CHƯƠNG
Kết cục quá bất ngờ khiến cho mọi người không ai lường trước được, Long Đế tự sát làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó tin, rất nhiều người không hiểu vì sao hắn lại lựa chọn tuyệt lộ không thể lý giải này: Tự hủy đi Nguyên Thần.
“Phụ hoàng! Mẫu thân!” Không cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng, Thiên Tứ khóc lóc kêu to.
Huyền Thanh bắt lấy Thiên Tứ, không cho nó tới gần Long Đế và Tiên Tôn, sau khi Long Đế chết đi ma khí vẫn còn chưa tan biến hết, hơn nữa hắc động khi nãy bọn họ đánh nhau vẫn còn đó có thể dễ dàng bóp nát tiểu Thiên Tứ yếu đuối này .
Thiên Tứ ra sức cắn hắn, đá hắn, đạp hắn, đánh hắn, Huyền Thanh vẫn yên lặng vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của nó, tay áo cẩn thận lau đi dòng nước mắt, vuốt ve xoa đầu an ủi.
Giờ này khắc này, Thiên Tứ rốt cuộc cũng hiểu ra mình chỉ còn mỗi Huyền Thanh bên cạnh, trái tim của mẫu thân cũng đã chết theo phụ hoàng mất rồi, từ đầu đến cuối tựa như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại chỉ còn mỗi Huyền Thanh an ủi nó.
“Huyền Thanh! Huyền Thanh! Huyền Thanh. . .” Nó không ngừng gọi tên Huyền Thanh, ghé bờ môi mềm mại vương mùi vị mặt chát nôn nóng kề sát môi hắn, hướng Huyền Thanh nũng nịu kiểu trẻ con, “Không được rời xa ta. . .”
“Ngoan, ta sẽ không rời xa ngươi.” Huyền Thanh xoa lưng an ủi nó, xoa dịu nỗi đau quá lớn khi mất đi người thân của nó.
Đúng là: Bàng quan giả thanh() , Huyền Thanh thở dài, Long Đế lựa chọn con đường vượt xa dự tính của hắn, nhưng sự tình còn nhiều ẩn khúc, Long Đế đã sớm biết mình không thể thoát khỏi chữ “Tử”, mà Tiên Tôn lại hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian cho hắn, hơn một vạn năm qua đã làm tiêu hao không ít tình cảm cũng như sinh mệnh của Tiên Tôn, đã từng chấp nhất, đã từng cực đoan, cũng đã từng mờ mịt cố gắng giữ lấy mạng sống của mình phải chăng đều là vì Khế Ước mà yêu Tiên Tôn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cam lòng già đi nhưng không đành lòng buông tay của Tiên Tôn, cái gì gọi là: Đã từng yêu- Đã từng hận đều không còn quan trọng, chỉ hy vọng y có thể hảo hảo sống hết quãng đời còn lại, Long Đế nhìn thấu điểm này vì cớ gì lại không thể nhìn thấu tâm tư của Tiên Tôn?! Cũng giống hắn, y chỉ hy vọng hắn có thể hảo hảo mà sống.
Long Đế vừa phá trừ Khế Ước, Tiên Tôn tất nhiên không cần chết theo, nhưng y sẽ bị trách nhiệm của “Tiên Tôn” ràng buộc cả đời, thọ ngang trời đất, Long Đế quả thật xảo nguyệt, sau khi chết đi, còn bắt Tiên Tôn cả đời này vĩnh viễn nhớ đến hắn.
Sự tình tới nước này rồi, xem như kết thúc, Huyền Thanh không muốn để Thiên Tứ tiếp tục lưu lại nơi thương tâm này nữa, định bụng đưa Thiên Tứ rời khỏi Tiên Giới, quay về Nhân Gian cư ngụ, ít ra nơi đó chỉ toàn là những hồi ức vui vẻ.
Ôm lấy Thiên Tứ đang khóc nức nở, Huyền Thanh chiêu hồi Tửu Hồ Lô, định xoay người bỏ đi, đột nhiên phát hiện xung quanh mình toàn là người của Long Tộc, hệt như một đám hổ đói rình mồi.
Huyền Thanh ai oán ngẩng đầu lên nhìn trời, duy chỉ có đỉnh đầu mình là không có ai mà thôi, nhưng “được” Long Tộc bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cho dù trên đầu có xuất hiện một cái lỗ to tướng đủ cho hắn chui qua, hắn cũng chạy không thoát a~~Xem ra, lần này hắn có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.
“Các vị, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, ta biết mọi người chờ đợi Long Đế trở về rất cực khổ, định hùa nhau cướp lấy thứ đang nằm trong lòng ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng là dưỡng chủ của nó, các người kéo nhau đi cướp đồ của người khác là không được nha.” Huyền Thanh mỉm cười bỉ ổi, hiển nhiên đã tìm ra được đối sách.
Thiên Tứ nhìn thấy đám người kia mặt đầy sát khí, nó chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, hoảng sợ siết chặt cổ áo Huyền Thanh, “Huyền Thanh. . .”
“Ai nha, không có việc gì! Không có việc gì! Đánh không được thì bỏ chạy.” Mặc dù có chạy cũng chạy không thoát, nhưng Huyền Thanh đã chuẩn bị xong tư thế cởi bỏ Phong Ấn trên người, cởi bỏ xong Phong Ấn hắn sẽ khôi phục lại cảnh giới Đại La Kim Tiên, chạy thoát mới là chuyện cần giải quyết, còn mấy vụ xóa sạch dấu vết linh tinh kia chỉ là chuyện nhỏ.
“Chỉ cần ngươi bỏ Ngũ Trảo Kim Long xuống thì có thể rời đi.” Tên cầm đầu ngữ điệu khiêm nhường nhưng mang theo vài phần uy hiếp.
Thiên Tứ ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện đám người kia đến đây là vì nó, nhưng nó không muốn rời xa Huyền Thanh, phụ hoàng đã chết, mẫu thân ôm phụ hoàng rời đi không nhìn nó lấy một lần, nó không muốn Huyền Thanh rời xa nó.
“Ai~ Bỏ nó xuống khó lắm, tốt nhất vẫn là cùng các ngươi đánh một trận đi.” Huyền Thanh siết chặt phất trần, khổ sở lắc đầu, nhãn trung bạo phát tinh quang, nhẹ nhàng vung phất trần đánh ra một tia sát khí mãnh liệt, vài đạo tia chớp liên tục giáng xuống, đánh tan đội hình của Long Tộc, Huyền Thanh chớp lấy thời phi người lên cao, đạp phù vân cấp cấp bỏ chạy.
Long Tộc gầm lên một tiếng, hóa thành rồng đuổi theo, tốc độ không thua hắn là bao.
Long Tộc trời sinh bay lượn giỏi, Huyền Thanh cưỡi mây nhanh cỡ nào cũng không bằng một cú lướt gió của rồng tiên, hơn nữa vừa rồi bọn họ phát ra một tiếng gầm chói tai kêu gọi các đồng loại khác, không bao lâu, hơn ngàn con rồng muôn màu muôn vẻ từ bốn phương tám hướng bay tới, to có nhỏ có, chỉnh chỉnh tề tề bao xung quanh hắn.
Huyền Thanh buồn bực không thôi, vốn nghĩ bọn họ không nhiều như thế, làm cách nào mà bọn họ có thể tập trung lực lượng nhanh như vậy a~~Được hơn ngàn con rồng vây quanh “hỏi thăm”, cái này là do hắn may mắn hay xui xẻo đây? Hình như xui xẻo nhiều hơn thì phải.
Thiên Tứ ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay của Huyền Thanh, hiện nguyên hình thành một con rồng thon dài nhu nhược, ở giữa bầy rồng hung hãn trước mặt khiến nó càng thêm yếu ớt.
Thiên Tứ giương nanh múa vuốt, the thé gầm lên một tiếng, kêu gọi từng đóa mây nhỏ che chắn cho Huyền Thanh, không cho phép bất cứ con rồng nào đến gần hắn dù chỉ là nửa bước, nó cố gắng thể hiện mình là một con rồng tràn đầy khí thế oai phong lẫm liệt, nhưng ngặt nỗi…Em ấy vẫn còn bé quá, bé đến mức chỉ cần một con rồng trưởng thành tùy ý bung vuốt trảo một trảo cũng đủ giết chết ẻm.
“Thiên Tứ, lại đây.” Huyền Thanh cảm thấy buồn cười.
Thiên Tứ lắc đầu nguầy nguậy, “Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ cùng ngươi mãi mãi bên nhau.” Đôi kim mâu trong suốt không hề sợ hãi, nhãn thần nghiêm túc thể hiện sự quyết tâm của mình.
Chú Thích:
() Bàng quan giả thanh: Người ngoài cuộc luôn luôn sáng suốt