gã cũng không kinh ngạc, khom người nói: "Đại nhân đang ở phòng trà chờ bệ hạ."
"Một kẻ hai kẻ, tin tức lại thật linh thông." Lý Tung trào phúng nở nụ cười, xuống ngựa, cầm theo roi ngựa nhanh chân đi về phía phòng trà.
Phủ Thái phó này gã đã quá quen thuộc, đây là trạch viện gã tự mình chọn lựa ban cho Hàn Thiền, cách hoàng cung chỉ có một chén trà lộ trình, mỗi hoa mỗi cỏ trong phủ đều là gã sai người bố trí tỉ mỉ.
Bây giờ một đường đi đến, nhìn lại chỉ cảm thấy trào phúng.
Gã đối với Hàn Thiền một tấm chân tình, vậy mà Hàn Thiền hồi báo gã cái gì?
Lý Tung xuyên qua hoa viên, đến phòng trà, chỉ thấy Hàn Thiền một bộ bạch y nghiêng người ngồi trước cửa sổ, bày trước mặt là bộ trà cụ phỉ thúy tùng bách thường thanh gã ban cho. Ước chừng là nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêng mặt nhìn sang, nhìn thấy Lý Tung cầm theo roi ngựa, đầy mặt giận dữ cũng không giật mình, nhàn nhạt gật đầu, nói: "Bệ hạ tới rồi."
"Thái phó vẫn còn hứng thú uống trà." Lý Tung vào cửa, đi tới đối diện hắn, cười lạnh một tiếng: "Chuyện mấy ngày nay, Thái phó không có một lời giải thích nào sao?"
Trước đây khi tới phủ Thái phó này, gã luôn thích gọi hắn là "lão sư", cái từ này lộ ra thân mật không liên quan đến thân phận, thật giống như Hàn Thiền vẫn là tây tịch tiên sinh dạy gã đọc sách tập viết trong Đông cung khi xưa, mà gã vẫn là tiểu đồng bị đại ca, bị cung nhân bắt nạt, lại được hắn ôm lên đầu gối tỉ mỉ quan tâm.
"Bệ hạ đang tức giận, ta giải thích chắc ngươi cũng sẽ không nghe." Hàn Thiền nhấc ấm trà lên, rót ra một chén trà nóng đẩy lên trước mặt gã, ánh mắt đảo qua áo bào của gã bị gió tuyết dính ẩm ướt, lại nói: "Xiêm y đều ướt, bệ hạ cởi ngoại bào đi, ta sai người cầm hong khô, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Thái độ của hắn quá mức tự nhiên, nếu không phải trên người Lý Tung còn phả ra từng trận lãnh ý, đến trong xương cũng bốc lên hàn khí, chỉ sợ cũng đã tưởng thật ngồi xuống trước mặt hắn, lại cùng hắn đóng vai sư sinh tình thâm.
"Hôm nay trẫm đến, không phải để uống trà cùng Thái phó."
Lý Tung giơ roi hất đổ trà cốc, chén trà phỉ thúy quý giá trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, nước trà nóng bỏng đổ đầy bàn, một chút bắn lên tay hai người, nhưng ai cũng không hé răng.
"Bệ hạ là tới hưng binh vấn tội sao?" Hàn Thiền khẽ nhướn mày, thần sắc nhất quán bình tĩnh.
Trước đây Lý Tung chỉ cảm thấy hắn lạnh nhạt xa xôi như sông băng không thể với tới, khiến người muốn lại gần rồi lại không dám tới, ngưỡng mộ như núi cao, không thể khinh nhờn.
Vậy mà vào giờ phút này, Hàn Thiền trấn định lại đốt lòng gã tràn đầy lửa giận.
Gã cúi người xuống đối diện Hàn Thiền, gằn từng chữ một: "Nếu bây giờ Thái phó khai báo, còn có thể ăn ít khổ một chút. Bằng không phải vào hình ngục của Đại Lý tự, lại không dễ đi ra như vậy."
Hàn Thiền nhìn thẳng vào mắt gã, vẫn không chột dạ lui bước: "Bệ hạ muốn nghe ta nói gì?"
"Phủ Đoan vương, còn có quân đảo chính Ân thị." Lý Tung nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi là từ khi nào cấu kết với phản đảng Ân thị?! Ân Tiếu Chi cho ngươi chỗ tốt gì?!"
Gã tự hỏi gã đối với Hàn Thiền không tệ, cho hắn tôn vinh dưới một người trên vạn người, vậy mà tại sao Hàn Thiền còn muốn phản bội gã?
Hàn Thiền cụp mắt, tựa như đang suy tư.
Lý Tung gắt gao ghim chặt thần sắc hắn, không buông tha bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào.
"Vì sao ta phải liên thủ với Ân Tiếu Chi, chẳng lẽ bệ hạ không biết?" Ngoài ý muốn, Hàn Thiền chợt hỏi lại gã.
"Trẫm làm sao biết được?" Lý Tung càng cảm thấy buồn cười: "Thái phó là thực sự không nghĩ ra lý do qua loa lấy lệ gì sao?"
Hàn Thiền lại trào phúng nở nụ cười, chậm rãi thổ lộ một cái tên: "Huynh đệ Nguyễn thị."
Huynh đệ Nguyễn thị.
Lý Tung chấn động trong lòng, theo bản năng lui về phía sau một bước, lúc này gã không dám đối thượng với đôi mắt Hàn Thiền nữa, ngoài mạnh trong yếu nói: "Huynh đệ Nguyễn thị liên quan gì đến chuyện Thái phó cấu kết với phản đảng?"
"Bệ hạ nhất định phải bắt ta đem lời nói làm rõ sao?" Hàn Thiền nhíu mày, tựa nghĩ tới điều gì cực buồn nôn, lạnh lùng nói: "Ngươi hôm nay có thể tìm hai kẻ có sáu, bảy phần tương tự ta mà cưỡиɠ ɦϊếp, ngày khác ai biết sẽ không xuống tay với ta?" Hắn trào phúng nở nụ cười: "Muốn ta chịu nhục nhã này, không bằng tiên hạ thủ vi cường! Cho dù thất bại liền chết, cũng tốt hơn so với làm đồ chơi cho người khác."
"Ngươi..." Lý Tung bị hắn nói trúng tâm sự, sắc mặt biến hóa vài lần, lại không còn khí thế như lúc trước, gã cắn răng nói: "Ta chưa từng nghĩ tới đem ngươi làm đồ chơi!"
Nếu thật sự muốn đem Hàn Thiền làm đồ chơi, gã hà tất phải nhịn đến hôm nay, còn tìm hai thứ hàng nhái giải quyết buồn khổ?!
Hàn Thiền ánh mắt lóe lên, nhưng lại lạnh lùng nói: "Việc đã đến nước này, hà tất nói gì nữa. Bệ hạ muốn gϊếŧ muốn lăng trì, tất nhiên muốn làm gì cũng được."