CHƯƠNG : LƯU MANH CỨU MẠNG LƯU MANH~~AI~DÔ~VẬY RỐT CUỘC LƯU MANH KIA THÂN PHẬN NHƯ THẾ NÀO A~
Quả trứng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy nét mặt của Huyền Thanh ngưng trọng, nó đành nhu thuận nhảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn, bay về phía Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già.
Mây đen càng lúc càng dày đặc, bao phủ cả một cô đảo, áp lực nặng nề ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, tai ương lúc nào cũng có thể ập xuống.
Huyền Thanh giữ vững tinh thần, vung cao phất trần, họa vài vòng giữa không trung, bày ra Phòng Ngự Trận kiên cố, một đạo kim quang từ dưới chân hiện ra, trên tiếp Âm Dương Bát Quái, dưới tiếp Bắc Đẩu Thất Tinh, mượn Tiên Linh Chi Khí, chẳng biết từ đâu xuất hiện, gia cố trận pháp.
Sau đó, Huyền Thanh nhắm mắt khoanh chân thẳng lưng an tọa, hai tay thả lỏng đặt trên đầu gối, thần thái ung dung tự nhiên, mi vũ an tường, tựa hồ Lôi Kiếp ngoài kia không liên quan gì đến hắn, nhưng toàn thân đã sớm căng cứng, hội tụ sức mạnh, chờ thời cơ mà tung xuất.
Mây đen bao phủ sấm chớp đùng đùng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, dần dần tách ra hình thành một Điện Trụ “Ầm! Ầm!” thẳng hướng Huyền Thanh mà đánh xuống, lại bị Phòng Ngự Trận cản lại, quang trụ đâm vào kết giới, phát ra tiếng nổ vang dội.
Đạo Thiên Lôi thứ nhất an nhiên vượt qua, Huyền Thanh không một chút khinh suất, nhanh chóng bày lại Phòng Ngự Trận, tầng tầng lớp lớp trận pháp bao quanh, đã bày tám mươi tầng quang quyển, chiếm hơn phân nửa cô đảo, dùng để chống đỡ đạo Thiên Lôi càng về sau uy lực càng mạnh.
Phía trên cô đảo chỉ thấy đạo Thiên Lôi lần lượt giáng xuống kim quyển, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già thấp thỏm lo âu mỗi khi nhìn thấy một đạo Thiên Lôi bổ xuống là một tầng kim quyển biến mất. Quả trứng đứng trên đầu Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc hệt như bị khí thế Thiên Lôi chế ngự, Thiên Lôi càng hung tợn nó lại càng yên lặng.
Tiên Linh Chi Khí nhè nhẹ tỏa ra, Huyền Thanh lúc này mới hiểu thì ra Tiên Linh Chi Khí bị Thiên Kiếp thu hút, nên mới từ Thuỷ Tinh Cung mà xuất ra, hắn tiếp tục nương nhờ Tiên Linh Chi Khí gia cố Phòng Ngự Trận Pháp, bị phá một tầng liền bày ra một tầng, cứ hủy rồi lại bày, tuy có Tiên Linh Chi Khí trợ giúp, nhưng so với Thiên Lôi thì hiệu quả không cao, hắn căn bản dùng toàn bộ tu vi của mình để dựng Phòng Ngự Trận chống đỡ chín chín tám mươi mốt đạo Thiên Lôi của Thiên Kiếp.
Thân thể chịu sức ép của Lôi Kích khiến cho Huyền Thanh cảm thấy đau đớn mãnh liệt, thần trí càng thêm thanh tỉnh, hắn bình trụ hô hấp, đạo Thiên Lôi liên tục giáng xuống.
Một đạo. . .
Hai đạo. . .
Ba đạo. . .
Bốn đạo. . .
Uy lực so với lần trước càng mạnh hơn, áp lực so với lần trước càng bức người hơn, mồ hôi men theo khuôn mặt là trượt xuống, Huyền Thanh chau mày lại, mím chặt môi chống đỡ đạo Thiên Lôi.
Bỗng nhiên trong đầu hắn tái hiện lại quãng đường tu hành, từ lúc nhập đạo, đến đêm trước khi đón nhận lần Thiên Kiếp đầu tiên, quãng đường tu hành của hắn vô cùng lộn xộn, không chết thì cũng gặp nạn, tuy nhiên trong giấy phút ngặt nghèo nhất, hắn lúc nào cũng tìm được cho mình một con đường sống, nhưng thủy chung đều thoát không được, quẻ toán nào cũng cho ra một kết quả: Không đoán được, tất cả đều là: Không đoán được.
Lồng ngực đau buốt, máu tươi nghẹn ở yết hầu, Huyền Thanh kiềm chế cơn đau, xoay đầu tùy ý phun ra một ngụm máu, lập tức mượn huyết dịch họa phù() trên không trung, tám đạo huyết phù dán xung quanh Phòng Ngự Trận, kim quyển tỏa ánh sáng rực rỡ, chói rọi đại thắng.
“Mới bảy mươi lăm đạo Thiên Lôi đã thổ huyết, cứ như thế này Huyền Thanh không bị Thiên Lôi đánh chết, thì cũng bị kiệt sức mà chết a!” Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc lo lắng nói, nó sinh ở Tiên Giới, đã từng nghe nói Thiên Kiếp cuối cùng của Tán Tiên uy lực vô cùng đáng sợ, mà Huyền Thanh lại không hề có sự phòng bị cho lần Độ Kiếp cuối cùng này, Pháp Bảo không hề mang theo, toàn bộ đều dựa vào thực lực của bản thân, tỷ lệ thành công của lần Độ Kiếp này vô cùng thấp.
Lão Hòe lay động cành lá ý nói: Đành chịu thôi, chúng nó không thể đi ra trợ giúp Huyền Thành được, bởi vì trợ giúp Tu Chân Giả trong lần Độ Kiếp Thăng Thiên, thì uy lực của Thiên Kiếp sẽ tăng gấp đôi, cuối cùng tất cả đều bị Lôi Phách đánh đánh chết.
Đành phó mặc cho số phận, chỉ có thể phó mặc cho số phận mà thôi, ngoại trừ cách đó ra không còn con đường nào khác.
Quả trứng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Huyền Thanh như lúc này, ngày trước Huyền Thanh luôn cầm phất trần gõ nó, đánh nó, có khi lại dùng phất trần chọt chọt nó, bọn họ cùng nhau uống rượu, cùng nhau đi ăn trộm rượu, mỗi lần như thế Huyền Thanh lúc nào cũng bật cười ha hả, lại ôn nhu vuốt ve nó, nó cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, tìm kiếm hơi ấm dễ chịu cùng cảm giác an tâm.
Huyền Thanh cứ như vậy mà rời xa nó sao? Để nó bơ vơ một mình nơi cô đảo lạnh lẽo này, không ai cùng nó chuyện trò, không ai cần nó, không ai quan tâm nó, tất cả đều theo gió mà bay đi mất.
“Đản! Ngươi đang làm gì vậy? Mau trở lại đây!”
Huyền Thanh đang muốn giải khai phong ấn trước kia trên người mình, chợt nghe thấy thanh âm của Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, ngẩng đầu nhìn lên, cơ hồ tức muốn phun máu ra ngoài, quả trứng cư nhiên hướng hắn bay tới, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Huyền Thanh ngừng giải khai phong ấn, phá bỏ tầng tầng kết giới tạo điều kiện cho quả trứng bay đến bên người,
Phong ấn chưa được tháo gỡ, Thiên Lôi trên đỉnh đầu lại sắp đánh xuống, Huyền Thanh không biết làm sao đành thở dài nói: “Ngươi đúng là một quả trứng ngốc nghếch, chẳng những hại ta thê thảm mà còn hại cả chính mình, cùng nhau chờ chết vậy!”
Quả trứng nũng nịu cọ cọ vào mặt hắn, một con Kim Long trong suốt hiện ra, Long thủ ôm lấy cổ Huyền Thanh cùng quả trứng, phát ra thanh âm bập bẹ của hài tử: “Huyền Thanh. . .”
Huyền Thanh sững sờ, chợt thấy nhức đầu, vốn luôn lừa mình dối người, sau khi đối mặt với sự thật rằng nó chính là Long Đản, cảm thấy công sức trước giờ của hắn nắm tay kéo nhau trôi ra biển lớn, thật là tức muốn phun máu lần hai aaaa!
Vì có Kim Long bảo hộ, Thiên Lôi vừa mới hình thành liền bị Kim Long phất đuôi một cái phá tan tành, quả trứng cảm thấy mình vô cùng uy phong, vô cùng lợi hại a~~Long thân hư thể vui vẻ lượn vài vòng quanh người Huyền Thanh.
Không ai phát hiện ra đạo Thiên Lôi cuối cùng thành hình điện hoa tử sắc, Điện Trụ bạch sắc trong nháy mắt biến thành tử sắc, phá vỡ tầng mây, xuyên thẳng người Kim Long, Kim Long kêu lên một tiếng thảm thiết, quả trứng đang lượn quanh người hắn bỗng nhiên rơi xuống, vỏ trứng cháy đen lăn đến bên chân hắn.
Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể chống lại uy lực của Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp, huống chi là quả trứng đột nhiên nhảy vào hứng chịu toàn bộ uy lực của Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp, kết cuộc chỉ có một…Tất tử vô nghi.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc chạy tới, cẩn thận chạm nhẹ vào trứng, trứng vẫn như cũ không động đậy, dường như không còn sức sống, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc tru lên một tiếng rồi lệ rơi đầy mặt. Lão Hòe già lay động cành lá, không thể tin được quả trứng suốt ngày phá phách làm khổ lão cứ như vậy mà ra đi, rõ ràng vừa mới bên cạnh Huyền Thanh vui vẻ lăn qua lăn lại, chớp mắt đã không thấy nó đâu?
Huyền Thanh nhìn quả trứng bị cháy thành than, vẻ mặt lãnh đạm thậm chí không lộ ra một nét đau thương nào, nhưng mi tâm chau lại, cơ hồ nhìn không thấy Tiên Nhân Ấn, sau khi thành Tiên sẽ xuất hiện lên giữa trán.
“Hôm nay xem ra không thể dọn nhà được rồi! Các ngươi về trước đi, mấy ngày nữa ta lại mang các ngươi tới xem.” Ngữ khí của Huyền Thanh giống hệt mọi ngày, không một điểm khác thường.
“Huyền Thanh, nhưng mà ngươi. . .”
“Ha ha, đừng quá lo lắng, ta không sao!” Huyền Thanh phất tay, “Các ngươi mau trở về đi, ta có chuyện muốn tìm sư đệ, các ngươi về trước chờ ta.”
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nhìn hắn thật lâu, rồi cùng lão Hòe già rời đi.
Đợi bọn chúng đi xa, sắc mặt Huyền Thanh lập tức trắng bệch, nôn ra một ngụm máu tươi, nhặt quả trứng lên lảo đảo rời đi.
Từ nơi sâu nhất trong Thiên Ngục phát ra tiếng xiềng xích giãy giụa kịch liệt như muốn thoát ra khỏi Xanh Thiên Trụ, nhưng cơ thể bị giam hãm không thể ly khải nửa bước, song nhãn huyết hồng tràn ngập sát khí liều mạng nhìn về nơi xa.
“A a a —— Con của ta —— Thiên Nhất, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi, Thiên Nhất —— a a a —— “
Một tiếng thét gào tê tâm liệt phế, lời còn chưa dứt máu tươi đã nhuộm hồng Xanh Thiên Trụ trắng ngần, lan khắp vùng cấm địa.
Tiên Nhân cưỡi Tử Vân đang đi đến bỗng dưng dừng lại.
Con của ta? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nguyên lai bọn họ đã đi đến bước đường này, cho dù y có chủ động ra tay bang trợ Ngao Phóng, Ngao Phóng cũng không chịu trở lại như lúc ban đầu.
Nhớ lại câu nói xưa kia “Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp phải sống trong ân hận”, bây giờ Ngao Phóng đã làm được chuyện ấy.