Xung Động

chương 107

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngạc nhiên lắm sao?” Ta mỉm cười, lâu lâu được thấy Trịnh Diệu Dương kinh ngạc cũng thật đã, “Không ngờ anh ấy lại tới Hồng Kông kiếm chuyện với tôi, tôi vẫn biết A Cận rất phát trong giới ngầm, có điều nhiều năm không liên lạc, thành ra cũng hơi bất ngờ.”

“Anh không thấy có chuyện gì cần nói rõ với tôi một chút hả?” Trịnh Diệu Dương khoanh tay, bình tĩnh nhìn ta, “Tôi cũng không muốn bị đâm lưng.”

“Sao hả? Không tin tôi sẽ bảo vệ cậu sao?” Ta hỏi trêu tức.

Cậu ấy khẽ cười: “Này phải chờ tôi rõ ngọn ngành đã.”

Ta biết, cậu ấy muốn câu trả lời. Cân nhắc một lát, rốt cuộc quyết định nói tất cả.

“Cha mẹ tôi ban đầu ở Trung Quốc, sau đó di dân sang Texas, khi chúng tôi sinh ra, bọn họ đang ở Macao, bắt đầu hiểu chuyện đã thấy mình ở Nevada rồi.” Ta tiếp nhận ánh mắt trầm tư của Trịnh Diệu Dương, “Biết bọn họ làm gì không?”

Cậu ấy trầm giọng đáp: “Dân cờ bạc chuyên nghiệp. Họ ở lại Las Vegas bao lâu?”

“Bảy năm, bởi vậy tôi chưa từng biết thế nào là yên ổn, cũng sớm không thể đơn giản tin tưởng người khác.” Nhắc lại chuyện cũ trước kia, đã không còn xót xa, nhưng vẫn cảm thấy thật nặng nề, “Từ sau khi cha tôi chơi lại bọn kia một vố, cả nhà chúng tôi đã bắt đầu trốn chạy bạt mạng. Nhưng số phận của dân cờ bạc vốn không thể thay đổi, hai anh em tôi cũng từng bước chọn hai con đường khác nhau. Trần Cận gia nhập thế giới ngầm, muốn ăn miếng trả miếng, còn tôi, lăn lộn giữa hai bên sáng tối, cho đến khi gặp Trương Thủ Huy, ông ta coi trọng nghị lực và sự không vướng bận của tôi, mới giúp tôi lập nghiệp.”

“Nghe nói anh từng ở trong thế giới ngầm.” Trịnh Diệu Dương nói câu này, ta cũng tùy tiện ngồi xuống thảm, tỳ một tay lên đùi cậu ấy.

“Phải, Trần Cận sinh trước tôi đúng mười lăm phút đồng hồ, bởi vậy, nếu anh ấy gặp rắc rối, ban đêm tôi sẽ đóng vai anh ấy, dọn dẹp thay, lúc ấy đâu chừng mười bảy, mười tám tuổi, tôi và anh ấy coi như một người.”

Trịnh Diệu Dương dường như cũng có chút ngây ngẩn, rốt cuộc cúi đầu nhìn ta, hơi nhíu mày: “Tôi vẫn nghĩ chúng ta ở chung lâu như vậy, anh sẽ không còn chuyện gì khiến tôi giật mình được nữa, nhưng sự thật chứng minh, anh đúng là không phải loại người lướt mắt đã nhìn thấu được.”

Ta lắc đầu: “Nếu A Cận biết quan hệ của tôi và cậu, tình hình sẽ loạn hơn nhiều.”

“Anh ta sẽ kịch liệt phản đối chúng ta hả?”

“Không, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không ủng hộ.”

“Này thì tôi cũng biết.” Trịnh Diệu Dương vỗ vỗ cánh tay ta rồi đứng dậy: “Nói tóm lại, không ai ngăn cản được chúng ta.”

“Nếu không phải cuồng, chúng ta đã không kiên trì được tới giờ.”

“Còn có nguyên nhân nào khác nữa, tự anh biết ấy.” Cậu ấy trỏ trỏ ta, vừa cười vừa vào phòng tắm.

Ba ngày sau đó, xảy ra chuyện lớn, bé Trần Dương bị bắt cóc.

Lúc đó ta thực sự nổi điên, Mary cuống cuồng phát khóc, mà Trịnh Diệu Dương hôm đó còn phải đàm phán với đối tác Singapore, rốt cuộc ta quyết định tạm thời không báo cho cậu ấy biết, mà chính vì biết trò này do ai bày ra nên trong lòng càng không yên được.

Thẳng đến khi di động đổ chuông, ta bình tĩnh bắt máy: “Anh làm trò đủ chưa?!”

“Chậc chậc, A Thạc, mấy năm không gặp, càng lúc càng nóng nảy a~”

“Mẹ nó, anh muốn chơi cái gì hả?!”

“Tụi mình cùng một mẹ à nha, đừng có xài xể bừa chứ.” Giọng Trần Cận đầu dây bên kia vô cùng phởn phơ, “Cháu gái xinh xẻo đúng là siêu ngoan hiền a, in như bác nó vậy.”

Ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, vì đã hiểu quá rõ bản tính anh ấy, vì vậy có giận nữa cũng bằng thừa: “Từ sau anh đổi trò khác chơi đi, nếu không, đừng trách em không nể anh em.”

“Yên tâm, trước vẻ đẹp trai ngời ngời của tụi mình, anh chắc chắn cậu không nỡ xuống tay đâu.”

“Đồ chớt nhả! Trần Dương đâu rồi?”

Anh ấy phá lên cười: “Chơi khỏe lắm, năm cô bồ của anh đều đến chơi với nó đây, giờ cậu đến đón, không chừng nó còn lẵng nhẵng không chịu về. Con nghé con cũng to gan thật, không hổ là cháu gái xinh xẻo của anh, rất có tương lai à.”

“Anh đang ở đâu?” Ta tin lời anh ấy, tạm thời yên tâm.

Anh ấy cũng chẳng vòng vo, nói luôn địa chỉ: “Xem ra cậu còn chưa báo cho gã họ Trịnh vụ này hả?”

“Đây là nghĩ cho anh thôi.” Ta hừ lạnh.

“Chà, anh em xấu bụng thật, cậu với gã Trịnh hình như quan hệ cũng tốt lắm, tóm lại là bị hắn nắm được bao nhiêu điểm yếu rồi, đáng để bán mạng vì hắn thế hả? Chẳng giống tính cậu tí nào a, A Thạc.” Giọng điệu rõ ràng đang châm chọc.

Ta vội vàng đi xuống gara, Mary chạy theo nhìn đầy thắc mắc, ta ra hiệu bảo cô ấy yên tâm ở nhà đợi, vừa mở cửa xe vừa nói: “Anh bớt lôi thôi đi, em đến ngay giờ đây.”

“Vội vàng chưa~”

Ta phóng xe bạt mạng, đến biệt thự trên đỉnh núi anh ấy nói, xe vừa lăn bánh vào tới cánh cổng sắt trổ hoa văn đã có hai con chó ngao từ đâu nhảy xổ ra, sủa ông ổng cạnh cửa kính xe.

“Shit!” Ta rút điện thoại ra, “Trần Cận, quản lý lũ thú cưng của anh cẩn thận!”

“Ấy cha, là A Địch và Tiểu Lệ a, tụi nó đang thể hiện lòng hiếu khách đấy.” Ảnh cười ha hả.

“Thẩm mỹ của anh càng lúc em càng không dám khen ngợi.” Hai con chó cuối cùng cũng bị đám trông cửa lôi đi, nhìn mớ nước dãi nhễu nhễu trên cửa kính xe thật muốn mắc ói. Mấy cậu em lịch sự bắt đầu ra đón xe ta, vừa nhìn thấy mặt, bọn họ đã trố mắt kinh ngạc, một hồi chắc cũng thấy luống cuống liền cúi vội xuống, còn một cậu dẫn ta vào phòng khách, dọc đường hai mắt chốc chốc lại liếc nhìn mặt ta.

“A Thạc yêu quý của anh~ đang định đi gặp cưng nè~” Nhìn cái mặt in hệt mình mà bày ra bộ dạng không hề nghiêm túc một chút nào, thực là ngứa ngáy trong bụng, A Cận đang mặc nguyên một cây đỏ sậm, bộ dạng càn quấy nhưng khí thế ngời ngời, ánh mắt lấp lóe ẩn giấu bản lĩnh, “Sao hả? Gặp anh mà mất hứng thế à?”

“Muốn thấy mặt em vui vẻ, trả Trần Dương đây.”

“Ai da~ chẳng biết hài hước gì cả, giỡn chơi chút thôi mà, cậu biết thừa rồi, Trần Cận anh mà cứ tẩm ngẩm tầm ngầm leo lên sân khấu thì mất mặt biết bao a, đúng chưa?” Ảnh sấn tới, bá vai bá cổ ta, kéo ta ngã nhào xuống sô pha, cùng ảnh diễn màn huynh đệ mùi mẫn, “Con nhỏ ở trên lầu chơi hớn hở lắm, lát nữa đưa về liền cho.”

“Mẹ nó anh ở chợ đen quậy chán rồi lại mò sang Hồng Kông bé hoẻn này phá đám anh em hả? Mới mấy năm, đầu óc hư luôn rồi phải không?” Ta và anh ấy ở chung một chỗ luôn luôn thành ra thế này.

“Đừng nói chói tai vậy chớ. Tốt xấu cũng mặc chung một cái quần xà lỏn lớn lên mà, anh có việc tí ti chẳng lẽ cậu không giúp?” Trước mặt ta, anh ấy mà làm bộ đại ca chắc chắn sẽ bị ta bóc mẽ, thành ra lúc nào cũng lộ luôn mặt cứng đầu lưu manh, cứ như vậy ta càng không biết làm sao.

“Anh làm đại ca Hào Môn từ hồi nào bết bát đến mức phải đến ôm chân thương nhân dỏm như em chứ?”

Anh ấy ghé tai ta: “Anh biết quan hệ của cậu với gã Trịnh không thường, cậu làm culi cho hắn lâu vậy, nhiều ít cũng phải kiếm cơ hội cho hắn trả ơn nghĩa chớ? Giờ anh có vài món hàng Đông Nam Á muốn xuất đi từ công ty hắn, cậu cũng biết anh sẽ cho người theo áp tải, không hổng chỗ nào đâu, anh đảm bảo.”

“Anh nghĩ ai cũng là đồ ngu hả?” Ta cười khinh khỉnh.

“Cho hắn hai phần, ngon ăn chưa?”

“Anh nói rõ xem, hàng gì?”

“Hàng nóng, cấp R.” Kiểu làm ăn này, nói ít hiểu nhiều, xem ra A Cận đang muốn làm liều rồi, nhưng không chắc ăn, anh ấy đã không về tận đây nhận vụ này.

Ta nói thẳng: “Chuyện này trước đây không phải chưa từng làm, nhưng hiện giờ cậu ấy rửa tay rồi, sẽ không mạo hiểm giúp anh đâu, mà Trụ Phong căn bản cũng chẳng thiếu hai phần của anh.”

Vừa lúc ấy di động của ta lại đổ chuông, ta rút máy ra xem, là số trợ lý riêng của Trịnh Diệu Dương, ta có chút dự cảm không lành, mà A Cận còn đang trầm ngâm quan sát ta.

Truyện Chữ Hay