CHƯƠNG : KHÔNG NÊN XEM THƯỜNG LƯU MANH!
“Ta thật sự muốn bóp chết ngươi, ‘hảo’…Sư…Huynh…Của…Ta!” Huyền Khải nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
“Chậc! Chậc! Chậc! ” Huyền Thanh lắc đầu, bày vẻ mặt: Ta đây vô cùng rộng lượng, vỗ vai Huyền Khải, “Ta lúc nào cũng là hảo sư huynh của ngươi, ngươi bây giờ mới biết sao?”
“Không được đụng vào y!” Tuyết Linh Hầu túm lấy áo Huyền Khải kéo ra, lay lay người hắn, tức giận nói: “Rốt cuộc trong mắt của ngươi có ta hay không? Nếu hôm nay ta thua, ta sẽ lập tức liều mạng với hắn!”
“Ô ô ô ô. . . Tiểu Tuyết. . .” Huyền Khải cảm động ôm lấy Tuyết Linh Hầu, lại bị Tuyết Linh Hầu đá cho mấy cái, nhưng cho dù có bị đá chết hắn cũng không chịu buông ra aaa~~
“Ngươi đúng là ngu ngốc! Ngu ngốc mà”
Tuy rằng Huyền Thanh lấy sư đệ ra làm tiền đặt cược, nhưng nếu Tuyết Linh Hầu thua, thì Huyền Thanh chỉ nhờ Tuyết Linh Hầu giúp hắn một việc nhỏ, vốn không có ý định thu nhận Huyền Khải, xem ra con hầu tử kia vẫn chưa hiểu ra điểm mấu chốt của trận cá cược này, ai~~~Như vậy cũng tốt! Huyền Thanh phất tay áo lui về phía sau, ống tay áo thả người bày trong gió, cuối cùng nhịn không được liền kéo hai người đang vai kề vai kia tách ra, Luyết Linh Hầu lúc này mới sực nhớ đến chuyện mình cùng Huyền Thanh đang cá cược, cầm Thiết Chùy lên, nhúng chân một cái lui về phía sau.
“Có chiêu gì hay thì cứ xuất ra, Tuyết Linh Hầu ta không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ ngươi sao?”
Trong lúc đối mặt nhìn nhau, Tuyết Linh Lầu hai mắt tròn xoe hệt như điện hoa chớp động, tư thế sẵn sàng liều mạng, Huyền Thanh vung phất trần để lên cánh tay trái, song nhãn vô phong vô lãng(), phi thường bình tĩnh, chỉ thấy đạo bào phiêu động trong gió, mái tóc trắng để lộ sự già nua của tuổi tác.
Vô thanh vô tức, vô tức vô thanh, cứ thế mà im lặng, sự im lặng dường như xé nát hết thảy mọi thứ xung quanh nó, khiến các dây thần kinh trở nên căng cứng.
Ở giữa hai người toát ra những dòng khí lưu hỗn loạn, vân diệt phong tĩnh(), vòng khí quấn lấy nhau, thu hút nhau, uy lực phát ra càng lúc càng mạnh, muốn cắn nuốt đối phương. Tuyết Linh Hầu tốt đẹp gì cũng là Linh Tiên, nhưng so với Thiên Tiên vẫn còn kém xa, Huyền Thanh thân đang mang trọng thương, sức mạnh suy giảm rất nhiều nên xem như cả hai ngang sức nhau, vì thế giằng co nhau hơn nửa canh giờ.
Dùng “Tĩnh” đấu nhau, thời gian cứ thế mà trôi, tinh lực của cả hai nhanh chóng hao mòn, chỉ cần lơi lỏng tinh thần một chút liền thua không còn mảnh giáp.
Tuyết Linh Hầu bỗng dưng rùng người một cái, mặt đỏ bừng bừng, lộ ra thần khí thảm bại, Huyền Thanh nhãn tình sâu sắc, vòng khí đột nhiên chiếm đoạt công lực của Tuyết Linh Hầu, bầu trời trở lại màu xanh như lúc ban đầu.
“Oa!” Tinh lực hao tổn quá sức chịu đựng, Tuyết Linh Hầu liền phun ra một ngụm máu tươi, văng khắp lòng bàn tay, g ngực trắng nõn nhiễm một mảng đỏ tươi, ngã vào lòng Huyền Khải không ngừng run rẩy, “Đau. . .”
Huyền Thanh xoay người nói: “Mau đưa hắn đi nghỉ đi, ngày mai đến Thánh Tiên Thiên Trì dẫn dụ Đại La Kim Tiên để cho ta lẻn vào lấy Thiên Trì Thủy.”
Huyền Khải ôm lấy Tuyết Linh Hầu, hỏi: “Sư huynh, ta không hiểu ngươi làm như thế rốt cuộc là vì cái gì ? Chỉ vì một quả trứng thôi sao?”
Bả vai Huyền Thanh khẽ run lên, một lúc sau hắn thở dài trả lời: “Ta cũng không biết.”
Không nhận được đáp án, Huyền Khải không hề truy vấn, xoay người rời đi, Tuyết Linh Hầu vùi mặt vào ngực của Huyền Khải, Huyền Khải và cái người mang tên Huyền Thanh kia hoàn toàn không giống nhau, Tiên Khí trên người của hắn như thế lại rất giống Tiên Tôn, nhưng hắn rõ ràng chỉ là một Tiên Nhân bình thường.
Đầu óc Tuyết Linh Hầu bắt đầu hỗn độn muốn nghĩ thêm cũng không thể, đành dựa sát vào người Huyền Khải.
“Khụ khụ. . .”
Huyền Thanh che miệng lại, ho ra một bụm máu , lau sạch vết máu, động thân cưỡi mây bay về nhà, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc chờ hắn đã lâu vội vàng hỏi hắn quả trứng kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết!? Lão Hòe già cành lá đong đưa cũng muốn biết đáp án. . .
Huyền Thanh vẫn giống như mọi ngày đi đến thạch bàn, nhấp một chén trà lạnh, ung dung trả lời: “Nó không sao, ngày mai ta lại phải đi đến Tiên Giới một chuyến, có lẽ tối mai các ngươi sẽ nhìn thấy nó.”
“Vậy thì tốt quá.” Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nghe xong lập tức cởi bỏ tất cả nỗi bất an trong lòng.
Có lẽ do nước trà quá lạnh, Huyền Thanh liền vung phất trần biến ra một Lô Hỏa đang cháy rực, nhắm mắt lại, thần sắc an tường chờ đợi nước trà sôi lên.
Mi vũ nhíu chặt che giấu tâm tư vô tận, đều chìm sâu vào hương trà mỏng manh rồi tan vào hư vô.
………………………………………………
() Vô phong vô lãng: Sắc thái an nhiên, không gợn một chút biểu cảm.
() Vân diệt phong tĩnh: Mây tan gió lặn.